Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 28

Tổng truy cập: 1356116

CHÚA CHẠNH LÒNG THƯƠNG

CHÚA CHẠNH LÒNG THƯƠNG

 

Lm Trầm Phúc

Chúa Giêsu hoá bánh ra nhiều, nuôi năm ngàn người trong hoang địa. Đây là một phép lạ quan trọng, chứng tỏ quyền phép vô song của Ngài, đồng thời cũng cho thấy lòng trắc ẩn của Ngài khi thấy đám đông chạy theo Ngài, bám víu vào Ngài. Và Ngài giảng dạy họ nhiều điều, thánh Gioan nói như thế. Ngài giảng dạy và dân chúng không nghĩ gì đến vấn đề ăn uống. Ở đây thánh Gioan không nói đến việc giảng dạy, như các thánh sử khác đã nói, chỉ nói đến ý muốn của Chúa Giêsu muốn cho dân ăn một bữa no nê mà thôi.

Bữa ăn trên núi này vượt quá khả năng của con người như lời thú nhận của ông Philípphê: “ Có mua đến hai trăm đồng bánh cũng không đủ cho mỗi người một miếng”. Thế mà với năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá hấp, Chúa Giêsu đã cho hơn năm ngàn người ăn no. Điều này cho ta thấy quyền năng vô hạn của Chúa, đồng thời chúng ta có thể biết được ước muốn của Chúa là không những nuôi năm ngàn người mà nuôi cả nhân loại cho đến tận thế, bằng một thứ của ăn rất đặc biệt là Mình Máu Chúa.

Những cử chỉ của Chúa Giêsu khi cầm lấy bánh cũng giống như lúc sau này, nơi bàn Tiệc Ly, Chúa cũng làm y như vậy: Ngài cầm lấy bánh, ngước mắt lên, tạ ơn rồi bẻ ra, trao cho các môn đệ. Có thể nói, việc hoá bánh ra nhiều hôm nay báo trước việc Chúa trao ban chính mình cho chúng ta. Thay vì dùng một tấm bánh để nuôi dưỡng chúng ta, Chúa dùng chính thịt máu mình làm của ăn cho chúng ta. Làm sao chúng ta có thể cám ơn Chúa cho xứng với hồng ân Chúa ban cho chúng ta? Đây là một hồng ân vô giá mà Chúa ban cho chúng ta. Nhiều người trong chúng ta xem như một việc tầm thường và không mấy khi chú ý đến. Chúng ta hay dùng chữ rước lễ để chỉ hồng ân này. Từ này che lấp ý nghĩa của hồng ân này. Chúng ta dùng từ ăn lấy Chúa, nuốt Chúa vào trong chúng ta thì rõ hơn. Nhưng chúng ta là ai, là gì mà được nuốt Chúa của mình vào trong thân xác? Đây là một hồng ân vượt hẳn trí khôn chúng ta.

Chúa thương chúng ta đến mức này thì không có thể diễn tả bằng lời. Chúng ta chỉ có thể quỳ gối tôn thờ mà thôi. Nhưng nhiều người trong chúng ta không ý thức hồng ân vô giá này xem như một thủ tục, một thói quen. Nuốt Chúa vào trong người để làm gì? Để sống với Chúa. Nhưng chúng ta có sống với Chúa không? Hay chúng ta bỏ Chúa đó rồi đi làm công việc của mình mà không nghĩ tới Chúa? Chỉ khi nào đọc kinh hay làm việc đạo đức mới nghĩ đến Chúa?

Ăn lấy Chúa, nuốt Chúa vào trong chúng ta là để sống với Chúa. Chúng ta có sống với Chúa Giêsu không? Đa số chỉ ăn lấy Chúa, nói vài câu cám ơn Chúa, cầu xin một vài ơn rồi bỏ Chúa đó, đi làm công việc của mình mà không nói gì đến Chúa. Có đúng như vậy không?

Chúng ta phải sống với Chúa 24 trên 24, cùng ăn cùng ngủ cùng làm với Chúa, đó mới là đúng. Nhờ thân mật như thế, tình yêu mới nảy sinh, vì không thân mật làm sao tình yêu nảy nở? Và khi sống thân mật với Chúa, chúng ta mới thấy đời là nguồn vui, là hạnh phúc. Có Chúa trong cuộc sống, chúng ta không sợ hy sinh, không sợ khó nhọc, chỉ mong Chúa vui thôi.

 




Lm. Đaminh Lê Minh Cảnh

Một câu chuyện ngắn đoạt giải thưởng trong một cuộc thi, kể lại rằng: Có hai đứa trẻ mồ côi, nghèo đói, đang bươi móc đống rác ở ven đô thị. Ánh mắt của hai đứa, bỗng dưng sáng lên, khi nhìn thấy miếng bánh kem thơm ngon, của một đứa bé ngồi trên xe hơi, vứt xuống bên đường.

Thằng anh vội chạy đến nhặt lên, miếng bánh lấm lem bởi bụi đất. Dù vậy, đứa em gái vẫn thèm thuồng, miệng nuốt nước miếng, rồi bảo anh rằng: "Anh hai thổi sạch đi, rồi mình ăn". Thế là người anh phùng má ra thổi, xua bụi ra khỏi miếng bánh; đứa em sốt ruột, cũng muốn tiếp sức với anh, rồi cả hai cùng thổi. Không biết có phải do nôn nóng và hấp tấp không, mà miếng bánh rơi tõm xuống miệng cống thoát nước, rồi trôi mất. Con bé thút thít trong sự tiếc nuối: "Ai biểu anh hai, thổi mạnh làm chi cho nó rớt". Thằng anh cũng ngậm ngùi nhưng vì thương em, nên lên tiếng an ủi: "Ừ, lỗi tại anh! Nhưng mà em ơi, hên quá, kem còn dính tay nè, cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!"

Với cái tâm bình thường, ai nghe qua câu chuyện, cũng phải quặn đau, nhoi nhói trong tim.

Không biết câu chuyện, thực hư thế nào? Nhưng, nhìn vào thực tế cuộc sống quanh ta, không ít người giàu thừa thải, đổ đi những thức ăn còn dùng được. Trong khi đó, rất nhiều người thiếu thốn muốn nhặt lấy, muốn dùng lại phần ăn dư thừa đó, để mà sống cho qua ngày, vậy mà cũng không được, vì có ai bố thí cho đâu. Y như hình ảnh của ông phú hộ và người ăn xin Lazarô, trong Tin Mừng.

Với tư cách là người môn đệ của Chúa Giêsu, hãy nghĩ xem ta nên làm gì, khi gặp những mãnh đời lam lũ, nghèo khổ và bất hạnh? Có thể ta bắt chước Chúa Giêsu được không? Khi đám đông dân chúng đói khát, Chúa chạnh lòng thương họ. Ngài biết, họ đang thiếu cơm bánh, để nuôi thể xác; và đồng thời, Chúa cũng biết họ đang thiếu “một thứ tình thương chia sẻ”, để nâng cao tinh thần.

Thế nên, Chúa luôn đi bước trước, như lời Ngài nói với các môn đệ: "Này các con, Ta mua đâu ra bánh, cho đám đông ăn đây?".

Các môn đệ, phản ứng thế nào? Dường như các ông lúng túng và bối rối, vì không biết phải xử lý tình huống này thế nào cho phải lẽ.

Ông Philípphê gượng gạo lên tiếng: “Thầy ơi, họ đông quá, nếu có mua 200 bạc tiền bánh, cũng chẳng đủ chia cho mỗi người một chút”. Chuyện này khó quá bỏ qua, được không Thầy.

Chắc là biết ý Thầy không dễ bỏ qua chuyện giúp người, nên Ông Anrê tiếp lời gợi ý: “Hay quá, ở đây có một em bé, có năm cái bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người, chẳng thấm vào đâu, thưa Thầy.” Hình như, các Tông đồ đang thất vọng và tìm cách bàn ra thì phải.

Nếu xét về phương diện thực tế, các ông rất có lý để bàn trớt. Bởi vì các ông biết rằng:

- Tiền bạc và lương thực của nhóm Tông Đồ rất eo hẹp, làm sao bao nổi cả đám đông (5.000 người) ăn được (lực bất tòng tâm, đành bó tay thôi).

- Và hơn nữa chuyện ăn uống của đám đông, không phải là chuyện của mình; nên tốt hơn là giải tán đám đông, để họ về ăn cơm nhà, là khỏe re khỏi phải lo gì.

Tuy nhiên, Chúa Giêsu đâu có chịu như vậy. Nãy giờ, Chúa hỏi để thử lòng các Tông Đồ một chút, chứ Chúa biết sẽ phải làm gì. Và Chúa muốn các Tông Đồ, cũng “phải cố gắng hơn” không được bỏ cuộc.

-Với vai trò lãnh đạo Chúa nhờ các Tông Đồ sắp xếp chỗ ngồi, cho đám đông trên bãi cỏ.

-Với vai trò là Đấng Thiên Sai, Chúa cầm lấy bánh và cá lên; trước là Tạ Ơn Thiên Chúa Cha, sau là ban phát chia sẻ cho đám đông đang đói.

Nếu nói một cách cho dễ hiểu là ở đây, ta nên làm một bài toán cộng:

* Cử chỉ Tạ ơn của Chúa Giêsu, diễn tả niềm tin cộng với việc phân phát bánh và cá diễn tả tình yêu. Thêm vào đó là sự đóng góp năm chiếc bánh và hai con cá (của một cậu bé), kết quả tất cả gộp lại thành một điều kỳ diệu.

Như Thánh Augustinô cảm nhận: “Lạy Chúa, khi tạo dựng nên con, Chúa không cần có con; nhưng khi cứu độ con, Chúa lại cần con cộng tác.”

Thưa anh chị em, thực ra với quyền năng của Chúa, Ngài có thể một mình làm tất cả. Nhưng Ngài không làm thế, Chúa muốn mỗi người chúng ta hợp tác, làm cho cuộc đời này thêm phong phú và đầy tình người hơn.

Cho nên, ai sống mà thiếu tình người, không biết yêu thương, không chịu hợp tác với tình yêu của Chúa; người đó bị coi như đã chết, trong nỗi cô đơn, ích kỷ của mình. Họ như đang đánh mất giá trị cao quý của con người, sống là phải biết yêu thương nhau.

Nhìn lại thập niên 70 - 80 của thế kỷ trước, thời điểm mà đa phần sống trong cảnh đói khát và thiếu thốn (hằng ngày phải ăn rau hoặc khoai thay thế cơm). Nhưng mà lúc đó, dường như cuộc sống rất có tình người. Mặc dù nghèo, nhưng ai cũng có cái tâm, muốn giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn để tồn tại; như tổ tiên đã dạy “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Hy vọng rằng lời dạy của tổ tiên vẫn mãi tồn tại với thời gian.

Vì hiện nay, tôi nhìn thấy nơi đây, nơi kia quán ăn từ thiện mọc lên rất nhiều để giúp đỡ những người nghèo đói. Ví dụ như “Quán cơm Nụ Cười”, nằm trên đường Cống Quỳnh, Quận 1, Tp. HCM. Từ thứ Hai đến thứ Sáu, quán này bán cơm trưa và chiều cho những người nghèo (người bán vé số, kẻ mua ve chai, sinh viên, công nhân nghèo và đặc biệt là những người ăn xin, với xuất ăn chỉ giá 2.000 đồng/phần)

Tiếng lành đồn xa, rất đông người nghèo đến ăn. Vì tò mò, một người phụ nữ giàu có cũng đến thưởng thức. Ăn xong, bà liền góp vào quán 3.000.000 đồng và nói: “Tôi ước mong, nhiều người làm việc thiện như thế này, để người nghèo được hạnh phúc.”

Phải chăng điều ước của bà đã trở thành hiện thực, “Quán ăn Nụ Cười” đã được nhân rộng, lên thành năm địa điểm ở Tp. HCM. Đây giống như là hương thơm tình thương lan toả, làm ấm lòng những người nghèo khổ, bất hạnh.

Riêng tôi, tôi có cảm tưởng những người nghèo dùng cơm từ thiện đó, giống như đám đông Do Thái ăn “bánh hóa nhiều” của Chúa Giêsu ngày xưa; “Ăn bao nhiêu tuỳ thích và điều quan trọng là họ vô cùng hạnh phúc”.

Ước gì mỗi ngày, chúng ta làm một việc nhỏ, dành cho Chúa và cho tha nhân, để phép lạ có thể xảy ra trong cuộc sống đời thường này. Amen.

home Mục lục Lưu trữ