Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 43
Tổng truy cập: 1359387
CON NGƯỜI SẼ PHẢI CHỊU KHỔ NHIỀU
CON NGƯỜI SẼ PHẢI CHỊU KHỔ NHIỀU
(Suy niệm của Lm. Thu Băng, CRM)
Trong một tuần lễ sinh hoạt học hỏi và huấn luyện của các anh chị Huynh Trưởng Thiếu Nhi Thánh Thể từ các Xứ Đoàn gửi về. Ngày cuối chúng tôi được tham dự một buổi viễn du ngoài xã hội: đi thăm một viện dưỡng lão người già tại thung lũng Valley d'Amoure. Trong viện có chừng 60 bệnh nhân đủ mọi hạng người: già khớ đến, mù, đui, điếc, què và những bệnh nhân ngồi xe lăn. Chúng tôi đến thăm viện từ sáng sớm, nhiều người còn đang ngủ, nên nhận xét được rất nhiều: Có bà già co quắp chân tay, nằm èo ẹt trên giường còn xông mùi nước tiểu nồng nặc. Có cụ già gù và điếc ngồi trên xe lăn, hướng mắt nhìn ra cửa chính. Cụ là người già nhất và cô đơn nhất, ngày ngày cụ ra ngồi chỗ cửa chính để ngóng con trai vào thăm nom. Trong gian nhà chơi trống rỗng vài ba ông bà già ngồi chụm quanh bàn chơi cờ tây, lâu lâu mới được nụ cười thích thú. Trong một căn phòng kê đủ 3 chỗ ngủ, một thiếu nữ trạc độ 20 tuổi, cụt hai chân, đang quấn trong chăn, miệng ngồm ngoàm nhai bữa điểm tâm sáng. Phòng bên cạnh là một bà già đứng tuổi đang dương đôi mắt mờ mờ nhìn sát màn ảnh Tivi mầu. Bà mở cho máy kêu oang oang phát ra cửa. Đi phòng nào cũng ngửi thấy mùi hôi ban sáng, khiến tôi bị nôn mữa, phải chạy ra ngoài để lấy không khí. Chúng tôi giúp đỡ họ làm sạch vệ sinh ban sáng rồi tụ họp họ lại nhà hội để làm văn nghệ mua vui cho họ. Một buổi sáng hôm đó, chúng tôi đã làm cho biết bao guôm mặt rạng rỡ nụ cười. Ngay chính chúng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc và sung sướng.
Câu chuyện trên đây thật thích hơp với bài Tin Mừng hôm nay "Thầy còn phải khổ nhiều". Chúa còn phải đau khổ nhiều khi nhìn đến nỗi khổ của dân chúng, đặc biệt là những kẻ khốn cùng. Trên thế giới này biết bao người tàn tật, bệnh hoạn về thể xác, già cả, khổ đau về tinh thần.... Cần được giúp đỡ, cần phải phục vụ . Làm cho họ chính là làm cho mình sung sướng vì họ là hình ảnh của Chúa hiện diện nơi đám dân nghèo. Chúa còn nói: "Những gì ngươi làm cho một anh em nghèo khổ là làm cho chính Ta" (Mt. 25:40).
Lạy Chúa, xin cho con thấu hiểu điều này là: Biết phục vụ người khác mới tìm được hạnh phúc thật.
40.Chúa Giêsu là ai đối với tôi?
Giả như có một ngày, chúng ta nhận được một cú điện thoại bảo chúng ta tới một địa điểm nào đó và gặp một người như mô tả qua điện thoại để nhận một món quà lớn. Luùc ñoù chúng ta sẽ suy nghĩ và đắn đo nhiều. Bởi lẽ, chỉ qua điện thoại làm sao sự tin tưởng của chúng ta trọn vẹn được.
Ðúng vậy, ông bà chúng ta có nói vô tri bất mộ nghĩa là không biết thì không thể tin được. Ðoạn tin mừng hôm nay cho thấy sau một thời gian Chúa Giêsu công khai ra đi rao giảng, hôm nay Người muốn xem dư luận biết mình là ai. "Người hỏi các môn đệ: Người ta nói Thầy là ai? Các ông đáp: Họ bảo Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, có kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ nào đó." (Mc 8, 27b 28).
Ðó là cái nhìn của những người ngoài. Giờ đây Chúa Giêsu trắc nghiệm cái nhìn của các môn đệ thân tín của mình "Người lại hỏi các ông: Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? Ông Phê-rô trả lời: Thầy là Ðấng Kitô." (Mc 8, 29)
Chúa Giêsu chính là Ðấng Kitô của Thiên Chúa Giavê - một Ðấng Kitô tôi tớ. Chính tiên tri Isaia đã loan báo về Người trong bài đọc 1: ÐỨC CHÚA là Chúa Thượng đã mở tai tôi, còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui. Tôi đã đưa lưng cho người đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ". (Is 50, 6)
Chúa Giêsu đến trần gian hoàn toàn do ý định của Thiên Chúa Cha. Ý định hoàn tất tình thương của Thiên Chúa dành cho con người. Do đó, Chúa Giêsu một mực vâng theo thánh ý nhiệm mầu của Cha. Ðể từ đó con người được đón nhận trọn vẹn ơn cứu chuộc.
Thánh Phêrô cũng như các Tông đồ mặc dù tuyên xưng Chúa Giêsu đúng như Người là nhưng các ông chưa cảm nghiệm thật sự về Người. Chỉ sau biến cố Phục sinh của Chúa Giêsu các ông mới cảm nhận sâu sắc về Người. Cho nên, các ông dám liều mình vì Chúa và vì Tin mừng.
Có nhiều mức độ để biết về một ai đó. Trong đó cái biết trong tim là mức độ cao nhất. Cái biết đó sẽ làm thay đổi cách sống của con người ta. Cái biết đó sẽ làm cho người ta bạo dạn hơn. Cái biết đó sẽ là cho người ta tin tưởng và dấn thân trọn vẹn hơn. Có thể từ lâu chúng ta chưa thật sự biết Chúa Giêsu đến mức độ này nên cuộc sống của mình vẫn chưa được biến đổi nhiều. Hãy xin Chúa Giêsu cho chúng ta mỗi ngày được biết Người bằng chính con tim của mình. Nhờ đó, đời sống đức tin của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.
41.Từ bỏ chính mình
(Trích trong ‘Như Thầy Đã Yêu’ – Thiên Phúc)
Wiliam Oscar Wilde kể một huyền thoại sâu sắc: "Họa Mi và Bông Hồng Đỏ". Một sớm mùa hè, họa mi làm tổ trên cành dương đã nghe trọn lời than thở của một chàng trai bên cửa sổ: "Nếu anh không kiếm nổi bông hồng đỏ để em cài ngực áo trong buổi dạ hội đêm nay, em sẽ xa anh mãi mãi". Họa mi dư hiểu chàng trai đã lang thang khắp các nương đồng. Nhưng tìm đâu ra một bông hồng đỏ dưới nắng cháy mùa hạ này? Trời ơi, người tình sẽ chắp cánh bay xa. Họa mi không chịu nỗi dằn vật bi thương của chàng. Họa mi phải ra tay thôi. Nàng khép cánh trước cây hoa hồng bên giếng nước nài xin:
- Chị hồng ơi, chị có vui lòng tặng em một bông hồng đỏ thắm không?
- Họa mi ơi! em vô tâm như những chiếc gai trên thân chị. Mùa hạ nắng cháy sao em lại xin hoa hồng đỏ?
Chị hồng rung rung cành lá giận dỗi. Họa mi tiếp tục tìm kiếm. Nàng nép mình đậu trên một cành hồng ngoài xa hàng giậu.
- Chị hồng ơi có phép mầu nào nở cho em một bông hồng đỏ?
- Họa mi ơi! đời cần hoa chi cho thương đau?
- Sao cũng được, miễn em kết chặt một mối tình.
- Được, nhưng phép màu cần phải có màu đỏ.
- Bằng mọi giá chị ạ.
- Bằng giá sinh mạng?
- Kể cả sinh mạng em.
- Họa mi ơi! Hãy đặt cổ em trên gai nhọn của chị, hãy hót cho chị, cho cây cỏ, cho đất trời khúc tình ca thắm thiết nhất đời em. Hãy đổ máu cho bông hồng nở. Hãy nhuộm máu cho bông bồng đỏ. Mình sẽ có một bông hồng đỏ như máu đẹp nhất trần gian.
Họa mi đã hót đến giây phút cuối cuộc đời, đã đổ đến giọt máu cuối cùng, đã chết rũ trên cành hồng cạnh đoá hồng bí nhiệm đỏ thắm.
Chàng trai mừng vui tiếng cười mở hội. Bông hồng được hái về trau chuốt trước khi có mặt trong đêm dạ hội. Điều lạ lùng nhất mà cũng phi lý nhất, phi lý như chính cuộc đời phi lý, là người tình đã khước từ đoá hồng bí nhiệm, vì trên ngực áo một bông hồng giả đang ngự trị... Sáng hôm sau, dân làng bắt gặp một đoá hồng bị nghiền nát, nằm tả tơi dưới vết bánh xe bò.
***
Câu chuyện trên đây là một huyền thoại, nhưng huyền thoại chuyên chở một nội dung rất thực: Đó là nét thực của tình yêu, của tự do, của hy sinh. Tình yêu phải được nuôi dưỡng bằng hy sinh, bằng máu, bằng cả sinh mạng. "Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình" (Mc.8,34). Đây là một lời mời gọi hoàn toàn tự do. Con người có toàn quyền lựa chọn. Chúa không bắt buộc nhưng mời gọi. Người mời gọi chúng ta từ bỏ mình, nghĩa là từ bỏ mọi sự, kể cả mạng sống.
Nói đến từ bỏ là đụng đến hy sinh, nói đến hy sinh là phải thiệt thòi mất mát. Cũng như nói đến tình yêu là đụng đến tự do, và đụng đến tự do là phải dấn thân mạo hiểm. Có thể được chấp nhận hay bị từ khước. Có thể "được cả" mà cũng có thể "ngã về không". Chính cái bắp bênh trong tình yêu, trong chọn lựa, mới làm bừng sáng nét cao đẹp của hy sinh, từ bỏ.
Hy sinh bao giờ cũng có hương thơm của hạnh phúc. Từ bỏ bao giờ cũng cho tâm hồn nét thanh cao. Hy sinh và từ bỏ là chuẩn bị luống cày cho hạt giống mọc lên.
Nhưng "Từ bỏ chính mình" không phải là quyết định một lần để thay cho suốt cả đời mà là thái độ luôn sẵn sàng từ bỏ trong mọi giây phút của cuộc sống.
"Ai liều mạng sống vì Ta sẽ được sống" (Mc.8,35). Quả thật, bỏ mình vì Chúa, chúng ta chẳng lỗ lã chút nào. Chúng ta chối từ cái tương đối để được Đấng Tuyệt đối, khước từ cái mau qua để đón nhận cái vĩnh hằng, từ bỏ cuộc sống hay chết để được sự sống đời đời, vì "Ai biết chết thì sẽ biết sống".
Lạy Chúa, ai trong chúng con cũng mang mầm ích kỷ; thích hưởng thụ hơn là hy sinh, thích thu tích hơn là cho đi, thích cai trị hơn là phục vụ.
Xin dạy chúng con biết chiến đấu mà không sợ thương tích, làm việc cực nhọc mà không tìm nghỉ ngơi, biết hy sinh mà không đòi phần thưởng, nhưng chỉ biết rằng: chúng con đang thực thi thánh ý Chúa. Amen. (Ignatiô Loyola).
42.Thầy là Đấng Kitô
(Suy niệm của Lm. Trầm Phúc)
Dọc đường, trên hành trình đi tới vùng dân ngoại Xêdarê Philipphê, Chúa Giêsu hỏi các môn đệ một câu: “Người ta bảo Con Người là ai? Các ông trả lời: “Người ta bảo Thầy là Gioan Tẩy giả, là tiên tri Êlia, là một tiên tri nào đó”. Đó là dư luận của quần chúng. Chúa lại hỏi các ông: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Phêrô thưa: “Thầy là Đấng Kitô”.
Hôm nay, Chúa cũng muốn hỏi chúng ta như thế. Người ta quan niệm về Thầy như thế nào, điều đó không quan trọng, anh em nghĩ thầy là ai đối với anh em?”
Chúng ta sẽ trả lời sao? Chắc chúng ta cũng trả lời như Phêrô thôi, nhưng câu trả lời của chúng ta có giá trị đến đâu? Hãy nhìn vào cuộc sống chúng ta mới có thể lượng giá được câu trả lời.
Nếu chúng ta tin thật Ngài là Đấng Kitô, sao chúng ta không thực sự gắn bó với Chúa? Sao chúng ta vẫn còn ham mê vật chất chưa dám gắn bó với Ngài?
Chúng ta vẫn đến nhà thờ đông đủ, nhưng có mấy người đã tin mãnh liệt vào Đấng đã chết và sống lại cho chúng ta? Chúng ta là những con người yếu đuối. Ai cũng công nhận như thế, nhưng chúng ta cứ ở lì trong sự yếu đuối mà không làm hết sức để vượt qua, làm sao có thể nói rằng chúng ta tin?
Thánh Giacôbê nói: “Ai bảo rằng mình có đức tin mà không hành động thì đức tin nào có ích gì?... Đức tin không có hành động là đức tin chết”. Khi chúng ta dám tuyên xưng: “Thầy là Đấng Kitô”, tức là Đấng Cứu Độ, mà không hành động, thì lời tuyên xưng của chúng ta trống rỗng, là “cơn gió thoảng ngoài”. Tin, tức là gắn bó với người mình tin. Chúng ta có thực sự gắn bó với Đấng đã thương chúng ta và đã liều mạng cho chúng ta không?
Nhiều người cũng nhận mình là người Công giáo, nhưng đức tin của họ chỉ là một thứ đức tin ngoài da. Tin bằng lời mà thôi chỉ đưa đến tuyệt vọng. Những làn sóng đau khổ, bệnh tật, thất bại sẽ quét sạch dấu vết.
Chúa Giêsu không mơ mộng. Ngài rất thực tế. Ngài mang lấy thân phận con người là một bằng chứng chính xác không thể chối cải. Ngài đi giữa cuộc đời với cái nhìn rất chính xác, Ngài hành động và biết mình làm gì và đi đâu.
Tin vào Ngài chính là đi vào con đường Ngài đã đi chứ không đứng nhìn và phê phán. Ngài hỏi các môn đệ: “Anh em nghĩ Thầy là ai đối với anh em?” Ngài muốn cho họ xác quyết rõ ràng mối liên hệ cần thiết để có thể theo Ngài, không ởm ờ. Phêrô và các môn đệ đã tuyên xưng đức tin cách rõ rệt, nhưng sau nầy, khi Thầy tử nạn, đức tin đó đã lụn tàn trong sợ sệt và chán nản. Qua cơn thử thách, niềm tin đã sống lại với Chúa phục sinh.
Có lẽ chúng ta không khác gì Phêrô, nhưng nếu chúng ta thành thật, qua những cơn sóng gió, chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi tới.
Đức tin đòi hỏi một dấn thân triệt để, chứ không chỉ nói: “Lạy Chúa, lạy Chúa, không chỉ thờ bằng môi bằng miệng…”
“Thầy là đấng Kitô”. Chúa Giêsu thấu suốt mọi sự, tại sao Ngài còn hỏi làm gì? Ngài muốn họ xác định niềm tin của chính họ.
Đấng Kitô là Đấng Thiên Sai, nhưng đối với người Do thái thời bấy giờ, Đấng Thiên Sai phải là một vị vua đầy quyền thế, sẽ đứng lên đánh đuổi quân xâm lược Rôma đang thống trị họ với bàn tay sắt. Họ không thể hiểu chương trình của Thiên Chúa.
Kinh thánh đã nói nhiều về Người tôi tớ của Thiên Chúa, phải gánh vác tội lỗi muôn dân, phải chịu khổ nhục để cứu nhân loại, nhưng họ vẫn không hiểu. Họ chỉ mong có ai đó giúp họ khôi phục lại đất nước và làm cho dân Do Thái bá chủ hoàn cầu như thời vua Đavít, Vì thế, sau khi Phêrô tuyên xưng đức tin, Chúa cấm họ không được nói với ai vì có thể gây ra hiểu lầm, làm cho dân chúng hoang mang và có thể phương hại đến sứ vụ thiêng liêng của Ngài.
Sau khi các môn đệ tuyên xưng đức tin, Chúa mới tỏ cho họ biết sứ mệnh của Ngài là phải chịu đau khổ, bị loại trừ và bị giết. Maccô cũng nhấn mạnh: “Người nói rõ điều đó, không úp mở”. Phêrô phản ứng ngay, và Chúa phải mạnh tay phản ứng lại.
Khi chúng ta theo một “sếp” nào, chúng ta mong rằng sẽ được lợi lộc nào đó. Phêrô theo Chúa, ông vẫn nuôi mộng làm lớn như bao nhiêu người Do Thái thời bấy giờ. Đấng Kitô mà ông đang ủng hộ đã làm nhiều phép lạ, và được dân chúng hoan nghênh, sẽ là một vị tướng đầy uy quyền, sẽ là một anh hùng dân tộc. Ông sẽ được một chỗ đứng quan trọng sau nầy. Điều nầy không có gì lạ.
Vì thế, khi nghe Chúa báo về những đau khổ của Ngài, Phêrô không thể chấp nhận. Nếu thế thì những ước mơ của ông đều sụp đổ hết. Thầy của ông không thể như thế được!
Trước thái độ lầm lẫn của Phêrô, Chúa Giêsu phản ứng một cách cứng rắn: “Xatan! Lui ra đàng sau Thầy! Ngài không gọi là Phêrô nữa mà là Xatan. Xatan là chướng ngại, là tên quỷ dữ cản bước của Ngài. Ngài không xem Phêrô là môn đệ nữa mà là đại diện cho Xatan. Chúng ta phải cảnh giác. Xatan vẫn luôn cản bước chúng ta theo Chúa, lắm lúc lại là người thân nhất của chúng ta. Chúng ta dám phản ứng kịch liệt như thế không?
Nhiều lúc chúng ta chỉ nghĩ theo loài người mà không nhìn thấy con đường phải theo để thực thi sứ mệnh Chúa trao phó cho mỗi người chúng ta. Chính chúng ta trở thành chướng ngại cho anh em chúng ta và cho Giáo Hội.
Liền sau đó, Chúa Giêsu đưa ra lời kêu gọi: “Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”.
Theo Chúa, ai cũng muốn, nhưng nửa chừng, hay chỉ theo khi cuộc sống chúng ta yên hàn, không có vấn đề. Khi gặp gian nan thử thách, chúng ta ngại ngùng hay bỏ cuộc. Chúa Giêsu không cần những thứ môn đệ vụ lợi. Ngài đòi buộc quyết liệt. Theo Ngài là phải dám liều, buông bỏ mọi ước vọng trần tục, bỏ cả mạng sống. Theo Ngài phải đi với bàn tay không.
Người thanh niên giàu có đã bỏ cuộc vì anh có quá nhiều của cải. Giuđa theo Chúa bao nhiêu năm, nhưng đã đi trệch đường vì ham mê tiền bạc. Theo Ngài không phải để được mà để mất.
Theo Ngài là yêu tuyệt đối, dám cho không cuộc đời. Chúng ta nghe những điều kiện của Chúa, chúng ta chùng chân: “Ai có thể theo Chúa được!”
Ở đời, khi yêu nhau, người ta dám bỏ tất cả để đi theo người yêu. Theo Chúa chính là yêu Chúa trên hết mọi sự. Những điều kiện Chúa đưa ra không có gì khó hiểu cả. Đó là điều kiện của tình yêu.
Theo Chúa là yêu Ngài hết lòng hết sức, hết trí khôn. Ngài không chỉ là một bóng mờ nào đó, Ngài trở thành người yêu duy nhất. Yêu Ngài, chúng ta mới dám bỏ mọi sự, bỏ cả mạng sống. Các tông đồ, lúc theo Thầy đã chập choạng, chạy trốn, nhưng khi bình tĩnh lại, họ đã dám chết cho Thầy. Phêrô đã chối Thầy ba lần vì hèn nhát, nhưng khi bừng tỉnh thấy được tình yêu của Thầy, Phêrô đã dám chết cho Thầy. Chúng ta cũng thế thôi. Yếu đuối, lầm lỡ… Chúa biết điều đó và Ngài luôn nhìn chúng ta với tất cả tình yêu. Ngài không sợ chúng ta yếu đuối. Ngài chỉ sợ chúng ta nản lòng.
Chúa luôn ở phía trước. Ngài đã yêu chúng ta đến liều mạng. Đến lượt chúng ta phải liều mạng cho Ngài, và liều mạng cho Ngài là sống. Liều mạng cho Ngài không phải chỉ là chết như các thánh tử đạo, mà là chấp nhận mọi khó khăn hôm nay để trung thành, dù quanh ta vẫn còn đầy cạm bẫy, cám dỗ, dù trong chúng ta vẫn còn nhiều ước muốn hưởng thụ.
Hôm nay. Chúa Giêsu vẫn tiếp tục mời gọi chúng ta theo Ngài. Khuôn mặt yêu thương của Ngài vẫn ẩn hiện trong đám mây mù tội ác của thế giới quanh ta, khích lệ chúng ta bước tới trong hy vọng.
Hơn nữa, chúng ta vẫn gặp Ngài thường xuyên khi Ngài đến để tự hiến làm của lễ tôn vinh Chúa Cha và tự hiến để nên của ăn nuôi sống chúng ta. Ăn lấy Ngài là một hồng ân luôn luôn mới và nhờ đó, tình yêu của chúng ta luôn tươi trẻ và bước theo Ngài vô điều kiện, dù thánh giá vẫn nặng trên đôi vai.
Các tin khác
.: GIẢNG CHÚA NHẬT 3 PHỤC SINH (03/05/2025) .: Làm theo Lời Chúa (03/05/2025) .: Có Chúa nâng đỡ (03/05/2025) .: Thiên Chúa không bỏ con người (03/05/2025) .: Bữa ăn trên bờ biển (03/05/2025) .: Con có yêu mến Thầy không? (03/05/2025) .: Yêu mến Chúa (03/05/2025) .: Cơ hội chuộc lỗi cho Phêrô (03/05/2025) .: Vận mệnh tương lai của Giáo Hội (03/05/2025) .: in và Yêu là điều kiện nhận ra Chúa (03/05/2025) .: Mầu nhiệm Giáo Hội. (03/05/2025) .: Thủ lãnh Giáo Hội (03/05/2025) .: Sứ mạng phục vụ (03/05/2025) .: Cùng Ngư Phủ Phêrô ra khơi (03/05/2025) .: Mẻ lưới. (03/05/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam