Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 49

Tổng truy cập: 1359680

KHÔN NGOAN CHUẨN BỊ ĐÓN CHÚA ĐẾN BẤT NGỜ

KHÔN NGOAN CHUẨN BỊ ĐÓN CHÚA ĐẾN BẤT NGỜ

 

(Suy niệm của Lm. Đan Vinh)

  1. HỌC LỜI CHÚA

Ý CHÍNH:

Đức Giêsu sẽ đến lần thứ hai vào ngày tận thế để phán xét và mở Tiệc cưới Nước Trời. Chỉ những người khôn biết luôn tỉnh thức và trong tư thế sẵn sàng mới được vào dự. Còn những người dại không thực hành tình mến Chúa yêu người, sẽ bị lọai ra bên ngòai. Đức Kitô sẽ đến bất ngờ vào giờ chết của mỗi người hay trong ngày tận thế chung cả nhân lọai. Do đó, mọi tín hữu cần luôn tỉnh thức và chuẩn bị sẵn dầu đèn là ơn thánh để bất cứ khi nào Chúa đến, họ cũng được vào tham dự bữa tiệc vui với Người

CHÚ THÍCH:

– C 1-2: + Mười cô trinh nữ: Trinh nữ là các thiếu nữ chưa chồng. + Cầm đèn của mình ra đón chú rể: Dụ ngôn dựa theo phong tục cưới xin của dân Do thái thời Đức Giêsu. Việc cưới xin thường diễn ra vào ban đêm. Mấy hôm trước ngày cưới, hai bên đàng trai đàng gái đặt tiệc riêng đãi bà con bạn bè của mình. Rồi đến chính ngày cưới, hai họ nhập lại chung để ăn uống tại bên họ nhà trai. Nghi thức quan trọng nhất trong đêm rước dâu như sau: khoảng 6 giờ chiều bắt đầu ngày mới, chàng rể cùng các phù rể cầm đuốc lên đường đến nhà đàng gái. Khi đó cô dâu và các cô phù dâu sẽ sửa soạn cây đèn để chờ đón họ đàng trai. Khi chàng rể đến đón dâu, đám rước sẽ khởi hành đi về nhà trai và nhập bàn tiệc. Các cô phù dâu phải mang theo bình dầu và cầm đèn cháy sáng đứng chung quanh cô dâu chú rể trong nghi thức khai mạc tiệc cưới. Ở đây Đức Giêsu mượn phong tục lễ rước dâu này để dạy môn đệ “Phải luôn canh thức và sẵn sàng”. Người tự ví mình giống như chàng rể. Người sẽ đến lần thứ hai vào ngày tận thế để phán xét và mở tiệc cưới Nước Thiên Đàng cho nhân loại. Chỉ những người nào khôn ngoan, thể hiện qua thái độ luôn tỉnh thức và trong tư thế sẵn sàng mới có đủ điều kiện được vào hưởng hạnh phúc Nước Trời đời đời. Còn những người dại biểu hiệu qua thái độ thiếu chuẩn bị, không sống tình mến Chúa yêu người, sẽ không được vào tham dự bữa tiệc cưới Nước Trời. Đồng thời dụ ngôn cũng nhấn mạnh việc “Chàng rể Giêsu sẽ đến bất ngờ” trong giờ chết của mỗi người hay vào ngày tận thế chung của nhân loại. Do đó, mọi tín hữu phải luôn canh thức chờ đợi Đức Giêsu sẽ đến lần thứ hai bất cứ vào lúc nào.

– C 3-4: + Năm cô dại: Dại vì không biết tiên liệu nên đã không đem bình dầu theo, hoặc có đem mà không đủ dùng, nên khi chàng rể đến thì đèn đã bị tắt. Thái độ khờ dại thể hiện qua hành vi tắc trách: có nhiệm vụ đi đón chú rể, nhưng lại không quan tâm chuẩn bị dầu cho cây đèn của mình. Đây là những kẻ cố chấp không tin Đức Giêsu hay là những người tuy có đức tin nhưng lại lười biếng cầu nguyện dâng lễ và không thực hành Lời Chúa, nên không đủ điều kiện để được Chúa tiếp nhận vào dự bàn tiệc Nước Trời đời sau. + Năm cô khôn: Khôn vì biết tiên liệu nhìn xa, nên đã mang đền có đủ dầu để chờ đón chàng rể đến vào giữa đêm khuya. Đây là những tín hữu đã xây tòa nhà đức tin trên nền đá vững chắc là nghe và thực hành Lời Chúa (x. Mt 7,24). Họ có nếp sống đạo đức và được dồi dào ân sủng của Chúa, luôn sống đức tin bằng việc thực hành đức cây và đức mến. Họ xứng đáng được Chúa cho vào thiên đàng trong giờ chết của họ và trong ngày tận thế chung của toàn thể nhân lọai.

– C 5-6: + Vì chàng rể đến chậm: Chàng rể là Đức Kitô sẽ đến bất ngờ trong giờ chết của mỗi người hay trong ngày tận thế để phán xét chung nhân loại. + Nên các cô thiếp đi, rồi ngủ cả: Thiếp đi và ngủ diễn tả sự “thức lâu chầu mỏi!”. Tuy vậy các cô khôn vẫn có thể ra đón Chúa đến bất ngờ vì luôn mang theo đèn chứa dầu đầy bình. Cũng vậy, những người công chính sẽ luôn có thái độ sẵn sàng do thường xuyên lãnh nhận các phép bí tích và thực hành giới răn mến Chúa yêu người. + Nửa đêm: Là thời gian nối tiếp giữa ngày hôm trước với ngày hôm sau, tượng trưng cho giờ chết là sự chuyển tiếp từ cuộc sống trần gian sang cuộc sống đời sau. Ngòai ra nửa đêm còn là lúc người ta dễ ngủ say và mất cảnh giác nhất. + Kìa chú rể, hãy ra đón đi: Chú rể ám chỉ Chúa Kitô sẽ đến trong giờ chết của mỗi chúng ta hoặc đến với cả nhân loại vào ngày tận thế.

– C 7-9: + Xin các chị cho chúng em chút dầu của các chị: Tới giờ chết các cô dại mới ý thức về sự thiếu dầu trong đèn thì đã quá muộn. + Các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn: Vì trong giờ chết họ sẽ không thể cậy nhờ được người khác giúp đỡ.

– C 10-11: + Chính khi họ đi mua dầu là lúc chú rể đến: Câu này cho thấy: Đừng đợi tới giờ chết mới sám hối thì đã trễ. Chúng ta cần ý thức và luôn sống theo thánh ý Thiên Chúa ngay lúc còn đang sống. + Những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới: Những người luôn kết hiệp với Chúa sẽ có thể ra đón Đức Kitô đến vào bất cứ khi nào. + Và cửa đóng lại: Giờ chết là lúc chấm dứt số phận mỗi người. Những ai được vào dự tiệc cưới sẽ được hưởng hạnh phúc muôn đời. Còn những kẻ đang từ chối gia nhập Hội thánh sẽ không được hưởng ơn cứu độ. + Thưa Ngài xin mở cửa cho chúng tôi: Lời cầu xin này nhắc lại lời Đức Giêsu: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: Lạy Chúa, lạy Chúa! Là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi” (Mt 7,21). Cũng như trong dụ ngôn “Tiệc cưới”, Những ai cố tình chống lại Thiên Chúa, hoặc không tin và không chịu sống giới răn yêu thương sẽ bị loại khỏi thiên đàng đời sau (x. Mt 22,13).

– C 12: + Tôi không biết các cô: Giờ chết là giờ phán xét công thẳng và những ai cố tình không tin sẽ không thể được hưởng ơn tha thứ nữa. + Vậy anh em hãy canh thức: Đây là chủ đích của Đức Giêsu khi dạy dụ ngôn này. + Vì anh em không biết ngày nào, giờ nào: Không biết giờ Chúa sẽ kêu gọi là giờ chết. Chính thái độ tỉnh thức sẵn sàng sẽ giúp người ta luôn sống trong ơn nghĩa Chúa và quyết tâm làm các việc lành.

CÂU HỎI:

1) Hãy cho biết phong tục lễ rước dâu của người Do thái diễn ra thế nào? 2) Mười cô trinh nữ được phân thành hai lọai khôn dại là do đâu? 3) Chi tiết các cô trinh nữ không được vào dự tiệc cưới Nước Trời nhằm dạy chúng ta bài học gì về đức tin?

  1. SỐNG LỜI CHÚA
  2. LỜI CHÚA: “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào” (Mt 25,13).
  3. CÂU CHUYỆN: Đón Chúa đến thăm

Một buổi sáng nọ, người ta thấy bác thợ đóng giày thức dậy từ sáng sớm. Sau khi dọn dẹp cửa hàng ngăn nắp, bác vào phòng khách ngồi đợi đón vị khách quý là Chúa Giêsu, mà đêm hôm ấy bác đã nằm mơ gặp mặt Người và Người hứa sẽ ghé nhà thăm bác vào lúc ban ngày. Đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp. Bác thợ giày vui sướng vì không ngờ Chúa lại đến thăm bác vào lúc sáng sớm. Nhưng khi cửa mở thì người đứng ngòai không phải là Chúa Giêsu, mà là ông lão phát thư quen thuộc. Mặt ông ta bị tím tái do thời tiết ngoài trời băng giá. Bác liền mở rộng cửa đón ông vào ngồi bên lò sưởi ấm áp. Rồi bác đi pha bình trà nóng mời khách. Sau khi tiễn người đưa thư, bác thợ giày lại ngồi chờ. Nhìn qua khung kính cửa sổ, bác thấy một bé gái đang đứng khóc ngoài hiên. Bác ra mở cửa đón em vào nhà hỏi chuyện. Em cho biết đã đi vào rừng từ sáng sớm để kiếm củi khô về nấu nước xông giải cảm cho mẹ em. Do trời mưa tuyết trắng xóa khiến em bị lạc không tìm ra đường về nhà. Nghe vậy, bác thợ giày vội viết vài chữ dán ngòai cửa thông báo cho vị khách quý là Chúa Giêsu biết mình sẽ vắng nhà đến chiều, để đưa cô bé về nhà của cô. Khi tìm thấy ngôi nhà của em và thấy mẹ em đang bị sốt run rẩy nằm trên giường, bác vội đi mời ông bác sĩ gần đó đến thăm bệnh và cho toa, rồi bác đi mua thuốc mang về cho người bệnh uống. Khi bệnh nhân đã hồi phục sức khỏe bác mới vội về nhà thì trời đã khuya. Bác thợ đóng giầy chẳng còn thiết gì đến ăn uống, nằm vật ra giường nhắm mắt ngủ say như chết. Trong giấc ngủ, một lần nữa bác lại nằm mơ gặp được Chúa Giêsu. Người vui vẻ nói với bác: “Ta cám ơn con hôm nay đã đón Ta vào nhà để sưởi ấm khi Ta đang lạnh cóng. Cám ơn con đã dẫn đường cho Ta về nhà, đã chăm sóc giúp ta đang đau được sớm bình phục. Vì mỗi khi con phục vụ những người nghèo khổ bệnh tật, là con đã phục vụ cho chính Ta đó” (x. Mt 25,40-42).

  1. SUY NIỆM:

1) Cần khôn ngoan chuẩn bị đón chàng rể đến bất ngờ:

Dụ ngôn diễn tả khung cảnh một cuộc rước cô dâu về nhà chồng. Chú rể bắt đầu rời nhà vào lúc chập tối để đến nhà cô dâu. Khi đến nơi thì đã khuya, có mười cô trinh nữ cầm đèn cùng cô dâu ra đón chú rể. Rồi bỗng nhiên năm chiếc đèn của năm cô khờ tự nhiên bị tắt ngúm vì hết dầu. Bấy giờ chỉ còn năm cô khôn các cô dại nên các cô dại phải đi mua thì đã trễ. Khi các cô trở về đã bị chú rể từ chối tiếp nhận. Dụ ngôn ám chỉ Đức Giêsu ví như chàng rể sẽ bất ngờ đến với mỗi người chúng ta vào giờ chết. Để được tham dự vào bàn tiệc cưới là thiên đàng đời sau, chúng ta cần luôn tỉnh thức giống như năm cô trinh nữ khôn ngoan luôn chuẩn bị đèn chứa dầu đầy bình. Phải tránh thái độ như năm cô trinh nữ khờ dại mang đèn mà không chuẩn bị có dầu sắn trong đèn. Số phận của hạng người này là sẽ bị Vua Thẩm Phán Giêsu từ chối: “Tôi bảo thật các cô: Tôi không biết các cô!”.

2) Bài học về sự khôn ngoan:

– Cần thực hành Lời Chúa: Nếu người tín hữu chỉ tuyên xưng đức Tin thì chưa đủ, nhưng cây đèn đức tin phải chứa đầy dầu ân sủng là đức Cậy, để có thể tỏa chiếu ánh sáng đức mến qua các việc lành thực thi Lời Chúa. Chúa sẽ đến bất ngờ với mỗi người chúng ta. Người muốn chúng ta phải luôn tỉnh thức nhờ việc năng đọc và suy niệm Lời Chúa, để nhận ra ý Chúa muốn và mau mắn xin vâng noi gương Mẹ Ma-ri-a xưa: “Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng” (Lc 2,51b).

– “Hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào giờ nào!”: Canh thức không phải là không ngủ. Trong dụ ngôn hôm nay, tất cả các cô trinh nữ đều đã ngủ. Thế nhưng các cô khôn ngoan vẫn có thể sẵn sàng ra đón chàng rể đến bất ngờ nhờ biết canh thức. Qua đó Chúa muốn dạy chúng ta: Phàm làm bất cứ việc gì, nếu muốn thành công cũng cần phải biết tiên liệu, nghĩa là chuẩn bị sẵn sàng để kịp thời ứng phó với mọi hoàn cảnh bất ngờ. Một học sinh muốn thi đậu phải biết chăm chỉ học hành ngay từ đầu năm học. Một doanh nhân muốn làm ăn phát đạt cần có tầm nhìn xa để chuẩn bị trước các yếu tố cần cho việc kinh doanh, hầu kịp thời nắm bắt cơ hội làm ăn. Bác nông dân muốn có một mùa gặt bội thu cũng phải chuẩn bị trước giống lúa tốt ngay từ vụ mùa trước… Nói chung, trong bất cứ ngành nghề nào, nếu không biết tiên liệu thì sẽ khó đạt được thành công. Riêng về sự sống đời sau, chúng ta cần ý thức về cái chết và chuẩn đón Chúa đến bằng viếc xét mình sám hối trước khi đi ngủ. Nỗi ngày ngay từ khi thức dậy cần tập thành thói quen dâng ngày mới cho Chúa. Rồi trong ngày năng dâng lên Chúa những lời nguyện tắt kèm theo một việc làm cụ thể để chu toàn các bổn phận đối với bản thân, gia đình, xã hội và Giáo Hội.

– Cần chuẩn bị loại dầu nào cho đèn đức tin của mình? Lời Chúa hôm nay cho ta biết điều cần thiết để được hưởng hạnh phúc đời đời là thực hành mến Chúa yêu người, yêu người cụ thể từ trong tư tưởng, lời nói đến việc làm. Vì chúng ta không thể sống trong «Thiên Chúa là Tình Yêu» (1 Ga 4,8.16), nếu chúng ta không có tình yêu của Thiên Chúa trong tâm hồn. Tông đồ Phao-lô đã dạy các tín hữu điều cần để được vào Nước Trời đời sau là phải sống đức Tin bằng việc thực thi đức Cậy và đức Mên. Trong ba nhân đức ấy, đức Mến là cao trọng nhất (x. 1 Cr 13,13).

  1. THẢO LUẬN: 1) Dầu chúng ta cần chuẩn bị cho cây đèn đức tin là gì? Ánh sáng phát ra từ cây đèn đức tin là lọai ánh sáng nào? 2) Hôm nay tôi phải làm gì để chứng tỏ mình là người khôn luôn chuẩn bị để sẵn sàng chờ đón Chúa đến bất cứ lúc nào?
  2. NGUYỆN CẦU:

– Lạy Chúa Giêsu. Nếu ngày mai Chúa đến gọi con về thì chắc con sẽ vô cùng lúng túng. Con lúng túng vì đến giờ này con vẫn chưa chu toàn nhiệm vụ loan báo Tin Mừng được Chúa trao qua phép rửa tội và thêm sức! Cây đèn đức tin của con hiện vẫn đang thiếu dầu ân sủng, nên chưa thể chiếu tỏa ánh sáng tình thương của Chúa, chưa chiếu soi cho anh em lương dân nhận biết ánh sáng Tin mừng để giúp họ nhận biết tin thờ và yêu mến Chúa.

– Lạy Chúa. Xin cho con mỗi tối quyết tâm dành ra ít phút để kiểm điểm cây đèn đức tin của mình để kịp thời khắc phục sửa chữa. Xin cho con mỗi ngày làm ít nhất một việc tốt để giúp anh em lương dân nhận biết Chúa là Tình Yêu đang hiện diện trong lòng con, hầu sau này họ cũng được tham dự bàn tiệc Nước Trời với con. Xin cho con thực hành theo lời của một người cha đã khuyên đứa con trai thân yêu của ông như sau: “Con ơi, ngày con sinh ra, đôi mắt con vừa nhìn thấy ánh sáng, mọi người đều vui cười với con mà con lại khóc. Con hãy sống thế nào, để một ngày kia, đến giờ sau hết, mọi người đều tràn lệ mà con lại có thể mỉm cười” (Guy de Larigandie).

  1. X) Hiệp cùng Mẹ Maria.- Đ) Xin Chúa nhậm lời chúng con.

 

  1. Hãy sẵn sàng để đón Chúa – Sr Mai An Linh

“Tỉnh thức” là sợi chỉ đỏ xuyên suốt ba bài đọc Phụng Vụ Lời Chúa hôm nay. Có tỉnh thức mới gặp được sự khôn ngoan (Kn.6,13-17). Mà khôn ngoan là điều cần thiết để có thể đối phó với mọi nghịch cảnh (Mt.25,1-13). Tuy nhiên, đừng nản lòng trong việc tỉnh thức chờ đón sự khôn ngoan để rồi sao lãng ngày Chúa Quang Lâm (1Tx.4,12-17). Tỉnh thức là trạng thái tâm hồn luôn luôn mở ra để sẵn sàng tiếp nhận những biến cố xẩy tới, là ý thức những nguy cơ tiềm ẩn, hay nói đúng hơn: Tỉnh thức là sự khôn ngoan.

Trong dụ ngôn mười cô trinh nữ, năm cô khôn ngoan là những cô biết sẵn sàng trong bất cứ tình huống nào. Như vậy khôn ngoan lại có nghĩa là thi hành ý Thiên Chúa, đó là thứ khôn ngoan mà Chúa Giêsu đã ví như người khôn xây nhà trên đá, chính là nghe Lời Chúa mà thi hành và Chúa Giêsu đã từng dặn dò các môn đệ ” Hãy khôn ngoan như con rắn và chân thật như chim câu”(Mt. 10,16). Ngài cũng khen ngợi ngừơi đầy tớ tín trung và khôn ngoan mà ông chủ đặt lên coi sóc gia nhân mình để đúng giời phân phát lúa thóc cho họ (x.Mt.24,45). Thành ra vấn đề không ở chỗ biết khéo xoay sở hay biết chớp đúng thời cơ, mà là sự khôn ngoan thực sự trong lối sống, một sự nhận xét đúng về thực tế mình gặp và kèm theo ý chí cương quyết để linh động sau đó. Trong khi đó năm cô khờ, họ bối rối vì đèn họ tắt, họ phải trả giá đắt cho thói cẩu thả của họ và vì quá cấp bách họ tìm cách nhờ vả “xin cho chúng em chút dầu của các chị…”. Đến lúc cấp bách không ai có dư để có thể giúp người khác, vì mọi người đã đến đích không thể lấy của người này bù cho người kia được, năm cô khờ không tin tưởng và không chờ đợi nhiệt tình nên mới không chuẩn bị. Sự chuẩn bị hay tỉnh thức ở đây không có ý nói tới thể xác. Vì năm cô khôn cũng thiếp đi và họ có thể yên tâm mà ngủ, bởi họ đã cẩn thận chuẩn bị chu đáo, là lo sẵn dầu đèn để đốt. Ngược lại các cô dại dù có tỉnh thức thì chàng rể đến họ vẫn ở tình trạng không tỉnh thức, vì họ không sẵn sàng, không đủ điều kiện.

Năm cô khờ và năm cô khôn đều nằm trong thành phần đám rước, đi đón chàng rể, và là biểu tượng cho toàn thể cộng đoàn Kitô hữu. Như thế vào Nước Thiên Chúa không chỉ gia nhập Hội Thánh là đủ mà phải có Đức Ai là dầu đèn và sự sẵn sàng. Ngày phán xét Thiên Chúa chỉ xét đến Đức Ai và thái độ chuẩn bị. Phải biết chuẩn bị cho những cái không ngờ đến để mà đối phó kịp thời, phải liệu lấy cho mình vì không ai có thể làm thế cho ta hay cho ta vay mượn được, không sẵn sàng cửa đóng lại là vậy.

Sẵn sàng là thái độ khôn ngoan, mà khôn ngoan là sống theo ý Chúa, là thi hành điều Chúa Giêsu dạy trong Hiến Chương Nước Trời, luôn luôn sống theo điều Chúa Giêsu dạy đó chính là sẵn sàng và đó là tỉnh thức.

Lạy Chúa, chúng con là những người đang chờ đợi Chúa đến, xin cho chúng con biết kiên trì trong tin yêu, dù có phải gặp thử thách vẫn luôn khôn ngoan dự phòng đèn Đức Tin và dầu Đức Ái để được cùng hôn phu Kitô vào tiệc cưới đời đời.

 

  1. Khôn ngoan – Lm Trần Thanh Sơn

Khi đọc đoạn Tin mừng hôm nay đến chỗ 5 cô trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể trong đêm mà không đem dầu theo, tôi lại nhớ đến vụ cháy lớn xảy ra cách đây 3 năm, vào ngày 29/10/2002, tại khu Trung Tâm Thương mại quốc tế thuộc thành phố Sàigòn. Vụ cháy này đã làm chết 61 người, cùng với hàng trăm người bị thương khá nặng, khả năng hồi phục rất khó khăn, kèm với thiệt hại về vật chất lên đến khoảng chừng 100 tỷ đồng. Khi vụ cháy xảy ra lực lượng chữa cháy của Thành phố Sàigòn đã nhanh chóng tới để cố gắng dập tắt ngọn lửa, và nhiều người đã không quản ngại hy sinh để giúp những người bị nạn.

Thế nhưng, có một vài điều làm tôi suy nghĩ: đó là có một chiếc xe mang biển số 0038 trong đoàn xe chữa lửa hôm ấy không thể tới nơi được để làm nhiệm vụ, chỉ vì một lý do rất đơn giản: xe đang chạy giữa đường thì hết nhiên liệu (Báo Tiền Phong tuần 28/10-3/11/2002; Tam hà 5/11/2002). Còn bồn nước dự phòng ở toà nhà này chỉ có 10 m3 nước, số nước mà trên lý thuyết chỉ có thể dùng để chữa cháy cho một diện tích 5000 m2 trong vòng… 10″. Vậy là lực lượng cứu hoả phải chạy ra sông Saigon cách đó 5 km để lấy nước.

Xe cứu hoả thì hết nhiên liệu, bồn nước chữa lửa thì hết nước. Tôi thiết nghĩ, nếu chiếc xe cứu hoả ấy tới kịp lúc và lượng nước tại chỗ có nhiều hơn có lẽ thiệt hại về người và của có thể đã được giảm bớt. Nhưng, dù nói gì đi nữa, đây cũng là lỗi của những người có trách nhiệm trực tiếp. Họ chỉ nhìn thấy xe mà không biết trong xe có còn nhiên liệu hay không, thấy bồn nước, nhưng không đánh giá được rằng: lượng nước đó chẳng là gì đối với công việc chữa cháy. Họ chỉ thấy bên ngoài, mà không đánh giá đủ thực chất ở bên trong. Họ cũng giống như 5 cô trinh nữ trong bài Tin mừng, những người mà Tin mừng gọi là “khờ dại”, cầm đèn mà không mang dầu theo. Họ thiếu sự khôn ngoan cần thiết. Nhờ khôn ngoan, chúng ta lượng định được đâu là điều chính, đâu là điều phụ; điều gì là phải làm, điều gì không nên làm để đạt được hạnh phúc thật. Do đó, dựa vào lời Chúa hôm nay, chúng ta cùng tìm hiểu đôi nét về đức tính này.

  1. Dại và khôn theo Thánh kinh:

Theo Thánh kinh, trước hết, người khôn là người không chỉ nghe mà còn sống lời Chúa, còn người dại là người chỉ nghe mà không đem ra thực hành như lời của Đức Giêsu: ” Vậy phàm ai nghe các lời này của Ta và thi hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá… và phàm ai nghe các lời này của Ta mà không thi hành, thì ví được như người dại xây nhà trên cát.” (Mt 7, 24. 26). Mạnh mẽ hơn, Đức Giêsu còn khẳng định: “Không phải mọi kẻ nói với Ta: “Lạy Chúa, lạy Chúa” là sẽ vào được Nước Trời, nhưng là kẻ thi hành ý Cha Ta, Đấng ngự trên trời.” (Mt 7, 21)

Tuy nhiên, để thực sự có được sự khôn ngoan này, mỗi người chúng ta cần một có một sự cố gắng liên lỷ, một nỗ lực đi ngược lại với những suy nghĩ theo sự khôn ngoan tự nhiên của con người. Tác giả sách Khôn ngoan tuyên bố: ” Những ai yêu mến sự khôn ngoan, sẽ xem nó dễ dàng, và những ai tìm kiếm nó, sẽ gặp được nó. Nó sẽ đón tiếp những ai khao khát nó, để tỏ mình ra cho họ trước… Vì nó chu du tìm kiếm những kẻ xứng đáng với mình”. Vâng, sự khôn ngoan chỉ đón tiếp những ai khao khát nó và nó chỉ tỏ mình ra cho những ai xứng đáng với nó. Tới đây, nhìn lại bản thân mình, tôi và quý ông bà anh chị em đã có một lần nào nỗ lực để đạt được sự khôn ngoan này chưa? Nghĩa là chúng ta đã có một lần nào cố gắng để sống đúng với lời Chúa dạy hay chưa? Hay là chúng ta cũng giống như 5 cô cầm đèn mà không có dầu, giống như anh tài xế kia lái xe mà xe không có nhiên liệu? Chúng ta chỉ có cái đèn, nghĩa là có tên gọi kitô hữu, nhưng thực tế trong cuộc sống, chúng ta chưa một lần cố gắng sống đúng với tên gọi kitô hữu. Chúng ta chưa một lần, cố gắng lắng nghe và sống đúng với lời Chúa dạy. Chúng ta dùng đủ mọi lý do để biện minh cho mình: Nào là cuộc sống của tôi còn quá khó khăn, nào là hoàn cảnh không cho phép, thậm chí có những người còn tuyên bố: “Tôi chưa có ý định nên thánh. Cuộc sống còn dài. Vội gì mà phải lo đến việc linh hồn”. Chúng ta nêu ra thật nhiều lý do, nhưng sâu xa nhất, có lẽ chỉ vì chúng ta lười biếng, chúng ta ngại cố gắng, chúng ta chưa ý thức đủ tầm quan trọng của việc nghe và sống lời Chúa. Chúng ta cần nhớ rằng: Mọi sự trì hoãn đều có thể đưa tới sự lỡ làng. Sự lỡ làng trong công ăn việc làm chúng ta còn có thể bắt đầu lại, còn có thể sửa chữa được. Nhưng sự lỡ làng trong chuyến xe cuối cùng của cuộc đời sẽ không còn cơ hội để làm lại nữa, và khi ấy hậu quả thật là bi thảm. Vì nếu chỉ có một tên gọi kitô hữu, nghĩa là một cái đèn không dầu, một cái xe không có nhiên liệu, chúng ta có thể nghe lời Chúa nói: “Ta bảo thật các ngươi, Ta không biết các ngươi”.

Mặt khác, chính nhờ sự khôn ngoan luôn lắng nghe lời Chúa, chúng ta sẽ luôn ý thức rằng: không ai sống mãi, nhưng sẽ có ngày phải chết và ra trình diện với Thiên Chúa. Chúng ta thường cố quên đi chân lý này, không muốn đối diện với nó. Nhưng cho dù chúng ta có chạy trốn và không muốn nói đến nó, thì nó vẫn là sự thật.

  1. Chàng rể đến muộn:

Tin mừng ghi lại mãi cho đến nửa đêm, đang khi các cô đi đón chàng rể thiếp ngủ vì mệt mỏi chờ đợi, mới có tiếng hô to: “Kìa, chàng rể đến, hãy ra đón người”. Như thế, dù muộn, chàng rể vẫn đến và những ai khôn ngoan, sẵn sàng sẽ được vào dự tiệc cưới với Ngài. Chính vì Chúa đến muộn và không biết vào lúc nào, nên các tín hữu thời sơ khai đã rơi vào tình trạng “thức lâu, chầu mỏi”. Họ thắc mắc không biết liệu Chúa có tái lâm thật không? Các tín hữu đã chết có được gặp Chúa không? Đứng trước những băn khoăn đó, thánh Phaolô khẳng định: “Chúng tôi chẳng muốn để anh em không biết gì về số phận những người đã an nghỉ, để anh em khỏi buồn phiền như những người khác, là những kẻ không có niềm hy vọng”. Vâng, là kitô hữu, chúng ta không có quyền sống như những kẻ không có niềm tin. Cuộc sống của chúng ta phải là một minh chứng cho niềm hy vọng sống lại. Cách sống của chúng ta phải nói lên cho mọi người biết rằng “quê hương chúng ta là ở trên trời” (Pl 3, 20). Và thánh Phaolô còn khẳng định với chúng ta: “những người đã chết nhờ Đức Giêsu, Thiên Chúa sẽ đem họ đến làm một với Người”. “Đã chết nhờ Đức Giêsu”, nghĩa là chúng ta không còn sống cho chính mình, nhưng là sống theo lời của Đức Giêsu (x. Gl 2, 20).

Giờ đây, để được vào dự tiệc cưới của Thiên Chúa, mỗi người chúng ta hãy bắt chước 5 cô trinh nữ khôn ngoan, không chỉ cầm đèn mà còn mang theo bình dầu. Nghĩa là luôn lắng nghe và nhất là sống những điều Chúa dạy ngay trong cuộc sống đời thường, trong những việc bình thường nhất. Đối với Chúa, ít ra chúng ta hãy trả lại cho Thiên Chúa thời gian thuộc về Thiên Chúa. Mỗi tuần một Thánh lễ Chúa Nhật, chúng ta hãy tham dự một cách đầy đủ, sốt sắng, đừng cắt đầu bớt đuôi, đừng so đo, tính toán với Chúa, vì biết đâu đây chẳng là Thánh lễ cuối cùng của cuộc đời chúng ta? Đối với bản thân, với những người trong gia đình và tha nhân: Chúng ta hãy sống bác ái, tha thứ, thông cảm, khiêm tốn, hãy vượt thắng những đam mê, ích kỷ, những ù lì trong đời sống thiêng liêng. Nhờ đó, khi nghe tiếng loa của Thiên Chúa, từng người sẽ được đi đón Đức Kitô và được ở với Người luôn mãi. Amen.

 

  1. Mười cô trinh nữ được mời dự tiệc cưới

(Suy niệm của Lm Giuse Maria Nguyễn Hưng Lợi DCCT)

Chúa Giêsu thường kể chuyện những bữa tiệc, những đám cưới, những bữa ăn thanh đạm, mà đám nào cũng có những sự cố không vui. Một hôm trong một bữa tiệc cưới khách mời lại không tới, nên chủ tiệc sai các đầy tớ ra đường mời bất cứ người nào gặp thấy vào ngồi dự tiệc cưới. Một hôm khác, Chúa Giêsu đem ra ví dụ trong một bữa tiệc một người ham ngồi ghế nhất bị chủ kéo xuống bàn chót. Lần khác, Chúa kể chuyện một người đi ăn tiệc, không ăn mặc đúng kiểu, đúng mốt, nên bị đầy vào chỗ tối tăm, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Thật là những bữa tiệc, những đám cưới thật kỳ khôi, bao giờ cũng có sự cố.

Bài Tin mừng hôm nay của Đức Giêsu nói đến bữa tiệc cánh chung, ngày cùng tận, ngày tận thế. Chúa Giêsu đã tránh không trả lời trực tiếp câu hỏi của các môn đệ:” khi nào những sự việc ấy sẽ xẩy ra? “. Chúa Giêsu đã kể ra những dấu hiệu báo trước biến cố, Người ân cần giải thích cho các môn đệ phải chuẩn bị, phải tỉnh thức, phải cầu nguyện như thế nào. Các dụ ngôn về sự tỉnh thức mà các chủ nhật trước trình bầy cho chúng ta là những minh họa về việc đó. Chúa dùng câu chuyện lụt đại hồng thủy và ông Noe để so sánh( Mt 24, 37-42 ). Qua câu chuyện này chỉ mình ông Noe biết trước đại hồng thủy để chuẩn bị. Chúa dùng dụ ngôn về kẻ trộm đêm, Người quả quyết:” nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu”.Và kết luận:” cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến”. Chúa liên kết dụ ngôn này với dụ ngôn người đầy tớ trung tín:” Phúc cho đầy tớ ấy nếu chủ về mà thấy anh ta đang làm như vậy”. Chúa Giêsu tiếp tục kể câu chuyện về mười cô trinh nữ đi dự tiệc cưới. Đây là câu chuyện rất bình thường ở Palestine thời đó: cô dâu phải ở nhà cha mẹ, chờ chú rể cùng với bạn bè tới rước. Chú rể đến cách long trọng để đón cô dâu về nhà mình để tổ chức đám cưới cùng với đám rước linh đình, đưa cô dâu tiến vào tận phòng cưới. Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta nhận thấy có nhiều chi tiết thật kỳ quặc. Mười cô trinh nữ đợi chàng rể đến mòn mỏi, đến nỗi các cô đều thiếp ngủ cả.Đèn thì cái có dầu, cái không. Có cô dự trữ dầu, có cô không dự phòng dầu. Tất cả chi tiết đều hết sức kỳ cục, nhưng cái kỳ quặc lớn nhất vẫn là không thấy bóng cô dâu đâu cả. Tuy nhiên đây lại là chi tiết quan trọng nhất. Cô dâu ở đâu? Tại sao cô dâu lại vắng mặt trong tiệc cưới? Các thính giả và độc giả nghe Chúa Giêsu kể chuyện, hẳn là những người rành Kinh Thánh: dụ ngôn với bối cảnh một bữa tiệc cưới này gợi nhớ đến giao ước của Thiên Chúa với Dân Người. Cô dâu vắng mặt ấy chính là dân tộc Israen, mà các ngôn sứ hay đem so sánh với một nàng dâu. Còn tiệc cưới ám chỉ Vương quốc của Thiên Chúa. Việc vào Vương quốc mở rộng cho mọi dân, mọi nước, cuối cùng sẽ là bữa tiệc cưới tình nghĩa giữa Thiên Chúa và nhân loại. Đây là một ngày vui cho toàn thể nhân loại.

Dụ ngôn mười cô trinh nữ được Chúa gửi tới các thính giả Do Thái vẫn có giá trị đối với mọi người muôn thời. Chúa thôi thúc con người phải tỉnh thức, vì nhân loại không thể biết giờ chú rể đến, ngày Chúa trở lại. Cũng như mười cô phù dâu ở đây, các cô được mời, không có nghĩa là được dự tiệc cưới. Là Kitô hữu không chưa đủ mà còn phải biết nghe và thực thi lời Chúa. Mang danh có đạo không vẫn chưa đủ, nhưng người Kitô hữu phải biết giữ và sống đạo với tất cả lòng tin của mình. Cl. Tassin viết một câu rất chí lý:” Để được dự vào bữa tiệc có một không hai này, được mời mà thôi không đủ, còn phải chuẩn bị sẵn sàng nữa “. Chuẩn bị sẵn sàng là đức tính khôn ngoan của Kinh Thánh.

Xin Chúa ban cho chúng ta biết tỉnh thức và khôn ngoan như năm cô trinh nữ khôn ngoan để đón chờ chàng rể đến.

 

  1. Tỉnh thức chờ đợi

(Suy niệm của Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT)

Đời con người là một cuộc chờ đợi mòn mỏi và đợi chờ nào cũng bao hàm tình yêu, cũng bao hàm những mong ước, những đợi chờ. Đợi chờ là một cuộc trắc nghiệm về sự bền bỉ, một thử nghiệm về tình yêu. Bởi vì có yêu thương, có tha thiết mới mong chờ, đợi trông. Chờ đợi người mình mến chuộng, yêu quí, chờ mong người mình thực sự yêu thương hay chờ mong một điều gì tốt, một nguyện ước nào đó, con người mới đem hết lòng đợi chờ. Với ý nghĩa đó, đợi chờ là một cuộc chờ mong sâu xa, tha thiết thực sự.

Thánh Vịnh 87,3 viết: “Lạy Chúa, xin cho lời con cầu nguyện vọng tới Ngài, xin lắng nghe tiếng lòng thổn thức”. Dụ ngôn mười trinh nữ chờ đợi chàng rể đến cho chúng ta hiểu ý nghĩa cao sâu của việc chờ đợi. Năm cô trinh nữ khôn ngoan cầm đèn cháy sáng trong tay theo chú rể vào tiệc cưới. Thực sự mà nói, năm cô trinh nữ khôn ngoan chẳng bao giờ hối tiếc những gì đã qua, chẳng lo âu những điều sẽ tới, nhưng các cô luôn vững tin, luôn gắn chặt với thực tại của gian trần này để rồi họ có sẵn dầu dự trữ và thắp sáng đèn cùng chàng rể sánh bước, hân hoan, vui mừng vào dự tiệc cưới. Các cô khờ dại theo Tin Mừng thánh Matthêu sáng nay, vẫn là những cô chỉ biết bám víu vào quá khứ, những cô không biết tiên liệu, không biết nắm bắt thời gian. Nên, khi chàng rể tới, các cô đã quá muộn để mua dầu vì cửa phòng tiệc đã đóng kỹ.

Chúa Giêsu là dung mạo của chàng rể. Tiệc cưới là Nước Trời, Nước Thiên Chúa.

Chàng rể ở đây luôn đến bất ngờ vào ngày, vào giờ con người không hề biết trước.Cuộc đời trần thế là tạm bợ, mau qua. Không ai biết trước giờ chết ngoại trừ Con Người: Đức Giêsu Kitô. Chúa Kitô sẽ đến phán xét mọi người vào ngày tận thế, vào ngày tận cùng của thế giới, của trần gian này. Giờ đó, nào ai đoán trước, nào ai biết trước được.

Người Kitô hữu luôn phải sẵn sàng, luôn phải sống giây phút hiện tại với tất cả tình yêu, với tất cả lòng mến của mình và như thế, họ luôn tỉnh thức để đón chờ chàng rể đến để cùng vào dự tiệc Nước Trời, dự tiệc Nước Thiên Chúa. Môn đệ của Chúa là người phải luôn sẵn sàng chờ đợi Chúa, họ như năm cô trinh nữ khôn ngoan mang đèn, lại mang dầu theo, chứ không khờ dại như năm cô trinh nữ khờ khạo mang đèn nhưng không mang dầu theo dự trữ. Các cô khờ dại sẽ mãi mãi ở ngoài, trầm luôn suốt cuộc đời của mình.

Các cô trinh nữ khôn ngoan, cầm dầu cháy sáng trong tay. Ánh sáng là đức tin chúng ta đã lãnh nhận ngày chúng ta chịu phép rửa tội. Đức tin sống động là đức tin có việc làm. Người Kitô hữu có đức tin cháy sáng là người Kitô hữu luôn hướng về Chúa, lắng nghe Lời Chúa và thực thi Lời Chúa trong đời sống của mình. Cuộc đời của họ luôn tỉnh thức đợi chờ. Theo Chúa là phải sống đức tin của chính mình, phải sống sự khôn ngoan của Thiên Chúa bởi vì có sống sự khôn ngoan của Chúa, người Kitô hữu mới vượt qua mọi thử thách đời sống của mình để tiến tới sự sông vĩnh cửu, chứ không bị u mê, lầm lạc dại khờ chạy bám theo những cám dỗ của trần gian, chạy theo những thói hư nết xấu làm lu mờ đức tin.

Đèn dầu cháy sáng. Dầu tình yêu, dầu bác ái. Thánh Gioan viết một câu rất chi lý: “Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu ” ( 1 Ga 4, 8 ). Tin yêu, sẵn sàng, tỉnh thức chờ đợi là luôn phó thác nơi Đấng, Mục Tử nhân lành: ” Chúa là mục tử chăn dắt tôi. Tôi chẳng thiếu thốn gì. Trong đồng cỏ xanh tươi. Người cho tôi nằm nghỉ. Người đưa tôi tới dòng nước trong lành và bổ sức cho tôi ” ( Tv 22, 1-2 ). Tình yêu của Đấng Mục Tử nhân hậu đang hiện diện trong Bí Tích Thánh Thể. Chúng ta luôn được nuôi dưỡng bằng chính thịt máu Chúa để có sức mà đi trọn cuộc lữ hành trần thế mà tiến vào Nước Trời.

Lạy Thiên Chúa toàn năng và nhân hậu, xin đẩy xa những gì cản bước tiến chúng con, trên đường về với Chúa, để một khi xác hồn thanh thản, chúng con được hoàn toàn tự do thực hiện ý Chúa (Lời nguyện nhập lễ, lễ Chúa nhật XXXII thường niên, năm A).

 

  1. Người khôn người dại

(Suy niệm của Lm. Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT)

Đọc Tin Mừng của Chúa Giêsu, chúng ta vẫn luôn cảm thấy lúc nào cũng có những điều mới lạ, những dụ ngôn, những ví dụ, những câu chuyện Chúa đưa ra để dạy dỗ, để răn đời luôn hấp dẫn, luôn mới mẻ dù rằng có những đọan Tin Mừng chúng ta đã đọc rất nhiều lần. Dụ ngôn 10 trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể là một ví dụ điển hình. Dụ ngôn này có người đã thuộc nằm lòng, có người đã nghe nhiều lần, nhưng hầu như lúc nào đoạn Tin Mừng này cũng làm con người say mê vì sự khôn ngoan của Chúa Giêsu, dạy dỗ nhân loại, dạy dỗ con người phải tỉnh thức để đón nhận nước trời, đón nhận Thiên Chúa.

Đoạn Tin Mừng này là một dụ ngôn bởi vì chẳng có một đám cưới nào ở trần gian này lại tổ chức cái kiểu đó. Mà cũng chẳng có cuộc rước dâu nào lại như thế.Chàng rể nếu có đến trễ. Các cô dâu cũng chẳng thể nào ngủ được vì quần áo cưới, đầu tóc, trang điểm. Tất cả những hình thức bề ngoài như quần áo, đầu tóc, sự trang điểm luôn phải làm các cô dâu phải tỉnh thức. Dụ ngôn này là một lời cảnh tỉnh nhân loại, cảnh tỉnh mọi người phải luôn tỉnh thức và sẵn sàng. Trong dụ ngôn này, chàng rể cư xử một cách khác thường không như các chàng rể bình thường. Chúa Giêsu muốn nói đến một chàng rể đặc biệt và tiệc cưới, đám cưới cũng rất đặc biệt. Tiệc cưới này đòi mọi người phải tuân thủ những luật lệ khác với những luật lệ thông thường nơi những đám cưới chúng ta thường tham dự. Ở đây 10 cô trinh nữ phù dâu biểu tượng cho toàn thể nhân loại, toàn thể con người trên thế gian này được Thiên Chúa yêu thương, đón mời vào dự tiệc cưới nước trời. Dầu và đèn là những phương tiện cần có để tham dự tiệc cưới. Mười cô phù dâu lại có năm cô khôn ngoan và năm cô khờ dại. Đó là hình ảnh của nhân loại, của con người. Trong nhân loại hay giữa con người, có người khôn, có người dại. Đó là cái trớ trêu của con người và là cái dí dỏm của đoạn Tin Mừng này. Khôn hay dại được đánh giá bằng việc con người có sẵn sàng hay không sẵn sàng tỉnh thức. Tất cả 10 trinh nữ phù dâu đều ngủ chứ chẳng có cô nào thức. Đó là cái nghịch lý của dụ ngôn. Tuy nhiên, cái khôn và cái dại được đo lường dựa trên tiêu chuẩn các cô có cẩn thận và sẵn sàng hay không? Năm trinh nữ khôn ngoan đã ngủ vùi nhưng họ khôn trong tư thế, trong thái độ sẵn sàng. Còn năm cô khờ dại đã ngủ trong tư thế thờ ơ, chểnh mảng. Nên khi nghe tin chàng rể đến thì đã quá muộn rồi. Việc chàng rể đến chậm, đến trễ, đến bất ngờ ám chỉ giờ của Chúa đến. Chắc chắn Chúa sẽ đến nhưng Ngài đến cách bất ngờ, đột xuất, nên ai khôn sẽ sẵn sàng.

Chúa Giêsu đã luôn cảnh tỉnh mọi người: “Hãy tỉnh thức và sẵn sàng”. Tỉnh thức để mau mắn nghe bước chân Chúa đến và sẵn sàng đón Chúa để cùng vào nước trời với Ngài. Bởi vì, muốn đón Chúa, chúng ta phải có đèn, đèn muốn có tác dụng, muốn cháy sáng phải có dầu, mà dầu đốt mãi, đốt liên tục thì cũng sẽ hết, giờ Chúa đến lúc nào chúng ta cũng chẳng rõ, cũng chẳng hay biết được.Bởi vậy, muốn chắc chắn, chúng ta phải khôn ngoan dự trữ dầu mà càng dự trữ dầu càng nhiều càng tốt. Dầu ở đây tượng trưng cho đức tin, cho đời sống thánh thiện, cho đời sống công chính, bác ái, và đời sống lương thiện, chân chính và thiện hảo của chúng ta. Đời sống của mỗi người luôn là một cái gì đó xem ra rất mỏng manh, cuộc đời mau tàn, mau chấm dứt. Nhưng chúng ta nào thấy trước hoặc biết được lúc nào cuộc đời của chúng ta sẽ chấm dứt, sẽ qua đi. Tốt nhất là chúng ta phải khôn ngoan như năm cô trinh nữ khôn ngoan trong dụ ngôn là tỉnh thức và sẵn sàng, nghĩa là chúng ta phải sống theo ý Chúa, sống đời sống của Chúa như thánh Phaolô viết: “Đối với sống là Đức Kitô” “Tôi sống không phải là tôi sống mà là Đức Kitô sống trong tôi “. Tôi đã sống và loan báo Tin Mừng cho người Dân tộc Kơho từ nhiều năm nay. Điều anh chị em Dân tộc gây ấn tượng cho tôi nhiều nhất đó là sự hồn nhiên, phó thác của họ cho Thiên Chúa hằng ngày bởi vì họ không bôn chen, không tham lam và không dự trữ của cải như những người khôn ở thế gian thường làm. Tuy nhiên, sự hồn nhiên, trong sáng của họ là dầu họ đang dự trữ tràn trề để sẵn sàng đón Chúa và lãnh nhận nước trời.

Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn biết tỉnh thức và sẵn sàng để đón Chúa đến bất cứ lúc nào. Amen.

 

  1. Khi cánh cửa phòng tiệc đóng lại

(Suy niệm của Lm Jos. Phạm Ngọc Ngôn, Csjb)

Chuẩn bị kết thúc năm phụng vụ, Mẹ giáo hội mời gọi con cái mình dùng thời gian này để suy chiêm cách đặc biệt về thời Cánh chung- thời Con Người ngự đến, cùng với những khách mời đã chuẩn bị sẵn sàng, dự tiệc cưới nước trời. Dụ ngôn “Mười trinh nữ” được thánh sử Mátthêu đặt trong bối cảnh này như mời gọi, thúc giục chúng ta phản tỉnh, cân nhắc hầu chuẩn bị những gì thiết yếu nhất làm hành trang bước vào bàn tiệc Thiên quốc khi ngày đó bất chợt xảy đến.

Ở thời đại chúng ta, sẽ khó hiểu vô cùng làm sao đám cưới lại diễn ra vào ban đêm, nhưng với miền Palestine xưa, đây là một phong tục không thể làm khác được. Theo đó, tiệc cưới sẽ chính thức diễn ra vào ban đêm, giờ giấc của tiệc cưới khó có thể biết trước được, bởi phụ thuộc vào sự “mặc cả” sính lễ giữa nhà trai với nhà gái. Chúng ta biết là trong quá trình mặc cả sính lễ, người ta quan niệm rằng mặc cả càng lâu thì càng cho thấy đàng gái vô cùng tiếc “cô gái rượu” của mình và nhờ đó, cô dâu càng tăng thêm giá trị và chàng rể cũng vì thế mà nở mặt nở mày với bà con chúng bạn. Thế nhưng nói như thế không có nghĩa là ban ngày ai nấy đều tranh thủ “ngủ lấy sức tối ăn”, mà ban ngày gia chủ cũng tổ chức vui chơi sinh hoạt rất sinh động để chờ chàng rể đến. Chính vì không biết giờ nào chàng rể đến, nên cần phải có người canh chừng, loan tin, tiệc cưới chỉ được bắt đầu khi chàng rể và đoàn tuỳ tùng đến mà thôi.

Muời cô trinh nữ được mời với mười cây đèn trên tay cháy sáng. Đèn trên tay các cô vẫn cháy sáng bởi các cô sợ khi chàng rể đến sẽ không kịp chỗi dậy để thắp. Cả mười cô đều ngủ bên cây đèn cháy sáng của mình, hy vọng được vinh dự đón chàng rể khi có loan báo. Tin chàng rể đến được loan đi, cả mười cô vui mừng chỗi dậy sửa soạn dầu đèn. Công việc của các cô là coi lại đèn dầu thế nào, gạt bớt tàn, lên tim đèn cho cao để ngọn lửa được sáng hơn hầu nghênh đón chàng rể. Đến công đoạn này, trong số đó có năm cô bổng dưng đèn hết sạch dầu, đèn của các cô giờ đây chỉ còn một đám khói mù mịt. Các cô quýnh quáng cầu cứu. Năm cô kia chẳng giúp được gì, đành chạy đi thúc giục chủ “cây xăng” thôi… Cửa phòng tiệc cưới đóng lại cách lạnh lùng!

Dụ ngôn kết thúc trong tiếng đập cửa í ới của năm cô trinh nữ dại khờ và tiếng quở trách của chàng rể: “Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô”. Các cô bị quở trách quả là đúng lý. Bởi các cô là những người đã được gia chủ mời gọi, được tuyển chọn và nhất là, các cô đã đồng ý làm công việc chuẩn bị nghênh đón chàng rể, thế mà khi đến thời đến buổi, các cô lại không chuẩn bị chu đáo. Xem ra cái dại khờ của các cô không nằm ở chỗ các cô không xinh đẹp, không khôn ngoan, không lanh lợi mà nằm ở chỗ các cô đã không thiết tha với công việc được tuyển chọn của mình. Xét cho cùng thì năm cô được xem là khôn ngoan kia cũng đâu có hơn gì năm cô khờ dại. Bằng chứng là khi chàng rể vì mặc cả sính lễ quá lâu, chưa đến được, cả mười cô đếu lăn ra ngủ cả đấy thôi. Thế nhưng, các cô lại là những con người có trách nhiệm, biết chuẩn bị, biết phòng xa. Đèn vẫn cháy sáng, nhưng các cô đã chuẩn bị kỹ càng để không bao giờ hết dầu hầu ngọn đèn của các cô vẫn luôn luôn cháy sáng bất cứ lúc nào.

Tính thời sự của dụ ngôn vẫn còn đó dù nó ra đời cách đây hơn hai ngàn năm. Theo đó, được xem là khôn ngoan hay dại khờ không nằm ở việc chúng ta được Thiên Chúa mời gọi hay được tuyển chọn mà là ở chỗ chúng ta có thiết tha với lời mời gọi và tuyển chọn của Thiên Chúa hay không. Đó cũng không phải là việc chúng ta đã được rửa tội, được gia nhập vào Giáo hội thì đương nhiên chúng ta có sẵn giấy thông hành, có bảo bối vào cửa trời mà ở chỗ chúng ta có thao thức với những giá trị Tin mừng và áp dụng những giá trị đó vào trong đời sống của chúng ta hay không. Đó cũng không hẳn chúng ta là những “đại ân nhân” của giáo hội, của hội dòng, của xã hội thì đương nhiên cửa trời sẽ rộng mở cho chúng ta trong ngày sau hết mà ở chỗ chúng ta có duy trì và làm cho ngọn đèn đó luôn tràn đầy dầu bác ái hay không. Hãy nhớ rằng tính cấp bách của thời sau hết không chờ đợi chúng ta. Một khi lễ cưới đã sẵn sàng, giờ tiệc cưới đã đến, lúc chàng rể bước vào phòng tiệc, cửa phòng tiệc đóng lại cũng chính là lúc số phận của kẻ khôn người dại được an bài rõ ràng. Hãy tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy đến khi cánh cửa phòng tiệc đóng lại? Khi đó, bên trong là hoan hỉ, là chúc tụng và tạ ơn, còn bên ngoài là khóc lóc than van và đớn đau. Vì thế, cần phải sẵn sàng, đừng thờ ơ trước lời cảnh báo này.

Xin cho Lời Chúa hôm nay giúp mỗi người chúng ta duyệt xét lại đời sống đạo của mình. Đây là lúc không phải ngồi đó để tự hào vì mình là người có đạo, là ông này bà kia trong giáo hội, đã cống hiến tài năng sức lực và của cải cho giáo hội, cho xã hội,… mà là lúc hãy chuẩn bị cho mình có được ngọn đèn luôn luôn cháy sáng trong ngày Quang lâm của Con Thiên Chúa.

home Mục lục Lưu trữ