Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 57
Tổng truy cập: 1356431
LOAN BÁO TIN MỪNG
LOAN BÁO TIN MỪNG
(Suy niệm của Lm. Phanxicô Xavie Lê Văn Nhạc)
Tin Mừng Mc 6: 7-13: Hôm nay, Chúa Giêsu phục sinh cũng sai chúng ta đến với thế giới.
Lịch sử truyền giáo ở Việt Nam đã ghi lại tên tuổi hai vị giáo sĩ truyền giáo nổi tiếng: Đức Cha Lambert de la Motte và Đức Cha Francois Pallu. Vào thế kỷ 17, Tòa Thánh đã đặt hai giám mục này làm Giám quản Tông Tòa đầu tiên ở Việt Nam: Đức Cha Lambert de la Motte phụ trách Đàng Trong (từ sông Gianh trở vào Nam) kiêm Campuchia, Lào, Thái Lan. Đức Cha Francois Pallu phụ trách Đàng Ngoài (từ sông Gianh trở ra Bắc) kiêm Trung Quốc.
Đức Cha Francois Pallu là người Pháp, từ bỏ gia đình và quê hương vào ngày 3.1.1662, Ngài dùng tàu buồm vượt qua Địa Trung Hải rồi men theo đường bộ một thời gian lâu dài, qua hết các nước Trung Đông, Vịnh Ba Tư, Ấn độ mới đến Thái Lan. Năm 1670, trên đường đến miền Bắc Việt Nam, lúc đi ngang qua Huế, thuyền của Ngài bị một cơn bão đánh giạt vào Philippin. Ngài bị người Tây Ban Nha bắt bỏ tù rồi đem giải về Tây Ban Nha. Với sự can thiệp của Tòa Thánh, Tây Ban Nha trả tự do cho Đức Cha. Tuy phải trải qua nhiều gian khổ, nhưng tim Ngài vẫn luôn sáng chói một niềm hy vọng. Ngài nói: "Tôi phải đem Tin Mừng đến tận Trung Quốc". Vừa được trả tự do, Ngài tìm mọi cách để đến Bắc Kinh, và cuối cùng thân xác Ngài được chôn vùi tại đây theo như Ngài mơ ước. Một câu nói của Ngài đáng cho chúng ta ghi nhớ: "Tôi tự cho mình hạnh phúc nếu có thể đem xương cốt mình bắc một nhịp cầu tới Bắc Việt và tới Trung Quốc !"
Thưa anh chị em,
Cuộc đời truyền giáo của Đức Cha Francois Pallu tại đất nước ta cũng như biết bao nhà truyền giáo khác trên thế giới gắn liền với đời tông đồ và cái chết tử đạo của Mười Hai Tông đồ. Chính Chúa Giêsu tuyển chọn Nhóm Mười Hai để Nhóm này ở lại bên Ngài và để được huấn luyện. Mục tiêu của huấn luyện là để các ông trở nên những người được Chúa Giêsu sai đi rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Ngay từ khi còn ở trần gian, Chúa Giêsu đã thấy mình đứng trước một cánh đồng mênh mông, có biết bao người cần được nghe Tin Mừng cứu độ. Ngài thấy mình cần những cộng tác viên nhiệt thành cho công cuộc truyền bá Tin Mừng. Chúa Giêsu đã trao tất cả những gì mình có cho Nhóm Mười Hai: quyền rao giảng, chữa bệnh, trừ quỷ. Hoạt động của các ông là một sự nối dài và mở rộng sứ vụ của chính Chúa Giêsu.
Chia tay Thầy Giêsu, Nhóm Mười Hai lên đường. Đâu là hành trang của người tông đồ ? Chúa Giêsu trả lời: "Không được mang gì khi đi đường". Không bánh trái, không bao bị, không tiền bạc, không mặc hai áo. Như thế, các ông lên đường với tất cả sự nhẹ nhàng. Càng nhẹ nhàng thì càng dễ thi hành sứ mạng và càng được tự do hơn. Tuy nhiên sự nhẹ nhàng này thật là một thách đố. Khi người tông đồ phải lên đường với hai bàn tay trắng, không có lộ phí, không có lương thực dự trữ, lúc đó họ phải hoàn toàn lệ thuộc vào lòng nhân hậu của Thiên Chúa và lòng tốt của tha nhân. Ra đi tay trắng như thế là chấp nhận đủ mọi bất trắc có thể xảy ra dọc đường, nhưng cũng là đặt mình thường xuyên dưới sự quan phòng của Chúa. Chính Chúa lo mọi sự cho tôi, để tôi chuyên tâm lo việc của Chúa. Sự an toàn của tôi không dựa vào những phương tiện trần thế, nhưng vào chính Thiên Chúa.
Chúa Giêsu cũng dạy cho các ông biết thái độ phải có khi đến với dân chúng. Nếu được đón tiếp thì hãy ở lại, không tìm một nhà khác tiện nghi hơn. Người tông đồ cần có đời sống nghèo, đón nhận những gì được trao cho mình với lòng biết ơn. Nếu không được đón tiếp thì cũng không nên nản lòng. Cử chỉ giũ chân ra đi cho thấy người tông đồ chẳng hề muốn lấy đi điều gì ở nơi đã từ chối đón tiếp mình.
Anh chị em thân mến,
Hôm nay, Chúa Giêsu phục sinh cũng sai chúng ta đến với thế giới. Thế giới không phải là chuyện xa xôi. Thế giới là nơi chúng ta đang sống, đang làm việc. Thế giới là gia đình, bạn bè, là trường học, cơ quan, xí nghiệp. Thế giới là nơi giải trí, nơi du lịch, bãi biển. Thế giới là sách báo, phim ảnh, video, quảng cáo. Thế giới là mọi ngành khoa học, nghệ thuật, văn chương. Chúng ta ở trong thế giới và Chúa muốn sai chúng ta đi vào thế giới của mình trong tư cách là người kitô hữu. Kitô hữu là người có khả năng biến đổi thế giới mình đang sống để nó biến thành thế giới của Thiên Chúa. Các tông đồ đã rao giảng, đã mời gọi con người hoán cải để đón nhận Nước Thiên Chúa gần bên. Chúng ta cũng phải có can đảm kêu gọi mọi người hoán cải, để tất cả những gì phá hủy phẩm giá con người, loại trừ sự sống của Thiên Chúa, đều phải bị loại trừ. Kitô hữu là người phải hoán cải trước khi mời gọi người khác hoán cải, phải tỉnh thức trước khi đánh thức người khác, phải thuộc về Chúa trước khi trừ quỷ.
Thế giới hôm nay cũng là một thế giới bị thương tích, cần được chữa lành. Bệnh tật của thân xác và bệnh tật của tinh thần vẫn hoành hành trên thế giới. Con người đau khổ vì mất niềm tin, lo âu, tuyệt vọng. Con người nô lệ cho chính những sản phẩm của mình. Tiến bộ khoa học kỹ thuật lại đặt ra những vấn đề mới mà tự sức con người không giải quyết được. Kitô hữu là người tiếp nối sứ mạng của Chúa Giêsu, băng bó vết thương của thế giới bằng sự hiện diện đầy yêu thương.
Chúng ta không rõ nếu hôm nay Chúa phục sinh chỉ thị cho chúng ta, thì Ngài sẽ nói gì trước khi sai chúng ta ra đi. Chắc Ngài sẽ nói khác với đoạn Tin Mừng hôm nay, nhưng ý chính vẫn không thay đổi. Ngài dạy chúng ta tin cậy vào quyền năng của Thánh Linh hơn là vào khả năng và phương tiện tự nhiên của mình. Ngài nhắc nhở chúng ta tín thác vào Cha trên trời và chuyên cần cầu nguyện, vì chẳng ai có thể rao giảng Tin Mừng nếu không có tình bạn thân thiết với Chúa.
Mỗi thánh lễ Chúa Giêsu tập họp chúng ta lại thành một cộng đoàn môn đệ của Ngài, để rồi sai chúng ta ra đi loan truyền Tin Mừng phục sinh của Ngài cho mọi người ở mọi nơi. Tin Mừng này chỉ có thể được công bố bằng cuộc sống làm chứng của mỗi người chúng ta và của cả Giáo Hội, một cuộc sống trung thành với Chúa Giêsu nghèo khó và chịu đóng đinh thập giá. Đó là bằng chứng đáng tin của tình thương cứu độ cho mọi người.
7.Tông đồ
Một tôn giáo chỉ tồn tại nếu mỗi ngày một phát triển và có thêm người tin theo.
Kitô giáo do Chúa Giêsu thiết lập cũng nằm trong hoàn cảnh ấy. Dưới con mắt của Ngài, thì mỗi linh hồn đều có một giá trị như nhau. Và mỗi người đều được sai đi để tìm kiếm những con chiên lạc, mà dẫn chúng trở về cùng Chúa. Ngài luôn ý thức rằng Thiên Chúa đã tạo dựng con người, không phải để vứt vào lò lửa đời đời, nhưng là để được thu vào kho lẫm Nước Trời. Do đó, mối bận tâm lớn nhất của Ngài khi đến trong trần gian chính là đem Tin Mừng cứu độ cho mọi người. Và để chu toàn sứ mệnh này, Ngài cần có những người cộng tác với Ngài, bởi vì lúa chín thì nhiều, mà thợ gặt thì ít.
Với chúng ta cũng vậy, một khi đã lãnh nhận bí tích Rửa tội và bí tích Thêm Sức, chúng ta cũng đã bước theo Chúa để trở nên môn đệ của Ngài. Vì thế, chúng ta có bổn phận phải cộng tác với Ngài, trong công cuộc rao giảng Tin Mừng, truyền bá đức tin. Vậy rao giảng Tin Mừng, hay truyền bá đức tin là gì?
Tôi xin thưa: Trước hết là rao giảng Đức Kitô, Đấng đã đến để thiết lập Nước Trời. Việc rao giảng và truyền bá này gồm hai phần. Một phần tiêu cực, đó là giải phóng con người khỏi sự nô lệ và kìm kẹp của ma quỷ, tội lỗi. Vì thế, Chúa đã ban cho các tông đồ quyền hành trên các thần ô uế. Còn một phần tích cực đó là làm chứng cho Chúa trong lời nói, trong việc làm và nhất là trong đời sống của mình.
Thực vậy, người Kitô hữu phải là người có Chúa trong tâm hồn và đem Chúa đến cho người khác. Và cách thức bảo đảm để đem Chúa đến cho người khác, đó chính là đời sống gương mẫu của mình, một đời sống đạo đức và thánh thiện, bác ái và yêu thương.
Ngày kia thánh Phanxicô gọi một thầy dòng để cùng đi rao giảng với ngài. Hai thầy trò rảo qua các đường phố tại Assie, một cách thật nghiêm trang, vừa đi vừa suy gẫm về Chúa. Tới nhà, thầy dòng ngạc nhiên vì chẳng thấy giảng dạy ở chỗ nào. Thánh nhân mỉm cười và trả lời: Chúng ta đã giảng bằng chính gương sáng, bằng chính sự sốt sắng mang Chúa trong tâm hồn.
Một điều cần thiết khác trong khi hoạt động tông đồ, đó là phải biết quên mình đi, để Chúa hoạt động, bởi vì dù tài giỏi đến đâu chăng nữa, chúng ta cũng chỉ là một dụng cụ tầm thường trong bàn tay Chúa. Vì thế, đừng ỷ lại vào tài năng, một hãy tin cậy vào tình thương và quyền năng của Chúa, bởi vì không có Chúa chúng ta không thể làm được gì.
Một văn hào có nói: Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng cả địa cầu này lên. Điềm tựa duy nhất của chúng ta, chính là Thiên Chúa. Thánh nữ Catarina, chỉ là một nữ tu dòng Đaminh, vừa trẻ tuổi lại vừa ít học, thế nhưng đã chi phối đời sống thiêng liêng của Giáo Hội, đã chi phối những sinh hoạt chính trị của nước Ý và đã làm được nhiều việc to lớn, như đem Đức Giáo Hoàng từ Avignon trở về Rôma. Sở dĩ như vậy vì thánh nữ hoàn toàn tin tưởng và phó thác vào quyền năng và tình thương của Chúa.
Bởi vì như Thánh vịnh cũng đã viết:
Ví như Chúa chẳng xây nhà,
Thợ nề vất vả cũng là uổng công
Thành trì Chúa chẳng giữ trông
Hùng binh kiện tướng cũng không ra gì.
8.Đức Giêsu gọi Nhóm Mười Hai
(Suy niệm của Lm. Trầm Phúc)
Sau khi đã dạy cho các môn đệ xong, Chúa Giêsu sai các ông đi rao giảng. Điều này cho thấy, Ngài không rao giảng một mình. Ngài muốn cho các môn đệ cùng chia sẻ sứ mệnh rao giảng với Ngài.
Điều này hợp lý vì Ngài biết cuộc đời trần thế của Ngài không kéo dài mãi, nhưng sứ mệnh cứu độ của Ngài phải được tiếp tục cho đến tận thế. Để thực hiện điều này, Ngài chọn mười hai môn đệ và một nhóm môn đệ khác. Ngài huấn luyện họ và sai họ đi rao giảng ngay khi Ngài còn ở với họ, giúp họ học hỏi kinh nghiệm cuộc sống truyền giáo của Ngài. Ngài sai đi với những chỉ thị rõ rệt.
Ngài sai họ đi từng hai người. Chúng ta có thể hiểu rằng công việc rao giảng không phải là công việc của một cá nhân và cũng không dễ dàng, cần phải trợ lực cho nhau, cần cộng tác với nhau. Công việc này không phải công việc của một cá nhân muốn làm thế nào tùy ý mình, mà là một trách nhiệm chung cùng chia sẻ cực khổ với nhau, và theo một đường hướng nhất định. Sau này chúng ta thấy các Tông Đồ cũng thực hiện y như thế: Phêrô với Gioan sát cánh, Phaolô và Banaba cũng luôn đi đôi.
Trước khi sai đi, Chúa Giêsu căn dặn thật kỹ: chỉ được mang theo cây gậy và mang dép, ngoài ra không mang theo gì khác: không lương thực, không tiền bạc, áo xống…
Cây gậy và dép là cần thiết cho những chuyến đi dài. Ngoài ra, mọi sự sẽ được giải quyết tại chỗ tùy hoàn cảnh. Ra đi rao giảng không phải là tìm cho mình những bảo đảm vật chất, những tiện nghi. Người giảng chỉ cần mang trong lòng Tin Mừng mà thôi.
Những điều Ngài căn dặn đều được nhìn thấy nơi Ngài. Ngài “không có nơi tựa đầu”, không tiền, không bạc, hoàn toàn tay không. Các môn đệ của Ngài không thể nào đi con đường khác. Nhờ đó, họ cảm thấy nhẹ nhàng, không vướng mắc gì cả khi dấn thân cho sứ mệnh.
Công Đồng Vatican II, trong sắc lệnh về truyền giáo (Ad gentes) đã nêu rõ: “Giáo Hội (…) nhờ Chúa Thánh Thần thúc đẩy,(…) cũng tiến bước trên con đường mà Chúa Giêsu đã đi, là nghèo khó, vâng phục, phục vụ và tự hiến thân cho đến chết”. Chúng ta không thể ra đi mang cồng kềnh những hành trang vật chất. Con người truyền giáo là con người dám “cho không cuộc đời của mình” như Thầy Chí thánh, mới có thể đem lại những mùa gặt phong phú.
Phải ra đi.
Truyền giáo là ra đi, vì “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít”. Thế giới mênh mông, Giáo Hội vẫn còn là một con thuyền nhỏ trên biển cả nhân loại. Giáo Hội vẫn ước mong làm sáng tỏ Tin Mừng trên khắp thế giới. Mỗi người Công giáo phải cảm thấy bị thôi thúc ra đi khỏi chân trời hẹp hòi của mình, đi vào chương trình mênh mông của Thiên Chúa là “cứu vớt tất cả mọi người”.
Chúng ta làm được gì?
Xem ra chúng ta nhỏ bé quá, chúng ta cảm thấy mình như một hạt cát, chẳng có giá trị gì, làm sao “rao giảng Tin Mừng” như Chúa muốn?
Chúng ta nhỏ bé đó là điều hiển nhiên, nhưng chúng ta không làm gì một mình. Một mình, chúng ta chỉ là hạt cát nhỏ, nhưng chúng ta là Giáo Hội. Chúng ta làm theo Giáo Hội, với Giáo Hội và trong Giáo Hội, nghĩa là với tất cả anh chị em chúng ta.
Chúng ta ra đi không phải do sáng kiến riêng của chúng ta, mà là được “sai đi”. Chúng ta lãnh nhận sứ mệnh từ nơi Chúa, trong luồng gió của Thánh Thần, chỉ một điều quan trọng là chúng ta “dám” ra đi hay không.
Chúng ta có dám ra đi với sự khó nghèo khiêm tốn, buông bỏ tất cả những gì là tham vọng cá nhân hay trần thế không?
Chúa muốn chúng ta ra đi với bàn tay trắng, chỉ có cây gậy, là niềm tin tuyệt đối vào Đấng đã sai chúng ta đi. Chúng ta không mang theo hành trang nào ngoài “Chúa Giêsu Kitô” và “Chúa Giêsu Kitô chịu đóng đinh trên thập giá”.
Đây là điều dễ vì chúng ta luôn luộm thuộm đủ các thứ: tham vọng, kiêu căng và bao nhiêu ước mơ không phải là Chúa. Chúng ta vẫn mang theo “con người cũ” của chúng ta. Phải tẩy xóa tất cả những gì có thể ngăn cản lời Chúa. Người tông đồ, càng bỏ mình, thì càng vâng phục ý Cha mới có thể chuyển thông sứ điệp của Chúa. Chúng ta hoàn toàn thuộc về Chúa, trong sự sống cũng như sự chết, như các Tông Đồ, như Phaolô, lời nhỏ bé của chúng ta mới mang lấy sức mạnh cần thiết để đi vào các tâm hồn.
Chúa Giêsu trao quyền trừ quỷ cho các Tông Đồ. Tại sao thánh Maccô chỉ nói đến quyền này mà thôi? Chúa Giêsu đến trong trần gian là để tiêu diệt thần dữ. Các Tông Đồ ra đi là đi vào cuộc chiến chống thần dữ. Trao quyền trừ quỷ là mục tiêu chính yếu, các quyền khác như chữa bệnh chỉ là phụ thuộc. Điều quan trọng và cam go nhất là lột mặt nạ của ma quỷ đang chiếm hữu các tâm hồn, giải thoát con người khỏi ách nô lệ của thần dữ. Vì thế, các Tông Đồ ra đi, kêu gọi mọi người “sám hối”. Đó là công việc đầu tiên giúp con người thoát ra khỏi vòng kềm tỏa của ma quỷ. Việc trừ quỷ bên ngoài chỉ là dấu hiệu cho một cuộc giải thoát quan trọng hơn.
Người Tông Đồ phải đặt tất cả niềm tin vào Đấng đã kêu gọi và sai mình đi mới đủ khả năng lột mặt nạ và xua đuổi ma quỷ, vì đôi khi, chúng ta không trừ quỷ được “phải ăn chay và cầu nguyện”.
Sai các Tông Đồ đi rao giảng, Chúa Giêsu ân cần dặn dò các ông, cả về vấn đề vật chất như “ăn những gì người ta dọn cho”, “ở lại trong một nhà mà thôi, không đi nhà này đến nhà khác”, tìm những gì thích hợp cho mình. Người Tông Đồ không tìm tiện nghi cho chính mình để hưởng thụ.
Đi rao giảng là “cho không” tất cả, chỉ bằng lòng với những gì tối thiểu, và nếu cần, cũng hiến dâng mạng sống cho sứ mệnh.
Các Tông Đồ ra đi, thâu lượm nhiều kết quả.
Hôm nay, Chúa vẫn sai chúng ta đi, những người đang mang Tin Mừng trong cuộc sống của mình. Phép Rửa tội là một hồng ân nhưng không làm cho chúng ta được sáp nhập vào Chúa Kitô. Phép Thêm sức là lệnh truyền ra đi. Thánh Thần Chúa tung chúng ta ra khắp nẻo đường cuộc sống. Không ai được phép nói rằng: tôi nhỏ bé, bất tài, dốt nát… Chúa Giêsu chỉ đòi hỏi chúng ta tin vào Ngài thôi.
Truyền giáo là biến cuộc sống hằng ngày thành một tuyên xưng đức tin sống động và rõ rệt: “Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng (Tin Mừng)!” Tin Mừng chính là chúng ta, là cuộc sống hôm nay, cuộc sống hướng thẳng vào Chúa, trao trọn cho Chúa. Một giáo dân đã nói: “Từ khi có Chúa Giêsu, mỗi cuộc đời của người tín hữu là một quyển Tin Mừng thứ năm”.
Hôm nay, trên bàn thờ này, Chúa Giêsu vẫn đến và sai chúng ta đi. Kết thúc thánh lễ, chủ tế nói: “Lễ xong, chúc anh chị em về bình an”. Chúng ta quy tụ lại để cùng nhau chia sẻ Mình Máu Thánh Chúa, để “được no say tình Chúa” và ra đi. Cuộc sống chính là môi trường rao giảng của mỗi người. Chúng ta ra đi vào đời, không phải đơn độc, mà cùng với Chúa, mang Chúa trong tâm hồn…và thông chuyển tình yêu Chúa cho mọi người chung quanh. Chỉ cần biết: phục vụ và yêu thương.
Các tin khác
.: GIẢNG CHÚA NHẬT 3 PHỤC SINH (03/05/2025) .: Làm theo Lời Chúa (03/05/2025) .: Có Chúa nâng đỡ (03/05/2025) .: Thiên Chúa không bỏ con người (03/05/2025) .: Bữa ăn trên bờ biển (03/05/2025) .: Con có yêu mến Thầy không? (03/05/2025) .: Yêu mến Chúa (03/05/2025) .: Cơ hội chuộc lỗi cho Phêrô (03/05/2025) .: Vận mệnh tương lai của Giáo Hội (03/05/2025) .: in và Yêu là điều kiện nhận ra Chúa (03/05/2025) .: Mầu nhiệm Giáo Hội. (03/05/2025) .: Thủ lãnh Giáo Hội (03/05/2025) .: Sứ mạng phục vụ (03/05/2025) .: Cùng Ngư Phủ Phêrô ra khơi (03/05/2025) .: Mẻ lưới. (03/05/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam