Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 60

Tổng truy cập: 1355870

THEO AI

THEO AI

 

Cứ nhìn vào các nhà thờ đông nghẹt người xem lễ, thì ai cũng nói lòng đạo đức của người tín hữu hôm nay thật là lớn. Tuy nhiên, cuộc sống của họ có đúng là đạo đức hay không? Đoạn Tin Mừng sáng hôm nay sẽ giúp chúng ta xác định xem mình đang theo Chúa hay là đã xa lìa Ngài?

Thực vậy, nếu chúng ta chỉ dừng lại ở bí tích Thánh Thể mà thôi thì chưa đủ theo đòi hỏi của Tin Mừng. Bởi vì Lời Chúa phải được đem ra thực hiện thì mới trở thành bánh trường sinh được và mầu nhiệm Mình Máu Thánh Chúa càng sâu sắc hơn nếu mỗi người biết chia sẻ cho nhau không những của cải vật chất mà còn cả tình thương trong cuộc sống.

Vẫn còn có nhiều người quan niệm đi lễ, giữ chay, đọc kinh, giữ luật đạo, lâu lâu bố thí cho kẻ nghèo hay dâng cúng cho nhà thờ, thì đã thể hiện được lòng đạo đức của mình. Còn ngay trong cuộc sống hằng ngày, họ không cần biết đến người láng giềng đang sống như thế nào? Không cần biết đến xóm làng đang có những vấn đề gì? Họ không cần để ý đến tình người ngay trong mối quan hệ bình thường với kẻ khác. Và như thế vô tình họ đã khoanh vùng hoạt động cho Chúa ở trong nhà thờ mà thôi, họ chưa đưa Chúa vào trong cuộc đời, đang lúc Chúa Giêsu lại sinh hoạt ngay giữa lòng xã hội loài người. Nếu sống đạo như thế, thì làm sao lời Chúa trở thành bán ban sự sống cho được?

Không ít người đã theo Chúa Giêsu chỉ vì phép lạ bánh hoá nhiều, nhưng rồi họ lại vội vã bỏ Chúa mà đi vì lời Ngài thật chướng tai, không thể chấp nhận được. Chỉ riêng nhóm 12 là đã xác tín rằng: Chỉ mình Chúa mới có Lời ban sự sống. Điều xác tín này đã rõ nét trong khi xây dựng cộng đoàn tiên khởi: mọi người bỏ của chung, chăm lo cho nhau và ai cũng no đủ, hạnh phúc.

Giáo Hội kết hợp với Đức Kitô, không chỉ trong các nghi lễ phụng tự mà mỗi người trong Giáo Hội phải sống với tinh thần của Ngài ngay trong cuộc sống hằng ngày. Xã hội vẫn còn những kẻ thiếu ăn, vẫn còn những bất công và áp bức, thì Giáo Hội vẫn còn có những vấn đề được đặt ra cho mình. Làm thế nào để ngày càng đẩy lùi những bất công, đói khổ và lạc hậu. Điều đó đồng nghĩa với làm thế nào để tỏ lộ khuôn mặt Đức Kitô một cách rõ nét nhất trong cuộc sống hiện tại.

Thiên Chúa không thích những của lễ, nhưng Ngài cần lòng nhân ái. Lễ vật nào có ích gì khi sự thù hận đố kỵ vẫn còn trong người tín hữu hay vẫn còn những kẻ đói khổ đau đớn bên cạnh mình. Xác tín đi theo Chúa trên con đường cứu độ là phải mang lấy nỗi ưu tư, ray rứt về một xã hội chưa được an vui hạnh phúc.

Vậy thì chúng ta đã theo Chúa như thế nào và đã thực hiện lời Chúa ra làm sao để lời Chúa thực sự đem lại cho chúng ta sự sống vĩnh cửu?

 

9. Lời ban sự sống – Lm. Ignatiô Trần Ngà

Bảo rằng lương thực hằng ngày như cơm, như bánh có thể mang lại cho con người sự sống tạm bợ đời nầy là điều dễ chấp nhận, vì rõ ràng nhờ cơm bánh mà chúng ta có thêm sức mạnh để lao động hằng ngày.

Bảo rằng thuốc men và các chất bổ dưỡng làm gia tăng sinh lực cho con người thì cũng dễ hiểu thôi, vì chúng ta có thể cảm nhận hiệu quả ấy trước mắt.

Thế nhưng Lời tuyên xưng của thánh Phê-rô trong Tin Mừng hôm nay: “Thầy có những lời đem lại sự sống đời đời” là những lời khó thuyết phục, vì lời nói thoảng bay trong gió, chứ có phải là lương thực, là thuốc men đâu mà có sức kéo dài tuổi thọ của con người.

Thiên Chúa dùng Lời để tác tạo vũ trụ và thông ban sự sống.

Từ nguyên thuỷ, khi tất cả còn hư vô trống rỗng, Thiên Chúa đã dùng Lời mà tác thành vũ trụ và sáng tạo muôn loài. Mọi sự sống trong hoàn vũ, từ sự sống của các loài sinh vật đơn giản cho đến sự sống của loài người đều do Lời Chúa phán mà ra.

Sáng thế ký chương I viết: “Thiên Chúa phán: “Nước phải sinh ra đầy dẫy những sinh vật lúc nhúc,… liền có như vậy.”

Thiên Chúa phán: “Đất phải sinh ra các sinh vật tuỳ theo loại: gia súc, loài bò sát và dã thú tuỳ theo loại.” Liền có như vậy.

Thiên Chúa phán: “Chúng ta hãy làm ra con người theo hình ảnh chúng ta, giống như chúng ta…” Và từ Lời thần thiêng đó, con người đã được tạo thành và được thông ban sự sống. (Stk 1, 20.24.26)

Lời Chúa hồi sinh kẻ chết

Khi xuống thế làm người, Chúa Giêsu cũng dùng Lời thần thiêng của mình để phục hồi sự sống cho những kẻ chết.

Hôm ấy, khi Chúa Giêsu thấy người ta khiêng cậu con trai duy nhất của một bà goá ở thành Na-im đi chôn, người mẹ theo sau xác con gào khóc thảm thiết. Động lòng thương, Chúa truyền cho người khiêng đứng lại và Người dùng Lời của mình ban lại sự sống cho người thanh niên: “Hỡi thanh niên, Ta truyền cho anh hãy chổi dậy” (Lc 7,14), lập tức người chết được hồi sinh.

Rồi đến lượt La-da-rô đã chết đến bốn ngày, xác đã nặng mùi, thế mà Chúa Giêsu cũng chỉ dùng Lời của mình ban lại sự sống cho anh. “La-da-rô, hãy ra ngoài!”. Vừa nghe lời quyền năng đó, người chết đội mồ sống lại. (Gioan 11, 43)

Thế thì rõ ràng là Chúa Giêsu có những Lời truyền ban sự sống, nhưng không chỉ thông ban sự sống sinh vật tạm thời mà còn đem lại sự sống vĩnh cửu trên thiên quốc.

Khi giảng tại Hội Đường Ca-phác-na-um, Chúa Giêsu khẳng định Người chính là Bánh hằng sống, ai ăn thịt và uống máu Người sẽ được sống đời đời. Lời đó khiến dân chúng và các môn đệ bị sốc, không chấp nhận và tuần tự bỏ đi. Dầu vậy, thánh Phê-rô vẫn kiên vững tuyên xưng: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời.” (Ga 6, 68)

Chúa Giêsu được mệnh danh là Ngôi Lời, đã hiện hữu từ trước muôn đời, “nhờ Người vạn vật được tạo thành, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành” (Gioan 1, 1-3) thì chắc chắn Người có đủ quyền năng ban sự sống đời đời cho những ai tin nhận Người.

Nếu hôm nay trên thị trường có thuốc trường sinh, chắc chắn sẽ có nhiều người xô đẩy nhau quyết tìm mua bằng mọi giá. Thế mà nay Chúa Giêsu tặng ban miễn phí những Lời đem lại sự sống đời đời cho nhận loại, lẽ nào chúng ta lại thờ ơ.

Vậy thì cùng với thánh Phê-rô, chúng ta hãy tuyên xưng với tất cả lòng tin: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời”.

Cùng với Mẹ Maria là Đấng hằng ghi nhớ và suy niệm Lời Chúa trong lòng, chúng ta hãy hấp thụ Lời Chúa vào tâm hồn, để Lời Chúa sinh hoa kết quả trong cuộc sống hằng ngày, nhờ đó mỗi người chúng ta được hưởng sự sống hoan lạc đời nầy và sự sống vĩnh cửu mai sau.

 

10. Lời Hằng Sống

(Suy niệm của Lm. Trầm Phúc)

Trong suốt bốn tuần qua, Giáo Hội giúp chúng ta suy nghĩ chương 6 của Tin Mừng Gioan: diễn từ về bánh trường sinh. Trọng tâm là câu mà chúng ta vừa nghe đọc: “Ai ăn thịt Tôi và uống máu Tôi, thì được sống muôn đời, và Tôi, Tôi sẽ cho người ấy sống lại ngày sau hết”.

Diễn từ xoay quanh vấn đề bánh hằng sống từ trời xuống. Bánh đó chính là thịt máu Ngài.

Hôm nay cùng với Giáo Hội, chúng ta suy niệm đoạn cuối của chương này.

Tất cả kết thúc trong sự thất bại. Không ai chấp nhận, không ai muốn hiểu những gì Chúa Giêsu nói và mọi người đều bỏ Ngài, kể cả một số môn đệ, chỉ còn lại nhóm Mười Hai đang ngơ ngác nhìn mọi người bỏ đi.

“Lời này chói tai quá! Ai mà nghe được?”

Sao họ nhẹ dạ thế? Sao họ không thấy rằng với năm chiếc bánh và hai con cá, Ngài đã nuôi năm ngàn người trong hoang địa? Sao họ không nhìn thấy quyền lực lạ lùng của người đã làm được một việc phi thường như thế? Con người chỉ có ăn là đủ sao?

Nhiều người trong chúng ta cũng vậy. Chỉ cần có lợi cho mình, mọi sự khác không cần nghĩ đến, sống chết mặc ai.

Chúa Giêsu hỏi các môn đệ, những người đang xầm xì về những điều Ngài vừa nói: “Điều đó anh em lấy làm chướng, không chấp nhận được ư? Vậy nếu anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao?”

Như thế, Ngài tỏ cho họ biết nguồn gốc thần linh của Ngài. Ngài từ trời xuống. Bánh hằng sống Ngài ban cũng từ trời. Những lời Ngài nói là lời của Thiên Chúa chứ không phải của người phàm. Thế nhưng Ngài chỉ gặp thấy những tâm hồn khép kín, không thể chấp nhận những gì khác hơn là những gì họ nghĩ. Nhưng với đầu óc chắc nịch những vật chất, làm sao họ có thể đón nhận những hồng ân tuyệt diệu của Ngài?

Chúng ta hãy xét lại bản thân. Chúng ta đang sống cho cái gì? Chúng ta đang đi về đâu? Tương lai của chúng ta là gì?

Nếu chúng ta chỉ lo nghĩ đến tiền bạc, của cải, lợi lộc trần gian mà thôi, chúng ta sẽ thất vọng. Chính Chúa nói: “Xác thịt chẳng có ích gì”.Vì nó sẽ tan biến trong giây lát. “Chỉ có Thần Khí mới làm cho sống” Thần Khí mới mở mắt chúng ta vào chân trời của Chúa: “Lời Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống”. Ngài mời gọi chúng ta vượt lên trên thế giới vật chất để tìm được những thực tại thiêng liêng, mang lại cho chúng ta sự sống đích thực.

Câu chuyện người đàn bà Samari bên bờ giếng Giacob cũng là một bài học cho chúng ta thấy vũ trụ vật chất chỉ là phương tiện để nhờ đó, chúng ta đạt đến những thực tại thiêng liêng, đạt đến mục đích tối hậu mà chúng ta phải hướng đến.

Từ một miếng nước vật chất đơn thường, Ngài dẫn bà ấy đến nguồn nước trường sinh. Ngài cũng muốn hướng đám dân đang theo Ngài từ bánh trần gian đến bánh hằng sống, nhưng họ không muốn hiểu. Cả những môn đệ cũng không tin và rút lui. Cha trên trời mới có thể đưa họ đến với Ngài khi họ chấp nhận tìm kiếm.

Mọi người đều đả đảo Ngài chỉ còn Nhóm Mười Hai đang ngơ ngác chưa biết nên rút lui hay ở lại.

Ngài hỏi: “Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi hay sao?”

Một câu hỏi đau lòng!

Ngài không cần một ai. Ngài có thể biến đổi mọi sự theo ý Ngài, nhưng Ngài không muốn ép buộc ai. Ngài là Đấng vô biên không ai dò thấu.

Câu hỏi của Ngài như một cầu cứu khẩn thiết, làm như Ngài mất tất cả. Ngài nắm mọi sự trong tay, nhưng Ngài đã trở nên người ở giữa sa mạc. Ngài đã cho không cuộc đời, nhưng con người vẫn không đón nhận.

Câu hỏi này tiên báo cảnh vườn Ghetxêmani: “Linh hồn Thầy buồn  đến chết được. Hãy thức với Thầy”. Ngài vẫn cô đơn giữa đám đông, giữa các môn đệ. Con đường Ngài đi, Ngài chỉ cô độc một mình. Nhưng “khi Ta bị treo lên, Ta sẽ kéo mọi người đến với Ta”. Chỉ lúc bị treo lên mà thôi. Giờ này, Ngài vẫn một mình. Ngài báo trước hồng ân tuyệt diệu Ngài ban tặng, nhưng mọi người đều cho rằng: “Khó nghe quá!”

Nhưng may mắn thay! Phêrô đã đại diện cho anh em Nhóm Mười Hai đang lưỡng lự, đã trả lời, một câu trả lời chân thật, rõ rệt, không úp mở, không chịu ảnh hưởng của một yếu tố ngoại lai nào, cũng không do một áp lực nào, có thể nói là hoàn toàn chân thành. Kết quả của một quá trình chung sống gần ba năm đáp: “Bỏ Thầy chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời”. Những lời Thầy vừa nói mà người ta cho là chướng tai là những lời mang lại sự sống đời đời. Chính Thầy là bánh trường sinh. Ngoài Thầy ra, không còn ai khác.

Chúng ta hãy cùng với Phêrô nói lên tiếng lòng của chúng ta. Không có Thầy, chúng con bám víu vào ai đây? Chung quanh chúng con là một đống đổ nát hoang tàn. Con người đang tận diệt nhau. Bạo lực lan tràn. Tội ác ngập tràn như nước lũ.

Chúng ta không bi quan. Sự thật đã quá rõ ràng không thể chối cải. Thế giới này đang đổ nát. Tương lai của con người đang mịt mờ đen tối. Chỉ có Thầy là ánh sáng duy nhất đang mời gọi.

Hôm qua, Ngài hỏi các môn đệ và cũng chính là câu hỏi cho mỗi người chúng ta hôm nay: “Chúng con cũng bỏ Thầy nữa sao?”

Chúng ta sẽ trả lời sao?

Chắc chắn, chúng ta sẽ cam kết sống chết với Thầy như Phêrô: “Con dám liều mạng cho Thầy!” 

Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa”.

Lời tuyên xưng này nhắc lại lời tuyên xưng ở Xêdarê-Philipphê: “Thầy là Con Thiên Chúa hằng sống”.

Đúng thế! Chúng ta chỉ có Ngài thôi. Gắn bó với Ngài sâu đậm hơn và nhất là ăn lấy Ngài để làm một với Ngài. Đó là ước mong duy nhất của Ngài. Ngài dám trở thành tấm bánh cho chúng ta, nơi đó Ngài chứng tỏ cho chúng ta thấy Ngài yêu chúng ta đến mức độ nào. Chúng ta có thấy được không?

Ngài hiến dâng tất cả cho chúng ta, chúng ta sẽ dâng cho Ngài cái gì? Tất cả hay chỉ một phần nào đó? Tình yêu không chấp nhận sự tính toán, nửa vời. Yêu phải là trọn vẹn. Ngài đã cho chúng ta tất cả, Ngài muốn chúng ta hoàn toàn là của Ngài.

Hãy cho Ngài một miền đất thênh thang để Ngài tự do hoạt động, và chúng ta cũng trở nên tình yêu như Ngài.

home Mục lục Lưu trữ