Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 57

Tổng truy cập: 1356491

SỨ MẠNG TRUYỀN GIÁO

SỨ MẠNG TRUYỀN GIÁO

 

Lectio Divina

Suy Niệm

Chúa Giêsu không còn sống cùng với thân nhân của Người ở Nagiarét nữa. Nhà của Người bây giờ ở Cápharnaum (Mc 2:1). Gia đình Người phải đi một quãng đường khoảng 40 cây số để tìm Người ở đó và tìm cách giữ Người lại vì họ cho rằng Người bị “mất trí”. Có lẽ họ đã nghe kể lại rằng Chúa Giêsu đã hành xử không bình thường. Có thể họ đã nghĩ rằng Người đang gây nguy hại cho danh dự của gia tộc. Rõ ràng là mối quan hệ của Chúa Giêsu với người thân của Người là sự chịu đựng. Tại Israel thời xưa, gia tộc (đại gia đình của một người) là phương thức bảo đảm việc che chở lẫn nhau, phát huy truyền thống và đề cao bản sắc người Do Thái.

Tại miền Galilêa vào thời Chúa Giêsu, vì hệ thống đế chế La Mã được du nhập và bị áp đặt dưới sự cai trị của vua Hêrôđê Cả (năm 37 TCN đến năm 4 TCN) và con ông ta là vua Herôđê Antipát (năm 4 TCN đến năm 39 sau Công nguyên), tất cả những điều này đã không còn hiện hữu hoặc dần mờ nhạt đi. Gia tộc (cộng đoàn) đang suy tàn. Các khoản thuế phải nộp cho chính phủ và cho Đền Thờ, việc nợ nần cá nhân ngày càng tăng, tâm lý chủ nghĩa cá nhân của văn hóa Hy Lạp, các đe dọa áp bức thô bạo thường xuyên từ phía người La Mã, bổn phận phải đón nhận binh lính La Mã và cung cấp chỗ ở cho họ, điều thách thức hơn bao giờ hết là phải sinh tồn – tất cả những yếu tố này đã khiến cho các gia đình sống xa cách với người khác và tập trung vào các nhu cầu riêng của họ. Lòng hiếu khách không còn được thực hành nữa, không còn việc chia sẻ, cũng không còn việc quây quần quanh bàn ăn, cũng như việc đón nhận những kẻ bị hắt hủi. Sự tập trung vào gia đình trực hệ này được củng cố bởi các tập tục tôn giáo của thời ấy. Việc tuân giữ các chuẩn mực về luật thanh khiết là một yếu tố cho việc gạt bỏ nhiều người:  phụ nữ, trẻ nhỏ, người Samaritanô, khách ngoại kiều, người phong cùi, người bệnh, kẻ tật nguyền, người thu thuế, người bại liệt. Những chuẩn mực này, thay vì thiên về đón nhận và chia sẻ, đã tạo cớ cho sự tách biệt và loại trừ.

Các kinh sư trong bài Tin Mừng hôm nay tố cáo Chúa Giêsu bị quỷ ám; “dựa thế quỷ vương mà Ông ấy trừ quỷ.”  Họ đã có thành kiến và sẽ không để cho bất cứ điều gì – bất kể việc làm bác ái, bất kể sứ điệp mang lại sự sống, bất kể niềm vui mừng – thấm nhập vào lương tâm và thay đổi chủ kiến của họ. Chúa Giêsu gọi thái độ đó là sự xúc phạm đến Chúa Thánh Thần. Đó là một hình thức tôn thờ ngẫu tượng mà qua đó chúng ta thần thánh hóa giáo điều hay quan điểm riêng của mình, không để cho Chúa hoặc bất cứ ai có thể bước vào để mở rộng tầm mắt của chúng ta. Tội này không thể tha được (“tội muôn đời”) bởi vì người ta sẵn lòng nhốt mình trong bức tường ý thức hệ, ngăn cách với ân sủng và tạo ra nấm mồ cho riêng họ. Lời lên án của Chúa Giêsu đối với thái độ ấy là lời phê bình gay gắt nhất mà Người lên tiếng trong các sách Tin Mừng. Người nói về những kẻ đã tự quá giam hãm mình đến nỗi mà họ chỉ có thể đi từ chỗ tệ đến tệ hơn, cuối cùng là dẫn đến âm mưu đóng đinh Người.

Nhóm còn lại là những người có lẽ bị đánh giá sai lạc mà chúng ta nghe tới là thân nhân của Chúa. Chúa Giêsu bỗng nhiên trở thành người của công chúng và đã làm cho giới chức thẩm quyền tức giận. Có lẽ họ đã có một cuộc họp nào đó trong vòng gia tộc, rồi quyết định cử một nhóm đại diện đi tìm Chúa Giêsu và giúp Người tỉnh trí trở về nhà. Có lẽ họ đã có ý tưởng rằng Chúa phải là một thành viên như thế nào trong vòng gia tộc, và Người đã không tuân theo. Hoặc có thể họ đã đến để xem chuyện ồn ào đó là gì, để điều tra về các lời cáo buộc. Chúa Giêsu tuyên bố rằng mối quan hệ thân thiết nhất của Người không được hình thành bởi huyết thống hoặc gia tộc. Đối với Chúa Giêsu, thân nhân thực sự của Người là những ai liên kết với Thiên Chúa trong tình yêu thương như Người (“Ai làm theo ý của Thiên Chúa…”). Đây là những người mà Chúa sẽ bảo vệ như Người bảo vệ thân mẫu Người và các anh em Người, những người mà Chúa sẽ đối xử như những người đồng thừa tự với Người mọi điều mà Chúa Cha đã hứa. Thay vì sống thu hẹp trong vòng gia đình nhỏ bé của mình, Chúa Giêsu mở rộng ranh giới gia đình và tạo ra cộng đoàn. Người hiểu được ý nghĩa sâu xa của gia đình, dòng tộc, cộng đoàn như một biểu hiện của sự nhập thể của tình yêu Thiên Chúa trong tình yêu đối với người lân cận.

Một vài câu hỏi riêng:

–  Đời sống gia đình đã giúp ích hay ngăn trở việc tham gia vào đời sống cộng đoàn Kitô hữu bằng những cách nào?

–  Bạn có chấp nhận Chúa Giêsu theo những điều kiện của Người, hay bạn sẽ chỉ chấp nhận một Đấng Thiên Sai đáp ứng theo sự mong chờ của bạn thôi?

–  Bạn hoặc các thành viên trong cộng đoàn của bạn đã bao giờ theo đuổi một ai đó mà bạn nghĩ là “mất trí” chưa?  Bạn đã phán đoán việc này dựa theo những tiêu chuẩn nào?  Nếu đó là Chúa Giêsu, các tiêu chuẩn của bạn có thay đổi không?

–  Lời vu khống (chẳng hạn như lời cáo buộc của các kinh sư nhắm vào Chúa Giêsu rằng:  “Ông ấy bị quỷ Bê-endêbun ám”) là vũ khí của kẻ yếu thế. Bạn đã có bao giờ đặt lời vu khống cho ai đó hoặc bị vu khống chưa?

–  Để trở thành một phần tử trong vòng thân cận của Chúa Giêsu sẽ đòi hỏi chúng ta phải từ bỏ mọi đòi hỏi quan trọng dựa trên chủng tộc, giới tính, sắc tộc, của cải, địa vị tôn giáo, v.v. Bạn có sẵn sàng làm những điều đó chưa?

Lời nguyện kết

Lạy CHÚA, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ,

Biết cả khi con đứng con ngồi,

Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa,

Đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét.

Xin Ngài xem con có lạc vào đường gian ác

Thì dẫn con theo chính lộ ngàn đời. Amen.

(Dựa theo Thánh Vịnh 139)

 

21.Chúa Nhật 10 Thường Niên--GKGĐ. Giáo Phận Phú Cường

Tin mừng Mc 3: 20-35: "Tôi bảo thật anh em: mọi tội của con cái loài người, kể cả tội nói phạm thượng, và nói phạm thượng nhiều đến mấy đi nữa, thì cũng còn được tha. Nhưng ai nói phạm đến Thánh Thần, thì chẳng đời nào được tha, mà còn mắc tội muôn đời".

SUY NIỆM

Chúng ta tự hỏi, tội phạm đến Chúa Thánh Thần là tội gì? Vì sao lại ghê gớm và nặng nề đến thế?

1. Tội phạm đến Chúa Thánh Thần là tội Cứng Lòng Tin. Bởi khi ta cứng lòng tin, cũng đồng nghĩa với việc ta từ chối tín thác vào Chúa, từ chối tình yêu của Chúa. Nói đúng hơn, khi không tin ai, ta chẳng để một chút ảnh hưởng nào của người đó trên ta. Cũng vậy, khi không có đức tin nơi Thiên Chúa, nghĩa là ta tự mình hoàn toàn độc lập với Chúa, đẩy Chúa hoàn toàn ra xa khỏi cuộc đời ta. Không có đức tin, ta sẽ không bao giờ nhìn nhận Chúa là Thiên Chúa của ta. Không có đức tin, ta không bao giờ để Chúa có một chút ảnh hưởng nào trên cuộc đời ta. Mà ơn tha thứ dành cho ta, rất cần đức tin của chính ta. Ta chối từ Chúa, sống độc lập với Chúa, tự giải quyết cuộc đời của mình theo cách thức mà mình muốn, cũng đồng nghĩa với việc ta khước từ không thèm đón nhận ơn tha thứ của Chúa ban. Bởi chính Chúa mà ta còn không đón nhận, thì làm sao có thể đón nhận ơn tha thứ của Người. Không đón nhận ơn tha thứ thì làm sao được tha thứ!

2. Chúa Thánh Thần là tác nhân của đức tin. Trong ngày ta chịu phép rửa tội, Chúa Thánh Thần được ban cho ta, để Người trợ giúp đức tin của ta, Người làm cho ta tin tưởng và thờ phượng Thiên Chúa. Vì thế, tội không tin đồng nghĩa với việc ta xúc phạm đến Chúa Thánh Thần. Nếu không có đức tin, sẽ không thể lãnh ơn tha tội, thì tội phạm đến Chúa Thánh Thần là chối từ đức tin, chắc chắn muôn đời sẽ không được tha. Bởi đức tin là ơn Chúa Thánh Thần trao ban. Không tin là xúc phạm đến Chúa Thánh Thần. Mà không tin thì không được tha, thì xúc phạm đến Chúa Thánh Thần chính là cứng lòng tin, vì thế sẽ đời đời mang bản án của tội.

Lạy Chúa, Chúa muốn chúng con luôn luôn tín thác cuộc đời mình trong tay Chúa, để Chúa quan phòng và an bài theo thánh ý Chúa. Xin cho chúng con tin tưởng vững vàng tình yêu và ơn tha thứ của Chúa, để chúng con đáng lãnh nhận ơn cứu độ đời đời. Lạy Chúa Thánh Thần, lòng chúng con đang mở rộng. Xin hãy đến mà uốn nắn chúng con, để chúng con sống xứng đáng là con Thiên Chúa trong từng ngày sống của chúng con. Amen.

 

22.Tội phạm đến Chúa Thánh Thần--Lm. Giuse Nguyễn Hưng Lợi

Thánh Giacôbê viết: “Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu căng, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường“ (Gc 4, 6). Nhân loại vốn bị ma quỷ cám dỗ, đặc biệt khi ông bà nguyên tổ Ađam và Evà đã nghe lời satan xúi giục sa ngã, phản nghịch lại Chúa, đã mang trong mình nọc độc của sự chết và kiêu ngạo. Chúa Giêsu đã chống cách quyết liệt những kẻ kiêu ngạo, tự tôn, tự đắc vv… Đại diện cho cho hạng người này là các luật sĩ Do Thái thời Chúa Giêsu. Do đó, đứng trước thái độ kiêu căng, tự mãn, cố chấp của họ, Đức Giêsu Kitô chất vấn họ: “Satan lại trừ satan được sao?” (Mc 3, 26-27) Chúa Giêsu nói lện uy quyền tuyệt đối của Thiên Chúa.Ngài cảnh cáo họ: “Mọi tội lỗi và mọi lời phạm thượng của con cái loài người sẽ được tha hết, nhưng kẻ nào phạm thượng đến Chúa Thánh Thần, muôn đời sẽ không được tha“ (Mc 3, 28-30).

Ở đây Chúa Giêsu muốn nhắc nhở mọi người, nhắc nhớ chúng ta tội phạm đến Chúa Thánh Thần là chối bỏ sự có mặt của thần khí trong Đức Giêsu, thừa nhận và gán cho satan, ma quỉ những gì thuộc về thần khí, thuộc về Thánh Thần.Tin Mừng hôm nay cho hay, Chúa trừ quỷ là do quyền năng của Thiên Chúa. Ngài tạo dựng nên vũ trụ, dựng nên con người là do quyền năng tuyệt đối của Ngài… Sự sống và sự chết tùy thuộc quyền của Ngài. Chính vì thế, ai nói Chúa Giêsu xua trừ ma quỷ là nhờ đến tướng quỷ Belgiêbút là phạm thương, lộng ngôn, phạm đến Chúa Thánh Thần. Thánh Matthêu viết: “Đức Giêsu trừ ma quỷ là bởi Thánh Thần Thiên Chúa“ (Mt 12, 28). Tội phạm đến Chúa Thánh thần là tội ngoan cố, từ chối quyền năng của Chúa Thánh Thần, nguồn ơn tha thứ“. Chúa Giêsu đã cho thấy “Ai nghe và giữ lời Thiên Chúa là mẹ và là anh em của Người“. Nói lên điều đó, Chúa Giêsu muốn nói lên thực tế là tất cả những ai sống trong Chúa, có Chúa Thánh Thần, họ sẽ biết lắng nghe và thực hành lời Chúa, và như thế họ nhận ra sự hiện diện đầy Thánh Thần của Chúa. Họ trở nên con Chúa và là anh em của mọi người.

Vâng, lời Chúa trong ba bài đọc hôm nay giúp chúng ta suy nghĩ về ba điểm quan trọng: - tội lỗi lan tràn trong nhân loại, trên thế giới.- tội chống lại Chúa Thánh Thần. - thực hành ý muốn của Thiên Chúa. Thực tế, tội tràn lan trong vũ trụ, nơi con người. Làm sao con người và chúng ta kết thúc vương quốc tội lỗi của Satan và để vương quốc của Thiên Chúa sớm hoàn tất, sớm thành sự như lời Kinh Lạy Cha chúng ta thường đọc “Xin cho Nước Cha trị đến”. Tuy nhiên, muốn cho Nước cha trị đến, chúng ta phải nỗ lực, phải bắt tay góp công góp sức để xua đuổi những sự dữ, satan, ma quỷ ra khỏi trần gian để Nước Tình Yêu của Thiên Chúa được ngự trị. Rồi chúng ta phải vâng theo lời Chúa, sống như Chúa yêu để tất cả chúng ta đều là anh em trong Đức Kitô và ý muốn của Thiên Chúa được thể hiện. Cuối cùng, chúng ta tin vào lòng thứ tha của Chúa “Xin tha nợ cho chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con“. Điều này đòi hỏi chúng ta phải tha thứ và tha thứ mãi mãi cho anh em như Chúa đã thứ tha cho chúng ta.

Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con một trái tim rộng mở, trái tim nhảy cảm, biết yêu thương, cảm thông và tha thứ. Xin cho chúng con hiểu, cảm nghiệm sâu xa Kinh Lạy Cha không chỉ đọc suông, đọc thuộc lòng mà phải sống Kinh Lạy Cha. Xin cho chúng con tấm lòng đơn, hiền lành để chúng con không tự kiêu, ngạo mạn mà luôn biết khiêm nhường vì chúng con có làm được gì là do Chúa, là do tác động của Chúa Thánh Thần. Amen.

GỢI Ý ĐỂ CHIA SẺ:

1. Tội phạm đến Chúa Thánh Thần là tội nào?

2. Chúa Giêsu trừ quỷ là do quyền nào?

3. Tại sao các người luật sĩ Do Thái lại chống đối Đức Giêsu?

4. Chúng ta phải làm gì để Vương Quốc của Thiên Chúa mau tới?

 

23.Thân và Thù-- Trầm Thiên Thu

Một dịp Chúa Giêsu về quê Na-da-rét, nơi Ngài sinh trưởng, và đến hội đường theo luật giữ ngày sa-bát. Sau khi nghe Ngài giảng thuyết, mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Ngài (Lc 4:22), nhưng cũng có những người đặt vấn đề: “Bởi đâu ông ta được khôn ngoan và làm được những phép lạ như thế? Ông không phải là con bác thợ sao? Mẹ của ông không phải là bà Maria; anh em của ông không phải là các ông Giacôbê, Giôxếp, Simôn và Giuđa sao? Và chị em của ông không phải đều là bà con lối xóm với chúng ta sao? Vậy bởi đâu ông ta được như thế?” (Mt 13:54-56).

Và Chúa Giêsu kết luận: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình và trong gia đình mình mà thôi”. (Mt 13:57; Mc 6:4; Lc 4:24). Thân và Thù là hai lĩnh vực khác nhau, làn ranh giữa hai lĩnh vực đó rất mong manh. Tuy kẻ thù nguy hiểm mà lại không đáng sợ, người thân không nguy hiểm mà lại đáng sợ. Bởi vì đối với kẻ thù, chúng ta biết họ không ưa mình nên có thể dễ tránh; còn đối với người thân, chúng ta cứ tưởng an toàn nhưng khi họ phản lại thì chúng ta không tránh kịp – nhất là đối với những người nói năng “ngọt như đường cát, mát như đường phèn”. Sự thật phũ phàng thế đấy!

Ngày xưa, An Dương Vương cai trị nước Âu Lạc, Triệu Đà nhiều phen phải vỡ mộng xâm lăng, đành cầu hòa bằng cách muốn An Dương Vương gả con gái Mỵ Châu cho Trọng Thủy, con của giặc phương Bắc. Tuy đã là con rể, nhưng Trọng Thủy luôn tìm kế để đánh cắp nỏ thần. Vì mật ngọt mà ruồi dính bẫy, nghe lời đường mật của giặc mà An Dương Vương sập bẫy, và rồi hóa thành người “nuôi ong tay áo”, thật nguy hiểm! Cuối cùng, Thần Kim Quy phải nói thẳng với An Dương Vương: “Giặc ngồi ngay sau lưng đó”. Những chiếc lông ngỗng của Mỵ Châu bay mất hết trơn!

Trình thuật St 3:9-15 cho biết về chuyện con người bất tuân lệnh Chúa vì nghe lời đường mật của loài quỷ quyệt. Một hôm, Thiên Chúa gọi con người và hỏi: “Ngươi ở đâu?”. Con người thưa: “Con nghe thấy tiếng Ngài trong vườn, con SỢ HÃI vì con trần truồng, nên con lẩn trốn”. Thiên Chúa hỏi: “Ai đã cho ngươi biết là ngươi trần truồng? Có phải ngươi đã ăn trái cây mà Ta đã cấm ngươi ăn không?”. Con người thưa: “Người đàn bà Ngài cho ở với con, đã cho con trái cây ấy, nên con ăn”. Thiên Chúa hỏi người đàn bà: “Ngươi đã làm gì thế?”. Người đàn bà thưa: “Con rắn đã lừa dối con, nên con ăn”. Vòng luẩn quẩn của sự ác, đổ lỗi vòng quanh cho nhau chứ không phục thiện, không thú tội. Tà tâm ưa bóng tối, bóng tối sợ ánh sáng.

Con người đang thân thiện với Thiên Chúa, nay hóa thành thù địch với Ngài, chỉ vì con người đã kiêu ngạo mà hóa thành tội nhân. Rồi Thiên Chúa phán với con rắn: “Mi đã làm điều đó, nên mi đáng bị nguyền rủa nhất trong mọi loài súc vật và mọi loài dã thú. Mi phải bò bằng bụng, phải ăn bụi đất mọi ngày trong đời mi. Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó”. Tội lỗi cũng có tính liên đới, chứ không phải ai tội mặc ai.

Người Việt có câu: “Chưa đánh được người thì mặt đỏ như vang, đánh được người rồi thì mặt vàng như nghệ”. Thế đấy, hùng hổ lắm thì co rúm nhiều. Đang yên đang lành thì cảm thấy nhàm chán, con người rửng mỡ nên muốn vùng lên, vùng lên rồi sợ hãi, mặt mũi xanh lè. Đó là “nợ truyền kiếp” khiến chúng ta cũng liên lụy – một dạng liên đới tội lỗi. Nếu nhận biết mình là tội nhân khốn nạn thì thật có phúc, nhận diện mình để khiêm nhường cầu xin: “Từ vực thẳm, con kêu lên Ngài, lạy Chúa, muôn lạy Chúa, xin Ngài nghe tiếng con. Dám xin Ngài lắng tai để ý nghe lời con tha thiết nguyện cầu” (Tv 130:1-2). Chắc chắn Chúa thương liền!

Thật vậy, Ngài luôn đại lượng, chỉ mong tha thứ, đúng như Thánh Vịnh gia đã cảm nhận: “Ôi lạy Chúa, nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng? Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ để chúng con biết kính sợ Ngài. Mong đợi Chúa, tôi hết lòng mong đợi, cậy trông ở lời Người” (Tv 130:3-5). Vô phúc vì đang là tội nhân, thế mà lại hóa diễm phúc vì được tận hưởng Lòng Thương Xót vô biên của Thiên Chúa. Thật là ngoài sự mong ước của chúng ta, bởi vì chúng ta là những đứa con hoàng đàng, khi trở về chỉ mong cha coi như người làm công là tốt lắm rồi, nào ngờ cha lại yêu thương hơn xưa, cho hưởng mọi thứ và còn đãi tiệc ăn mừng một kẻ-đã-chết-nay-sống-lại (x. Lc 15:11-32).

Thiên Chúa là thế, chúng ta không thể nào hiểu nổi. Mặc dù chúng ta tội lỗi tày trời, khốn nạn vô cùng, nhưng Ngài vẫn “luôn từ ái một niềm” bởi vì “ơn cứu chuộc nơi Ngài chan chứa” (Tv 130:7), và “chính Ngài sẽ cứu thoát khỏi tội khiên muôn vàn” (Tv 130:8). Không thể có ngôn ngữ nào mô tả được đúng mức về niềm hạnh phúc quá lớn lao như vậy.

Đức tin là một trong ba nhân đức đối thần kỳ diệu: “Dùng tất cả NHIỆT TÌNH để có LÒNG TIN thì có thêm ĐỨC ĐỘ, có đức độ lại thêm HIỂU BIẾT, có hiểu biết lại thêm TIẾT ĐỘ, có tiết độ lại thêm KIÊN NHẪN, có kiên nhẫn lại thêm ĐẠO ĐỨC, có đạo đức lại thêm TÌNH HUYNH ĐỆ, có tình huynh đệ lại thêm BÁC ÁI” (2 Pr 1:5-7). Đó là tính liên đới nhân đức trong đời sống Kitô hữu. Đức ái là đỉnh cao, đặc biệt là tồn tại cả đời này và đời sau (1 Cr 13:13).

Liên quan đức tin, Thánh Phaolô nói: “Vì có được cùng một lòng tin, như đã chép: Tôi đã tin, nên tôi mới nói, thì chúng tôi cũng tin, nên chúng tôi mới nói. Quả thật, chúng tôi biết rằng Đấng đã làm cho Chúa Giêsu trỗi dậy cũng sẽ làm cho chúng tôi được trỗi dậy với Chúa Giêsu, và đặt chúng tôi bên hữu Người cùng với anh em. Thật vậy, tất cả những điều ấy xảy ra là vì anh em. Như thế, ân sủng càng dồi dào thì càng có đông người dâng lên Thiên Chúa muôn ngàn lời cảm tạ, để tôn vinh Người” (2 Cr 4:13-15). Cũng đề cập đức tin, Thánh nữ Bernadette phân tích rất hay: “Người tin thì không cần giải thích, người không tin thì giải thích cũng vô ích”. Cụ thể nhất là đối với người vô thần, nói về đức tin với họ không bằng nói với đầu gối – về nhiều vấn đề khác cũng tương tự, bởi vì họ cố chấp.

Với niềm xác tín mạnh mẽ, Thánh Phaolô cho biết: “Cho nên chúng tôi KHÔNG CHÁN NẢN. Trái lại, dù con người bên ngoài của chúng tôi có tiêu tan đi, thì con người bên trong của chúng tôi ngày càng đổi mới. Thật vậy, một chút gian truân tạm thời trong hiện tại sẽ mang lại cho chúng ta cả một khối vinh quang vô tận, tuyệt vời. Vì thế, chúng ta mới không chú tâm đến những sự vật hữu hình, nhưng đến những thực tại vô hình. Quả vậy, những sự vật HỮU HÌNH chỉ TẠM THỜI, còn những thực tại VÔ HÌNH mới TỒN TẠI VĨNH VIỄN” (2 Cr 4:16-18). Thân xác sống nhờ thần khí chứ chính nó chẳng có giá trị gì (x. Ga 6:63), nó “thân” lắm đấy nhưng nó cũng dễ biến thành “thù” ngay, và rồi nó sẽ phải tan biến thành cát bụi, còn linh hồn mới thực sự bất tử. Đừng nuông chiều hoặc quá chăm chút thân xác mà làm hại linh hồn mình!

Thánh Phaolô kết luận: “Quả thật, chúng ta biết rằng: nếu ngôi nhà của chúng ta ở dưới đất, là chiếc lều này, bị phá huỷ đi thì chúng ta có một nơi ở do Thiên Chúa dựng lên, một ngôi nhà vĩnh cửu ở trên trời, không do tay người thế làm ra” (2 Cr 5:1). Chết là biến đổi chứ không là “chấm hết”.

Cuộc sống luôn nhiêu khê và đáng quan ngại, sợ nhất là chính mình – nội gián đáng gờm nhất, rồi đến người thân, sau đó mới là người khác và kẻ thù. Trình thuật Mc 3:20-35 cho biết rằng các thân nhân và các kinh sư đều coi Đức Giêsu là người mất trí, thậm chí còn nói Ngài “bị thần ô uế ám”. Người Việt có ý tưởng chí lý: “Giòi trong xương giòi ra”.

Một lần nọ, Chúa Giêsu trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Ngài và các môn đệ không sao ăn uống được. THÂN NHÂN của Ngài hay tin ấy, liền đi BẮT Ngài, vì họ nói rằng Ngài đã MẤT TRÍ. Theo ngôn từ ngày nay, người ta nói là BóTay.com hoặc “cạn lời”. Hết ý kiến và lắc đầu ngán ngẩm quá!

Rồi cũng chưa yên và còn tệ hơn nữa, vì các kinh sư từ Giêrusalem xuống lại nói rằng Ngài BỊ QUỶ VƯƠNG BÊ-EN-DÊ-BUN ÁM và DỰA THẾ QUỶ VƯƠNG mà trừ quỷ. Những cái “đầu tôm” ở tột cùng của sự ngu dốt tồi tệ. Xã hội ngày nay ở Việt Nam cũng không thiếu loại người như vậy!

Nhưng đừng tưởng bở, chuyện đâu còn có đó. Biết vậy, Ngài liền gọi họ đến, dùng dụ ngôn mà nói với họ: “Satan làm sao trừ Satan được? Nước nào tự chia rẽ, nước ấy không thể bền; nhà nào tự chia rẽ, nhà ấy không thể vững”. Lý luận chặt chẽ, phân tích rạch ròi. Và Ngài minh định: “Vậy Satan mà chống Satan, Satan mà tự chia rẽ thì KHÔNG THỂ TỒN TẠI, nhưng đã TẬN SỐ. Không ai vào nhà một người mạnh mà có thể cướp của được, nếu không trói người mạnh ấy trước đã, rồi mới cướp sạch nhà nó”. Chắc chắn họ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Dốt mà chảnh, ngu mà ta đây. Đúng là lũ “đầu đất” hợm mình tới mức hết thuốc chữa!

Đó cũng là bài học cho những ai thực sự muốn sống nghiêm túc, muốn nên người và nên thánh. Thật thế, tự triệt tiêu tôi thì thành thánh. Thế thôi!

Tội lỗi không chỉ có tính liên đới mà còn có mức độ, Giáo Hội gọi là Trọng Tội và Khinh Tội (tội nhẹ). Tội nào cũng được tha nếu thật lòng ăn năn sám hối, quyết tâm chấn chỉnh và hoán cải, nhưng có một loại tội lớn hơn các loại tội to, nặng hơn các loại tội trọng mà Chúa Giêsu đề cập: “Tôi bảo thật anh em: mọi tội của con cái loài người, kể cả tội nói phạm thượng, và nói phạm thượng nhiều đến mấy đi nữa thì cũng còn được tha. Nhưng ai nói PHẠM ĐẾN THÁNH THẦN thì chẳng đời nào được tha, mà còn MẮC TỘI MUÔN ĐỜI”. Đó là tội mà họ đã dám nói Chúa Giêsu “bị thần ô uế ám”. Xúc phạm Thiên Chúa thì hết cách cứu!

Liên quan Thân và Thù, Chúa Giêsu xác định ai mới thật là thân nhân của Ngài (Mc 3:31-35; tương đương Mt 12:46-50; Lc 8:19-21).

Lúc đó, Mẹ và anh em của Chúa Giêsu đến, đứng đợi ở ngoài và cho gọi Ngài ra. Lúc ấy, đám đông đang ngồi chung quanh Ngài. Có kẻ nói với Ngài: “Thưa Thầy, có mẹ và anh em chị em Thầy ở ngoài kia đang tìm Thầy!”. Nhưng Ngài đáp lại bằng một câu hỏi: “Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi?”. Nói rồi Ngài rảo mắt nhìn những kẻ ngồi chung quanh và nói: “Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi”.

Nói vậy không có nghĩa là Chúa Giêsu không coi trọng tình cảm gia đình hoặc coi thường thân nhân, nhưng Ngài muốn nói đến tầm quan trọng của việc lắng nghe và sống đúng Lời Chúa, tất nhiên cũng không loại trừ việc học hỏi Lời Chúa. Vô tri bất mộ, không hiểu đúng Lời Chúa thì khó có thể yêu mến, không yêu mến Lời Chúa thì làm sao muốn sống Lời Chúa? Rất lô-gích, rất hợp lý!

Lạy Thiên Chúa nhân lành, xin giúp con biết nhận diện chính mình để có thể đè nén “cái tôi” tồi tệ trong con người của con, bởi vì không có Ngài thì con chẳng làm được chi cả (x. Ga 15:5). Con biết con ngu dốt hơn mọi người, không thông minh bằng người khác (Cn 30:1), xin cho con được trí thông minh để vâng theo luật Ngài và hết lòng tuân giữ (Tv 119:34), xin ban trí thông minh để con được am tường thánh ý (Tv 119:125). Con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ nhân loại. Amen.

 

24.“Sự kỳ diệu của việc thi hành Lời Chúa”--Minh An

home Mục lục Lưu trữ