Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 74
Tổng truy cập: 1361473
THIÊN CHÚA CHÚNG TA KHIÊM HẠ THẾ NÀO
THIÊN CHÚA CHÚNG TA KHIÊM HẠ THẾ NÀO
Mọi tôn giáo trên thế giới đều đòi hỏi những tín hữu phải tự hạ trước vị thần linh của họ, nhưng tôn giáo của chúng ta là tôn giáo duy nhất mà Con Thiên Chúa đã tự hạ trước dân của Người.
Chúa Cha đã sống với Chúa Con trong tình âu yếm của Chúa Thánh Thần tự đời đời. Đời sống của Thiên Chúa là một đời sống vinh quang và hoàn hảo, nhưng đến khi thời gian viên mãn Thiên Chúa đã sai Con của Người làm Đấng Cứu Độ chúng ta, làm con người giống như chúng ta mọi đàng ngoại từ tội lỗi. Một lời kinh của Giáo hội đã dâng lên Chúa Giêsu: “Khi Người trở nên con người để giải thoát chúng ta, Người đã không khinh chê lòng dạ của Đức Nữ Trinh” (Te Deum). Sự Nhập Thể là một hành động cao cả của sự khiêm nhượng.
Một số người nói rằng nếu chúng ta có thể thấy Chúa Giêsu trong bí tích Thánh Thể với tất cả sự rực rỡ vinh quang thần tính của Người, chúng ta sẽ sấp mình thờ lạy trong sự sợ hãi, không dám đưa mắt nhìn lên vẻ mặt huy hoàng của Người. Nhưng đó không phải là mối quan hệ mà Chúa Giêsu muốn chúng ta có với Người. Chúa Giêsu hiến tặng cho chúng ta một sự mời gọi nồng ấm, hãy sống thân mật với Người trong tin tưởng và yêu mến mà không có sợ hãi. Người đã không thể nói thẳng cách rõ ràng hơn. Người nói: “Ta hiền lành và khiêm nhường trong lòng”.
Kể từ khi chúng ta không còn sợ hãi Chúa Giêsu, nhưng là thân mật với Người. Chúng ta đừng bao giờ ngần ngại mang đến cho Người những gánh nặng của chúng ta để Người nâng đỡ cho. Chúa Giêsu đã nói về ách của Người. Ách là một cái cày bằng gỗ nặng, nó được đóng để đặt lên cổ của đôi bò, để giữ chúng lại và để chúng kéo xe. Có lẽ khi còn nhỏ, Chúa Giêsu đã thấy thánh Giuse đóng những cái ách như vậy và đã biết nó nặng như thế nào rồi. Người quyết định sẽ dạy cho mọi người biết tôn giáo của Người không giống như cái ách nặng nề bằng gỗ đó. Đó là lý do vì sao Người phán: “Ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng”.
Tiên tri Zacaria, được linh ứng bởi Thánh Thần đã thấy một hình ảnh Đấng Mêsia ngự đến. Ông tuyên bố với toàn dân: “Hãy nhìn xem Vua ngươi đang đến”. Và vụ Vua này không đến với hoàng bào vương giả và không cỡi trên một con ngựa chiến. Đúng hơn Người hiền lành, cỡi trên một con lừa non nớt, con lừa con của lừa mẹ. Người đã đến không phải cỡi trên mình ngựa như một vị vua oai nghi tiến vào cuộc chiến nhưng trên một con vật chậm chạp mà người nông dân dùng để dọn đất.
Chúa Giêsu đã làm viên mãn hình ảnh này bằng việc Người tiến vào thành phố Giêrusalem vào Chúa Nhật Lễ Lá. Nơi đó, Người đã trải qua hành vi lớn lao nhất của sự khiêm nhượng: ấy là cuộc thương khó và cái chết của Người trên thánh giá để cứu chuộc chúng ta. Ý tưởng về một Thiên Chúa khiêm hạ như vậy khiến cho không một trí tưởng tượng của con người nào có thể nghĩ tới. Chỉ khi Thiên Chúa mạc khải, tư tưởng chúng ta mới có thể nghĩ tới và tình yêu của người dành cho chúng ta trở thành một thực tại trong đời sống của chúng ta.
Trong mỗi thánh lễ chúng ta lắng nghe trong lòng chúng ta lời mời gọi của Chúa Giêsu: “Hãy đến với Ta, hỡi những ai vất vả và gánh nặng, Ta sẽ đến bổ sức cho các ngươi”. Khi đi đến với Chúa Giêsu là chúng ta xếp hàng đi hướng về vị chủ tế để rước lễ, vị chủ tế hành sự như Chúa Giêsu, giới thiệu với chúng ta Mình và Máu Thánh của Người, làm của nuôi thiêng liêng bổ sức thần linh cho chúng ta. Chúng ta đến với Chúa Giêsu bởi vì Người hiền lành và khiêm nhượng trong lòng. Trong Người, linh hồn của chúng ta tìm thấy sự nghỉ ngơi vì ách của Người thì êm ái và gánh của Người thì nhẹ nhàng.
47.Chúa Nhật 14 Thường Niên
Chúa Giêsu Kitô xuống trần gian để mạc khải tình thương của Thiên Chúa cho con người và mời gọi con người trở về với tình thương ấy. Hôm nay, Ngài mạc khải cho chúng ta về chính Ngài: "hiền lành và khiêm nhường". Ngài mời gọi ta hãy đến với Ngài, học với Ngài và mang lấy ách của Ngài: "Hãy đến cùng ta, Ta sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng... hãy mang lấy ách của Ta và hãy học cùng Ta vì Ta hiền lành và khiêm nhượng" (Mt 11, 28 - 29).
Mang thân phận con người, người ta phải chấp nhận sống khổ đau, khổ cực, khổ luỵ; cuộc đời con người bấp bênh, dường như không có gì là bền vững, là đảm bảo,.. Hơn nữa người ta phải chấp nhận quy luật " mạnh được yếu thua" hoặc "được làm Vua thua làm giặc"...gần như là tất yếu và phổ biến. Thấu hiểu kiếp người như thế nên Chúa Giêsu đã mời gọi "hãy học cùng Ta vì Ta hiền lành và khiêm nhượng" (Mt 11, 29). Hiền lành và khiêm nhượng là hai đức tính đặc biệt nổi bật nhất nơi Chúa Giêsu. Thánh Phaolo đã nói: "Đức Giêsu Kitô, vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự" (Pl 2, 6 - 8). Như thế, Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường đến nỗi đã tự nguyện vâng lời chết trên thập giá vì tội lỗi nhân loại. Điều đó cho thấy sự hiền lành và khiêm nhường tột cùng của một Vì Thiên Chúa yêu thương nhân loại.
Mang thân phận loài người, Chúa Giêsu được sinh ra trong chuồng súc vật, lớn lên trong một gia đình nghèo nàn nơi làng quê Nagiareth không có gì tiếng tăm, đi giảng đạo cũng nghèo đến nỗi "không có chỗ gối đầu" và cuối cùng chết cũng trần trụi trên thập giá cho thấy sự nghèo nàn tột cùng. Ngài mốn đón nhận tất cả mọi người không loại trừ ai, kể cả những người Pharisêu ương ngạnh vì muốn họ thay đổi cái nhìn và lối sống thích hợp với thời đại Tân ước nên Ngài không ngừng dạy dỗ thậm chí là bề ngoài Ngài nói có vẻ cứng rắn và thẳng thắn nhưng bên trong lòng Ngài vẫn dành cho họ một chỗ yêu thương: Ngài làm bạn và cùng đồng bàn với người thu thuế và người tội lỗi.
Như thế, Chúa Giêsu thật là Đấng hiền lành và khiêm nhường. Ngài yêu thương và luôn bênh vực những tâm hồn bé nhỏ và khiêm nhường. Những người có tâm hồn như thế dễ dàng đón nhận chân lý mạc khải của Ngài. Trong lời cảm tạ Chúa Cha, Chúa Giêsu đã nói: "Lạy Cha, con ngợi khen Cha vì đã giấu không cho nhữn bậc khôn ngoan thông thái biết mầu nhiệm Nước Trời mà lại mạc khải cho người bé mọn". Trang Phúc âm còn cho chúng ta biết những kẻ bé mọn là những người nghèo khổ, những kẻ đang vất vả và mang gánh nặng. Người ta mang ách nặng của công việc làm ăn, người ta còn mang ách nặng nề của lề luật Do Thái lúc bấy giờ mà cụ thể là do các kinh sư và Pharisêu đang chất lên vai người ta. Thấy điều đó là bất công, Chúa Giêsu không thể chấp nhận những kẻ thông thái đạo đức giả chỉ cậy dựa vào thành tích giữ luật của mình để rồi sống bất công với người ta. Ngài loan bào Tin Mừng và cho người ta biết về luật lệ trong Vương quốc của Ngài: "ách êm ái và gánh nhẹ nhàng". Ví đó là gánh đó và ách yêu thương.
Là người Kitô hữu, chúng ta cũng được mời gọi bước theoi Chúa Giêsu, mang lấy ách êm ái yêu thương của Ngài. Đồng thời, Chúa Giêsu cũng muốn mời gọi chúng ta hãy dành cho tha nhân ách yêu thương đó. Có thể trong gia đình chúng ta con cái là một gánh nặng nhưng dạy dỗ cho chúng nên người càng trở nên là gánh nặng hơn, vợ chồng là gánh nặng của nhau vì những điều trái ý bất đồng đôi chút, công ăn việc làm là một gánh nặng, việc đi lễ giữ đạo là một gánh nặng. Thế nhưng, sống trong thế trần, làm sao con người có thể thoát ra cảnh "đời là bể khổ". Có thể có đôi lần chúng ta muốn tháo chạy, muốn buông xuôi mặc kệ dòng đời trôi dạt. Hãy nhìn lên Chúa Giêsu trên thập giá. Ngài đớn tột cùng. Ngài đau khổ gấp ngàn lần. Tình yêu của Ngài đã bị thất đoạt, đã bị từ chối và thậm chí đã bị phản bội. Dù vậy, Ngài không thể tránh né, không thể bỏ cuộc. Ngài vẫn phó thác cuộc đời trong tay Cha. Ngài đi trọn con đường của mình. Hãy nhìn lên Ngài. Hãy bước đi theo Ngài. Hãy phó thác cuộc đời mình cho Ngài. Hãy dâng những đau buồn, sướng khổ, lo âu..tất cả cho Ngài. Hãy cùng với Ngài đọc lại những dấu chỉ trong cuộc đời mình: con cái là hồng ân, dạy chúng nên người theo ý Chúa là chia sẻ trách nhiệm với Chúa; vợ chồng là món quà tuyệt vời của Đấng Tạo Hoá, những cái bất thường, trái ý làm cho cuộc đời này thêm phong phú và nhờ đó người t khám phá và thể hiện tinh thần đùm bọc, chở che. Cuộc sống lao động là vất vả nhưng đó lại là một quyền lợi mà Thiên Chua 1trao ban cho con người cộng tác với Ngài trong việc "làm bá chủ thiên nhiên", lao động sáng tạo, con người giúp cho mình và thiên nhiên vạn vật về cùng đích là Chúa Kitô. Do đó, chúng ta hãy để Chúa Giêsu chia sẻ và cùng đồng hành với chúng ta. Chúng ta hãy an tâm vì "Thầt đây, đừng sợ" và " ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng"
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con cảm nghiệm Chúa yêu thương chúng con để chúng con theo Chúa, sống giữa thế trần nhưng biết khao khát Chúa, cảm nhận Chúa luôn yêu thương luôn ở ngay bên chúng con. Ngài sẽ giúp chúng con sống vui, sống tốt và sống thành công giữ luật êm ái yêu thương của Chúa và cũng biết đối xử êm ái yêu thương cho tha nhân. Amen.
48.Hiền lành
Ngài sẽ chẳng bẻ gãy cây sậy đã dập nát, cũng chẳng thổi tắt tim đèn còn khói. Đó là những lời tiên tri Isaia đã loan báo về Đấng Cứu Thế, qua đó chúng ta thấy được khuôn mặt của Ngài. Một khuôn mặt hiền hòa khả ái.
Thực vậy, Ngài đã không đến trong sấm chớp mưa dông, nhưng đến trong một đêm đông lạnh giá. Ngài không phải là một vị tướng lãnh oai hùng trong chiến trận, nhưng là một người cha giàu lòng thương xót.
Khí giới của Ngài không phải là gươm giáo và súng đạn, nhưng là giới luật yêu thương. Đúng thế, Ngài đã xác quyết:
- Thầy truyền cho các con một điều răn mới là các con hãy yêu thương nhau.
Và Ngài còn nhấn mạnh hơn nữa:
- Nếu ai tát má bên phải của con, thì hãy đưa cả má bên trái cho nó nữa.
Đồng thời, Ngài đã khuyến khích chúng ta hãy noi gương bắt chước Ngài. Thế nhưng noi gương bắt chước Ngài ở điểm nào, nếu không phải như Ngài đã khẳng định:
- Các con hãy học cùng Ta, vì Ta hiền lành và khiêm nhưỡng trong lòng.
Ngài là Thiên Chúa quyền năng, thế mà đã trở nên như một con chiên hiền lành trước người thợ xén lông.. Vì thế, hiền lành chính nhân đức của người mạnh và phải có bản lãnh mới kiềm chế nổi sự nóng giận của mình. Vậy nhân đức hiền lành nắm giữ vai trò nào trong cuộc sống mỗi người chúng ta?
Kinh nghiệm cho thấy: chúng ta không thể nào sống cô độc lẻ loi như một hòn đảo giữa biển khơi, hay như một pháo đài biệt lập. Trái lại, chúng ta sống là sống với người khác. Và trong cuộc sống chung này, chúng ta không thể nào tránh đi cho hết những va chạm, những bực bội, những buồn phiền, vì nhân vô thập toàn, ai cũng có những sai lỗi, khuyết điểm của mình. Hơn thế nữa, bá nhân bá tánh, mỗi người đều có một tính tình riêng.
Bởi đó, chúng ta cần phải biết quên đi và tha thứ, nhường nhịn và chịu đựng, vì một sự nhịn là chín sự lành.
Chính sự hiền lành sẽ tạo nên trong gia đình một bầu khí hòa thuận và êm ấm:
- Chồng giận thì vợ bớt lời,
Cơm sôi nhỏ lửa, chẳng đời nào khê.
Chính sự hịền lành sẽ bắc được một nhịp cầu cảm thông và sẽ tạo được những mối liên hệ tốt ngoài xã hội giữa chúng ta với nhau, bởi vì:
- Già néo thì đứt giây.
- Bên thẳng thì bên phải chùng,
Cả hai đều thẳng, thì cùng đứt dây.
Kinh nghiệm cũng cho thấy những đổ vỡ xảy ra phần lớn chỉ vì sự nóng giận, nhiều khi rất vô lý của chúng ta.
Thực vậy, quan sát một con sư tử mắc bẫy. Bẫy chỉ là những sợi dây. Thế nhưng, nếu con sư tử càng lồng gầm gừ, càng dãy dụa thì những sợi dây lại càng xiết chặt. Còn nếu nó bình tĩnh, dùng hàm răng nhọn hoắt mà cắn dần những sợi dây, thì chẳng mấy chốc, nó sẽ được giải thóat.
Bởi đó, người ta thường bảo:
- Giận quá thì mất khôn.
Sự nóng giận là như dầu đổ vào lửa, làm cho lửa bùng cháy lên. Trong khi đó, sự hiền lành là như thùng nước dập tắt ngọn lửa. Đúng thế, sự hiền lành bao giờ cũng xoa dịu, cũng hàn gắn. Một thanh sắt nóng đỏ, nếu đem ngâm trong nước, nó sẽ nguội ngay lập tức.
Để kết luận, tôi xin kể lại mẫu gương của thánh Phanxicô Salêsiô. Thời còn trai trẻ, ngài là một người có tính nóng như lửa đốt, hơi một chút là nổi sùng, hơi một chút là quát tháo. Phải mất hơn hai mươi năm tập luyện. ngài mới trở thành một vị thánh hiền dịu và dễ thương.
Ngày kia, có một người đang tức giận đối với ngài. Ông ta xua bày chó sang tòa giám mục để chúng sủa vang. Còn ông ta và đám gia nhân thì bước vào phòng ngài và chửi bới om xòm. Chính ông ta đã nhổ nước miếng vào mặt ngài. Thế nhưng, ngài vẫn yên lặng, bình tĩnh rút khăn ra lau. Chính thái độ hiền hòa khả ái này đã cảm hóa được ông ta, khiến ông ta sám hối và quay trở về cùng Chúa.
Như vậy, hiền lành không phải là hèn nhát, nhưng là anh hùng. Kẻ khác đánh chúng ta và chúng ta đánh trả lại, thì đó chỉ lả phản ứng thông thường của loài vật. Trái lại, kẻ khác đánh chúng ta mà chúng ta vẫn tha thứ, vẫn cầu nguyện cho họ, thì đó mới là thái độ anh hùng, xứng đáng với địa vị của con người.
Hơn thế nữa. sự hiển lành còn là một phương tiện hữu hiệu nhất để cảm hóa người khác, bởi vì chỉ với một giọt mật, người ta có thể bắt được nhiều ruồi hơn cả một thùng dấm chua.
49.Mang lấy ách
Báo Văn Học số 193 tháng 5 năm 2002, trong mục Tin Văn do Thế Quân phụ trách, đăng tin về em bé Mattie Stepanek 11 tuổi, hiện sống với mẹ ở Upper Marlboro, bang Maryland. “Mới sinh ra, em đã mang một căn bệnh di truyền quái ác có tên là “dysautonomic mitochondrial myopathy”, một hình thức khá hiếm hoi của bệnh yếu cơ – muscular dystrophy. Bệnh này đã giết chết ba anh chị em của Mattie, còn bản thân em thì đời sống bị dính liền vào chiếc xe lăn với một bình ốcxy thường xuyên bên cạnh. Nhỏ nhắn, yếu ớt, thiếu sức khỏe và mang một căn bệnh vô phương cứu chữa như thế, nhưng em luôn vui vẻ, lạc quan. Em rất ham học và sáng tạo. Em bắt đầu làm thơ và viết văn vào lúc 3 tuổi. Em đọc và mẹ em đánh máy lại. Lúc 5 tuổi, em đã có mấy trăm bài thơ và đến nay đã có hàng ngàn bài thơ”.
“Em có ba ước mơ: thứ nhất là xuất bản một tập thơ của riêng em, thứ hai là được diện kiến với “model” của em là cựu tổng thống Jimmy Carter và cuối cùng là được xuất hiện trong chương trình truyền hình của Oprah. Năm 2001, cả ba ước mơ của em không những đã thành đạt mà còn thành đạt ngoài ý muốn. Tháng 7 năm 2001, hai nhà xuất bản “VPS Books” và “Hyperion Books” hợp tác nhau xuất bản thi tập đầu tiên của em, tựa đề là “Heartsongs”. Ngay lập tức, nó trở thành “bestseller” trên toàn quốc. Tháng 10 năm 2001, em được diện kiến cựu tổng thống Carter trong chương trình truyền hình “Good Morning America”. Và ngày 19 tháng 10 năm 2001, em xuất hiện trong chương trình truyền hình Oprah.
Tối ngày 17 tháng 4 năm 2002, Mattie xuất hiện trong chương trình “Lary King Live” của hệ thống truyền hình CNN. Trong cuộc trò chuyện này, bằng một giọng nói lưu loát, cử chỉ sống động, em trả lời nhiều câu hỏi về cuộc sống, việc học, việc làm thơ và những mơ ước của em một cách thông minh, chân thành và đôi khi còn pha chút dí dỏm. Trả lời câu hỏi liên quan đến căn bệnh nan y của em, Mattie nói: “Các bác sĩ không tin rằng cháu sẽ sống nổi một ngày. Nhưng cháu đã sống được. Rồi họ lại bảo “OK, thằng nhỏ sống đến 6 tháng là cùng”. Cháu đã sống… Khi cháu lên 2, họ nói “OK, 10 tuổi thôi”. Bây giờ đây cháu đã được 11 tuổi. Họ sẽ có thể nói “đến mười mấy thôi, quá lắm là đến hết tuổi thiếu niên, nhưng cháu dự tính sẽ sống đến 101 tuổi lận”.
Đề cập đến sự kiên trì phấn đấu của mình để tồn tại và sáng tác, em phát biểu: “Đôi khi, cháu tự hỏi: Tại sao lại là cháu? Tại sao cháu lại có một đời sống khó khăn như thế này? Tại sao mấy anh chị em của cháu lại chết? Tại sao bệnh không lành? Nhưng rồi cháu nghĩ lại và tự hỏi: Tại sao không phải là cháu chứ? Cháu có thể chịu đựng được tốt hơn một đứa trẻ khác đã phải chịu những khó khăn trong đời của nó. Hoặc là cháu có thể chịu đựng tốt hơn một đứa nhỏ chẳng hiểu gì chuyện đó cả và có thể còn đau khổ hơn”.
Trong bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta mang lấy ách của Người trên đôi vai chúng ta. Phải chấp nhận những nhọc nhằn vất vả, bệnh tật ốm yếu, khổ đau buồn sầu, và tất cả những ngang trái ngoài ý muốn như là cái ách phải mang lấy trong cuộc đời.
Người Do Thái dùng thành ngữ cái ách để chỉ sự vâng phục, phục tùng. Họ nói về cái ách của lề luật, cái ách của các giới răn, cái ách của Vương Quốc, và cái ách của Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh cụ thể này để diễn tả lời mời gọi của Người.
Theo William Barclay, Chúa Giêsu nói, “Ach của Ta thì êm ái”. Chữ “êm ái”, tiếng Hy Lạp là “chrestos” có nghĩa là vừa vặn. Trong xứ Palestine những cái ách của con bò được làm bằng gỗ; con bò phải được dẫn đến tiệm thợ mộc để đo kích thước phù hợp với từng con. Sau đó cái ách phải được thợ mộc đẽo gọt, điều chỉnh, sửa chữa cẩn thận cho thật vừa vặn để không làm trầy da hay tổn thương đến con vật.
Có một huyền thoại cổ kể lại rằng Chúa Giêsu là người thợ mộc sản xuất ra những cái ách vừa vặn vào loại hạng nhất ở xứ Galilêa, và trong khắp cả nước người ta ùn ùn kéo đến với Người để mua những cái ách hạng nhất do Người làm ra. Thời ấy, các cửa tiệm cũng có những nhãn hiệu dán trên cửa, và cái nhãn hiệu của tiệm thợ mộc ở Nagiarét nổi tiếng với hàng chữ: “My yokes fit well” – “Ach Ta rất vừa vặn”.
Chúa Giêsu nói: “Ach của Ta thì êm ái”, có nghĩa là: “Cuộc sống Ta ban cho con không phải là gánh nặng làm tổn hại đến con; bổn phận của con đã được đo lường thích hợp với con rồi”. Bất cứ điều gì Thiên Chúa gửi đến cho chúng ta đã được làm để phù hợp chính xác với những nhu cầu và khả năng của chúng ta.
Chúa Giêsu nói: “Gánh của Ta thì nhẹ nhàng”. Đúng như lời của một thầy Rabbi đã nói: “Gánh của tôi đã trở nên bài ca của tôi”. Điều này không có nghĩa là gánh nặng thì dễ dàng mang vác; nhưng có nghĩa rằng nó được đặt trên vai chúng ta bằng tình yêu. Nó sẽ được mang vác trong tình yêu. Và tình yêu sẽ làm cho những gánh nặng nề nhất cũng trở nên nhẹ nhàng như thánh Augustinô đã nói: “Ở đâu có tình yêu, ở đó hết khó nhọc”.
50.Khiêm nhường
Trong quyển đời sống nhân bản và đôi nét về tâm lí chiều sâu định nghĩa người kiêu ngạo là người đánh giá khả năng mình quá cao (về khả năng thực hoặc tưởng tượng).Tính kiêu ngạo đặt trên một cơ sở tự tôn vượt trội nào đó. Người ta tự kiêu về tên tuổi, về tài sản của mình, hoặc về sự nghèo khó của mình. Có một số người lại tự kiêu về việc mình biết im lặng. Cũng có những người lại tự kiêu về việc mình biết tự kiêu, đây là một loại quá cỡ. Con người ta thường cố tự kiêu bất cứ khi nào có thể.... Có thể nói kiêu căng là tự đề cao mình quá sức, và tự đặt mình lên trên người khác, hoặc không cho người khác ngang hàng với mình. Người nào đã mang trong mình sự kiêu ngạo sẽ có rất ít bạn thân, và không còn ai muốn đến gần họ. Có một nhân vật đến trần gian hơn hai ngàn năm nay, toàn tài toàn đức, cao sang hiển vang, không có một từ ngữ nào có thể diễn tả hết về Ngài, trên trời Ngài là Con Chúa, dưới đất là cháu vua, nhưng suốt cuộc đời Ngài là một chuỗi khiêm nhường, sống và nâng đỡ những người "thấp cổ bé họng". Ngày ngày Ngài không ngừng kêu gọi hãy đến "học với tôi vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường". Người đó chính là Đức Giêsu, Người đã được Phêrô tuyên xưng "Thầy là Đức Kitô Con Thiên Chúa Hằng Sống". Tuy là Con Chúa nhưng Ngài lại rất khiêm nhường với chúng sinh qua con đường:
1. Tự hạ
Tự hạ là hành động của người ở địa vị cao lại hạ mình xuống với một người dưới thấp, giống vua tôi lại hạ mình xuống với thần dân. Hay trong cuốc sống, cũng có rất nhiều trường hợp hạ mình như thế! Nhưng nêu so sánh với Con Thiên Chúa xuống thế làm người thì việc vua hạ xuống với thần dân vẫn còn kém xa. Đó chỉ là hành động của con người hạ mình xuống với con người, còn Đức Giêsu là Con Chúa hạ mình xuống thế làm con người. Vì người ta cho dù ở địa vị nào thông thái tài giỏi đến đâu, đối với Ngài vẫn chưa bằng một hạt cát ở sa mạc, nhưng nơi Ngài tuyệt nhiên không có một tí gì là kiêu căng. Trái lại, Ngài vẫn là một tấm gương trên con đường khiêm nhường, hạ mình sâu thẳm lạ lùng, làm con của một người thợ mộc âm thầm nghèo nàn, khoảng cách giữa Ngài với nhân loại như không còn nữa, gần gũi thân thiết như một người cha luôn cảm thông nâng đỡ con mình.
2. Đồng hành với người nghèo hèn
Mới đây người ta thống kê cho thấy tài sản thế giới dần dần thâu tóm vào một số đại gia giàu có, chỉ hai trăm năm mươi người giàu nhất thế giới đã chiếm bốn mươi phần trăm tài sản thế giới. Cho thấy xã hội ngày càng phân ra hai " chiến tuyến" rõ rệt, một bên là những người có thế lực giàu có, còn một bên là những người nghèo khổ, thiếu ăn. Nếu có lựa chọn thì không ai chọn cảnh sống nghèo khổ, thiếu ăn. Nhưng Con Thiên Chúa lại làm thế! Ngài muốn đồng hành chia sẻ đau khổ và cảm thông. Do đó, Ngài đã chấp nhận sinh ra trong chốn cơ hàn, nơi hang lừa máng cỏ, sống trong cảnh thiếu thốn, nghèo nàn, dưới mái nhà thợ mộc âm thầm, khi lớn lên thì lại làm bạn với những người thuyền chài thất học, gần gũi với những người "tay lấm chân bùn". Khi từ giã cõi đời lại chấp nhận cho quân lính hành hạ, sỉ nhục rồi chịu tử hình trên cây thập giá giữa hai tên trộm cướp...
3. Chấp nhận sống thanh bần.
Nhờ đức thanh bần mà người ta có thể sống giản dị, dễ hoà đồng với mọi người, nhất là những người nghèo khổ, biết sống cho họ vì họ. Chính vì sống thanh bần mà Đức Giêsu đã chấp nhận thái độ khiêm tốn tự hạ. Khi chịu phép rửa ở sống Giodan, Chúa Cha đã mặc khải cho biết "đây là Con Ta yêu dấu", Ngài cũng không có một thái độ cử chỉ nào khác người thường. Hơn nữa, Ngài vẫn chấp nhận cho người Do Thái nhắc đến gia đình bà con dưới đất của Ngài, là những người hạ lưu tầm thường... Chính cuộc sống thanh bần trong tâm hồn chúng ta cũng sẽ làm cho mình dễ gần, dễ đến.
Lạy Chúa, Xin cho con biết ý thức mình là công cụ của Chúa, để con biết khiêm nhường trong mọi công việc. Và khi con càng khiêm nhường thì càng trở nên giống Chúa, lại càng có khả năng thi hành cách hữu hiệu như Chúa muốn. Amen.
51.Anh em hãy học cùng Ta
(Suy niệm của JB. Lê Ngọc Dũng)
Chúa Giêsu nói: “Con ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn” (Mt 11, 26).
Điều này làm tôi suy tưởng đến những ông bà cụ nhà quê, ít học, những người có số phận gắn liền với bệnh tật, với sự nghèo khổ, gắn liền với hậu quả của sự bất công xã hội, của sự tham danh danh vọng của những người cấp trên. Chúng ta suy tưởng đến họ vì họ quả thật đáng thương, xấu số. Nhưng quả thật là họ có nhiều điều kiện để đón nhận Lời Chúa và hưởng hạnh phúc Nước Trời.
Điều này cũng làm chúng ta suy tưởng đến đối tượng ngược lại, những kẻ giàu có, những kẻ tri thức, có địa vị trong xã hội. Họ không đương nhiên là bị xa rời Nước Thiên Chúa, nhưng chính hoàn cảnh, cái gọi là số phận may mắn ở đời này lại là một cản trở khiến họ xa rời Phúc Âm, xa rời Nước Trời. Như Chúa Giêsu đã phán dạy: “Những người giàu có vào nước Thiên Chúa khó biết bao [...] Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào nước Thiên Chúa” (Mc 10, 17-27).
Chúa Giêsu sau khi ngợi khen Thiên Chúa, với hướng lòng về những kẻ mọn, Ngài kêu gọi:
Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của ta, và hãy học cùng ta, vì ta hiền hậu và khiêm nhường trong lòng. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách ta thì êm ái, và gánh ta thì nhẹ nhàng (Mt 11,28-30).
Chúng ta sẽ học nơi Chúa như thế nào?
Ông bà anh chị em hãy thử trả lời giúp tôi một lá thư hỏi như thế này:
Con là Vinh Sơn, theo đạo khi kết hôn, bây giờ đã 43 tuổi. Hiện con có 2 con gái rất siêng học giáo lý và sinh hoạt trong nhà thờ. Gia đình con có thói quen đọc kinh tối trước khi ngủ. Riêng bản thân con sống đời sống công giáo tương đối tốt. Trong 3 năm gần đây, còn giữ lại khoảng 30% tiền lương hàng tháng của con để phụ giúp ba mẹ già ở quê tiền thuốc thang, nhưng việc làm này con giấu vợ con. Vậy thưa cha, việc con làm này có phạm tội trọng lừa dối vợ không? Và liệu vợ con có tha thứ và thông cảm cho con khi biết chuyện này không?
Vậy tôi xin hỏi các bà, trong trường hợp này, ông chồng có lừa dối vợ mình không; các bà có tha thứ cho ổng không? Và giả thiết khác đi, tôi xin hỏi các ông, nếu vợ lén lút đưa tiền về giúp cha mẹ già, các ông có cho đó là vợ lừa dối mình không, các ông có tha thứ cho vợ mình không?
Nếu người vợ cho đó là lừa dối mình, thì chắc hẳn bà ấy sẽ thấy mình mang một gánh nặng. Vì nhiều khi không dám nói ra, không dám phản ứng mạnh mẽ để nói những lời khó nghe, không dám mắng chưởi gây xung đột vợ chồng, nhưng trong lòng vẫn không bình an. Ý tưởng chồng lừa dối, gạt gẫm mình cứ vẫn ẩn hiện trong đầu óc. Cứ nghĩ trong tâm trí rằng, gia đình mình đang nghèo khổ, đang cần tiền để lo cho con cái ăn học, đang cần tiền để lo thuốc thang, đang cần tiền để sửa lại cái nhà đã cũ... Vả lại, cha mẹ ảnh đâu có nghèo; còn anh Ba anh Tư, họ cũng giàu có mà họ có lo gì cho cha mẹ ảnh đâu! Chồng tôi tội gì phải lo... Một gánh nặng trong tâm trí như thế, làm sao giải tỏa được. Tâm tư cứ chồng chất những cái mình thấy phi lý, mình thấy bất công, làm phát sinh những bực dọc này đến bực dọc khác. Tình yêu vợ chồng, vì vậy, suy giảm. Sự bất hòa như đang đe dọa hạnh phúc gia đình. Có khi nó sẽ bùng nỗ, gây tan vỡ gia đình.
Chúng ta phải chạy đến Đức Kitô để học sự hiền lành và khiêm nhường. Cần phải nhìn lên Thập Giá Chúa Kitô, phải nhớ đến Thập Giá Chúa Kitô, khi hành động, khi xử sự với người anh em, với vợ, với chồng, với cha mẹ, với con cái, với bạn hữu, với bà con lối xóm, với những người xa lạ, để ta có thể hành xử một cách hiền lành và khiêm nhường. Và khi đó những gánh nặng ta mang sẽ trở nên nhẹ nhàng.
Một người mà thấy mình đang bị vợ hay chồng đang lén lút giấu diếm mình mà đưa tiền giúp cha mẹ hay anh em hoặc những người sa cơ thất thế, thì hãy học nơi Chúa Giêsu, để có thể nói với chồng hay vợ mình rằng: “Anh ơi, ba mẹ anh ở nhà quê già yếu bệnh tật, chúng ta tìm cách giúp đở ba mẹ đi! Nếu không có ba mẹ anh sinh ra và nuôi dưỡng anh thì làm sao có anh đây để lo cho em và cho các con!” Hoặc người vợ ấy có thể nói một cách nào đó để tỏ lộ sự đồng tình, sự khích lệ người chồng sống hiếu thảo với cha mẹ hoặc sống giúp đở người khác, không sợ bị thua thiệt, không sợ bị mất mát.
Xử sự được như vậy thì gánh nặng trong lòng người vợ tan biến mất. Gánh nặng nơi người chồng với nỗi sợ vợ mình biết sẽ nổi giận cũng tan bay. Hạnh phúc gia đình đầm ấm sẽ được nâng cao, con cái cũng được hưởng phúc lộc của cha mẹ. Xử sự ngược lại, theo kiểu khôn ngoan thế gian, gia đình sẽ tan nát, hạnh phúc sẽ chẳng còn.
Xin Chúa cho chúng ta luôn nhìn về Chúa Kitô và Thập Giá của Ngài, để có thể hành xử được một cách hiền lành và khiêm nhường, để có thể được xếp vào hàng ngũ những kẻ bé mọn mà Chúa Giêsu nói đến, những người được hưởng hạnh phúc Nước Trời.
52.Mang lấy ách
Có một câu chuyện cổ kể về một người đàn ông đang đi trên đường, tình cờ gặp một em bé trai đang cõng một em bé trai khác nhỏ hơn nhưng đã bị cụt hai chân trên lưng. Người đàn ông đó nói với bé trai rằng: “Đó quả thật là một gánh nặng cho em phải mang”. Nhưng em bé trai đã trả lời rằng: “Đó không phải là một gánh nặng. Đó là đứa em nhỏ của cháu”. Gánh nặng được trao ban trong tình yêu và mang lấy bằng tình yêu sẽ luôn nhẹ nhàng!
Trong chuyện “Ngụ ngôn về những con chim” kể rằng thuở sáng tạo trời đất và các loài súc vật, tất cả đều bước đi bằng chân loanh quanh trên mặt đất, trừ những con chim! Nhưng những con chim này chẳng chịu làm gì hết mà chỉ phàn nàn về gánh nặng Thiên Chúa bắt chúng phải mang trên vai, trong khi đó chẳng có một loài vật nào phải mang cả. Thoạt đầu, đối với loài chim, đôi cánh là những bộ phận xấu xí và luộm thuộm nhất chúng phải mang. Chúng nghĩ rằng đó là cách chúng đã bị Thiên Chúa phạt vì một lý do nào đó. Tại sao cứ phải mang lấy những cái cánh vướng vít gây cản trở và khó khăn mỗi khi cất bước? Tại sao? Tại sao lại là chúng mình? Sau cùng có hai hay ba con chim mạo hiểm hơn bắt đầu tập cử động những bộ phận phụ thuộc này. Chúng bắt đầu chớp cánh phất phơ, và sớm khám phá ra rằng cái mà chúng coi như một gánh nặng trên vai thực ra đã làm cho chúng có thể cất cánh bay lên cao được. Cái “gánh nặng” đã biến thành một món quà đẹp đẽ.
Con người sinh ra đời kèm theo với cái ách, gánh nặng và trách nhiệm. Đó là cuộc đời! Và chúng ta cũng không thể tránh được lòng mong ước thoát khỏi chúng. Đó cũng là cuộc đời! Chúng ta muốn được giải thoát, nhưng tự sức chúng ta không làm nổi. Chúa Giêsu nói với chúng ta: “Tất cả hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các người”. Chúng ta không mang vác một mình, nhưng với sự giúp đỡ của Chúa Giêsu, cái ách sẽ trở nên êm ái và gánh nặng sẽ nên nhẹ nhàng. Với sự trợ giúp của Thiên Chúa, cái ách trở nên giống như đôi cánh chim giúp ta bay lên cao hơn trong đời sống tinh thần.
Trong tiểu sử cuộc đời thánh nữ Têrêsa Avila có kể một câu chuyện về việc ma quỉ giả dạng giống Chúa Giêsu sống lại hiện ra với thánh nữ. Vừa nhận ra sự giả dạng thánh nữ đuổi nó đi ngay. Trước khi ra đi, Satan hỏi: “Làm thế nào bà đã biết được tôi là một người mạo nhận?” Thánh nữ đáp lại: “Bởi vì mày không có những vết thương”. Trong bài suy niệm của thánh nữ về đời sống tinh thần, The Interior Castle – Lâu Đài Nội Tâm – thánh nữ Têrêsa đã nói đi nói lại về hình ảnh của Chúa Kitô chịu đau khổ đến hơn 40 lần. Thánh nữ thường xuyên đề cập đến đau khổ là vì, đối với thánh nữ, hình ảnh Chúa Kitô mang thương tích đã đến với chúng ta trong chính thương tích của chúng ta là chìa khóa để tìm hiểu cuộc hành trình thiêng liêng. Chúng ta có một Thiên Chúa cùng đồng hành với chúng ta. Ngài biết sự phấn đấu và hiểu nỗi đau khổ của chúng ta.
Cái ách ở thế kỷ thứ nhất thường được mang bởi hai con vật cùng kéo cày hay kéo xe chung với nhau. Khi chúng ta mang lấy trách nhiệm phục vụ Chúa Kitô, chúng ta cũng mang lấy ân sủng và sức mạnh của Chúa Kitô. Thiên Chúa là Đấng đã ra lệnh cho chúng ta phải cúi xuống để Người đặt lên chúng ta cái ách của Người, cũng sẽ ở bên cạnh chúng ta để cùng mang vác với chúng ta.
53.Hiền lành và khiêm nhượng trong lòng
(Suy niệm của Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy)
Tin mừng Mt 11:25-30 Cuộc đời của Kitô hữu chúng ta không phi lý, bởi vì những vất vả, lao nhọc của chúng ta là một phương thế để cứu rỗi chúng ta.
Truyện Đức Gioan 23 và bức thư
Lúc được phong chức Tổng Giám Mục, Đức Cha Roncalli là khâm sứ toà thánh kiêm đại diện tông tòa quản trị các giáo phận ở Bungari và Thổ Nhĩ Kỳ.
Công việc của ngài rất khó khăn, vì phải trông coi một vùng rộng lớn đang sôi động về mặt chính trị, chia rẽ về mặt tôn giáo, Công Giáo với Tin Lành, Chính Thống, Hồi Giáo, và các linh mục triều lại chia rẽ với các tu sĩ.
Trong lúc thi hành công việc mục vụ, Đức Tổng Giám Mục Roncalli nhận được một bức thư nặng lời chê bai chỉ trích ngài về mọi mặt, do một linh mục trong giáo phận. Đọc xong, Đức cha Roncalli không nói một lời, nhưng lòng vẫn tha thiết yêu thương vị linh mục ấy.
Thời gian trôi qua, ngài được thăng chức sứ thần toà thánh tại Paris, rồi hồng y giáo chủ Vênêcia, và cuối cùng đắc cử Giáo Hoàng với danh hiệu Gioan 23 năm 1958. Linh mục bất mãn viết thư năm nào vẫn còn sống. Một ngày kia vị linh nmục này sang Rôma và xin được yết kiến Đức Giáo Hoàng. Linh mục này đã thuật lại cuộc tiếp kiến riêng với Đức Giáo Hoàng như sau:
“Trong lúc đứng ở phòng khách trên lầu cao Vatican, đầu óc tôi cứ nghĩ tới bức thư bất mãn năm xưa mà lòng tôi vô cùng hối hận. Tôi trộm nghĩ, đã mấy chục năm rồi, giờ đây chắc hẳn Đức Thánh Cha không còn nhớ nữa... Nhưng ai ngờ, sau khi tiếp chuyện thân mật, Đức Thánh Cha mở cuốn Thánh Kinh và lôi ra trước mặt tôi bức thư khốn nạn ấy.
Đang khi tôi lo âu lúng túng, Đức Thánh Cha đã cầm lấy tay tôi và dịu dàng bảo ”Con đừng hoảng sợ, cha không bao giờ giận con đâu. Cha cám ơn con. Cha cũng là con người, cũng còn những yếu đuối, cha ngăn bức thư con viết vào cuốn Thánh Kinh để hằng ngày cha đọc mà xét mình, hầu có thể dứt khoát với những khuyết điểm còn tồn tại, hoặc xa tránh những lầm lỡ có thể xẩy đến trong tương lai. Mỗi lần như thế cha lại nhớ đến con và cầu nguyện cho con.”
Đức Gioan 23 đã thể hiện sự hiền lành của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay
“Hãy học cùng ta vì Ta hiền lành và khiêm nhượng trong lòng”.
Chúa Giêsu không có thành kiến với những người tội lỗi. Ngài luôn luôn nghĩ tốt cho cho người khác. Ngài luôn luôn yêu thương chúng ta, nhất là đối với những người bé mọn.
Nhưng ai là những kẻ bé mọn?
Theo Tin Mừng Thánh Matthêu, những kẻ bé mọn là những người nghèo khổ, những người yếu thế, những kẻ đang vất vả và phải mang gánh nặng. Trong Do Thái Giáo, cái ách hay là gánh nặng thường là hình ảnh của những luật lệ. Các thầy thông luật tự cho mình là khôn ngoan thông thái, thường hay bày vẽ ra đủ thứ luật lệ mà những kẻ đơn sơ, bé mọn dù cố gắng đến đâu cũng chẳng thể nào tuân giữ trọn vẹn được.
Làm sao đầu óc đơn sơ chất phác của họ có thể phân biệt được cái gì là chính yếu, cái gì là thứ yếu trong những luật lệ chi li lắt léo mà các Luật Sĩ, Biệt Phái lập ra, khiến cho những kẻ đơn sơ chất phác không thể nào lọt vào được bên trong cái thế giới mà họ cho là cái thế giới thánh thiêng cao cả của họ.
Chúa Giêsu không thể chấp nhận một thứ vương quốc của Thiên Chúa chỉ dành riêng cho những kẻ khôn ngoan thông thái và những kẻ đạo đức giả chỉ biết cậy vào thành tích giữ luật của mình. Ngài đã đến như một người nghèo khó sống giữa những người nghèo hèn tội lỗi.
Hỡi những ai đang gồng gánh nặng nề, hãy đến với Ta, Ta sẽ bổ sức cho, vì ách của Ta thì êm ái và gánh của ta thật nhẹ nhàng. Chúa không hứa với chúng ta là sẽ cất khỏi chúng ta những cái ách mà chúng ta phải mang. Nghĩa là khi theo Chúa, Chúa không hứa rằng, chúng ta sẽ không còn đau khổ nữa, chúng ta không còn phải vác thánh giá nữa, nhưng Chúa chỉ hứa là sẽ làm cho những cái ách của chúng ta ra nhẹ nhàng, nghĩa là Chúa mang đến một ý nghĩa cho những cái ách mà chúng ta phải mang. Những cái ách đó giúp chúng ta tham dự vào những đau khổ của Chúa để cứu chuộc chính chúng ta. Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng đối với Kitô hữu chúng ta. Nó mang đến cho chúng ta một ý nghĩa vô cùng lớn để chúng ta sống cuộc sống Kitô hữu của chúng ta.
Huyền thoại Sisyphe kể rằng, Sisyphe bị Thượng Đế đẩy xuống trần gian và phải chịu một hình phạt là mỗi ngày phải đẩy một tảng đá lên đỉnh núi. Khi đã đẩy lên đỉnh núi rồi lại thả tảng đá đó lăn xuống chân núi. Rồi lại tiếp tục đẩy tảng đá đó lên đỉnh núi rồi lại thả xuống.
Và cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến suốt đời. Cái hình khổ nặng nề của Sisyphe không phải là việc lăn tảng đá lên đỉnh núi, nhưng là cái sự vô lý của công việc: lăn tảng đá lên đỉnh núi rồi lại thả xuống. Một công việc chẳng giúp ích gì cho ai, và cũng chẳng mang lại cho mình điều gì. Một sự vô cùng phi lý mà cứ phải lặp đi lặp lại.
Cuộc đời của Sisyphe thật vô lý, nhưng cuộc đời của Kitô hữu chúng ta không phi lý, bởi vì những vất vả, lao nhọc của chúng ta là một phương thế để cứu rỗi chúng ta. Ách của Chúa thì êm ái và gánh của Chúa thì nhẹ nhàng là như vậy. Chúng ta hãy ghi nhớ và thực hiện Lời Chúa hôm nay: hãy mang lấy ách của Ta vì ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thật nhẹ nhàng. Amen.
54.Học hiền lành và khiêm nhường nơi Chúa Giêsu
Chúng ta thường nghe nói: "Học ăn, học nói, học gói, học mở" hay "Học, học nữa, học mãi". Thật vậy, ai trong chúng ta từ nhỏ đến lớn không nhiều thì ít đều phải học. Học về mọi phương diện và mọi lĩnh vực. Hôm nay Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta hãy học nơi Người: "Hãy học cùng Ta vì Ta hiền lành và khiêm nhượng trong lòng" (Mt 11, 29b)
Càng sống hiền lành và khiêm nhường chúng ta sẽ càng nên giống Chúa Giêsu hơn. Vả lại đó cũng là mối phúc mà Chúa Giêsu đã nói trong bài giảng trên núi: "Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp" (Mt 5, 4). Thế nào là hiền lành và khiêm nhường như Chúa Giêsu?
Hiền lành khác với nhu nhược hay xu hướng. Người hiền lành chắc chắn không phải là người hay tranh giành, ghen tỵ, ganh ghét ham thích ăn thua đủ với người khác. Người hiền lành chính là người biết sống hoà nhã và tôn trọng người khác. Chúa Giêsu luôn tiếp xúc với mọi hạng người từ những trẻ nhỏ đến người lớn, từ người tự cho là công chính đến những người được coi là tội lỗi công khai.
Khiêm nhượng là sống thật với con người của mình. Mỗi người chúng ta đều có cái hay cái dở khác nhau. Với cái hay thì chúng ta cố gắng phát huy còn cái dở thì cố gắng khắc phục. Thậm chí khi cần chúng ta còn cần nên hạ mình xuống trước người khác. Hạ mình không phải là mình chịu thua nhưng hạ mình như thế là mình đang chiến thắng. Chiến thắng chính mình. Bởi lẽ, khuynh hướng kiêu ngạo và ích kỷ luôn ngự trị trong mỗi người chúng ta. Người khiêm nhường luôn được mọi người yêu thương. Chính Chúa Giêsu từ một vị Thiên Chúa mà đã hạ mình xuống để sống như chúng ta ngoại trừ tội lỗi. Thánh Phaolô đã nói trong thư gởi cho tín hữu Philipphê: "Đức Giêsu Ki-tô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự" (Pl 2, 6 - 8)
Phải nhìn nhận Chúa Giêsu chính là Vị Thầy rất đáng để chúng ta học đòi bắt chước. Thầy Giêsu không dạy bằng lời nói suông nhưng luôn dạy bằng gương sống. Hãy tiếp tục chiêm ngắm Chúa Giêsu nhiều hơn. Đồng thời hãy xin Chúa Giêsu cho chúng ta khi chiêm ngắm Người thì cũng biết tập sống hiền lành và khiêm nhường như Người. Đó là điều mà Người đang tha thiết mong mỏi nơi từng người chúng ta.
55.Hãy mang lấy ách của Ta
(Suy niệm của Lm. Đaminh Trần Quang Hiền)
Trong bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần này, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta mang lấy ách của Người trên đôi vai chúng ta. Phải chấp nhận những lao nhọc, vất vả, bệnh tật, khổ đau và tất cả những ngang trái ngoài ý muốn như là cái ách phải mang lấy trong cuộc đời.
Người Do Thái dùng thành ngữ cái ách để chỉ sự vâng phục, phục tùng. Họ nói về cái ách của lề luật, cái ách của các giới răn, cái ách của Vương Quốc và cái ách của Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh cụ thể này để diễn tả lời mời gọi của Người.
Ai trong chúng ta cũng phải mang nhiều cái ách trong cuộc sống của mình, dù nặng hay nhẹ đều phải vác cả. Cái ách gánh nặng của chồng, vợ, con cái, cái ách của công ăn việc làm, cái ách của nghèo khổ, của bệnh tật, của thử thách.... Có những lúc chúng ta chán chường và mệt mỏi, có những lúc chúng ta muốn bỏ hết tất cả cho yên thân vì không muốn đối diện với nó. Có những lúc chúng ta quá căng thẳng, bị stress vì áp lực của cuộc sống. Cái ách trở nên quá nặng nề, vì thế chúng ta thường trách Chúa tại sao Ngài gởi quá nhiều thánh giá, nhiều cái ách nặng nề quá sức chịu đựng cho chúng ta thế. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy đến với Ngài vì ách của Ngài thì êm ái, gánh của Ngài thì nhẹ nhàng. Không phải Chúa Giêsu cất hết tất cả những cái ách nặng nề của chúng ta, mà Chúa Giêsu sẽ nâng đỡ và dạy chúng ta biết cách đón nhận và vác cái ách của chúng ta như thế nào cho nhẹ nhàng. Chúa không muốn chúng ta phải trốn tránh cái ách của mình cho dẫu nó có nặng nề và đòi hỏi chúng ta phải trả giá rất đắt. Chúa Giêsu đã làm gương trước cho mỗi người chúng ta, Ngài đã mang lấy ách của chúng ta là tội lỗi của chúng ta trên vai của Ngài và Ngài đã vác hết chặng đường khổ nạn của mình, cho đến chết trên thập giá.
Là người kitô hữu, chúng ta cũng phải mang lấy ách của mình và bước đi trên con đường thập giá mà Chúa đã đi xưa kia. Chúa Giêsu sẽ không bỏ rơi chúng ta, Ngài vác cái ách cùng đi với chúng ta, Ngài không để chúng ta vác một mình, Ngài không để chúng ta quá sức chịu đựng.
Cùng mang lấy ách và vác đi cùng với Chúa Giêsu chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng và được an ủi biết chừng nào.
Cái ách sẽ trở thành nhẹ nhàng khi chúng ta vác nó với một niềm tin tưởng, phó thác vào tình yêu thương của Thiên Chúa, Ngài là người Cha luôn muốn điều tốt lành cho mỗi người chúng ta, không bao giờ muốn những điều đau khổ cho chúng ta. Cái ách và đau khổ là thước đo cho lòng mến của chúng ta đối với Chúa, cho sự kiên trung trong tình yêu mến, vâng phục theo thánh ý Thiên Chúa. Cái ách cũng là cơ hội để chúng ta biết kết hiệp vào mầu nhiệm khổ nạn đang còn dở dang của Đức Kitô.
Trong tiểu sử cuộc đời thánh nữ Têrêsa Avila có kể một câu chuyện về việc ma quỉ giả dạng giống Chúa Giêsu sống lại hiện ra với thánh nữ. Vừa nhận ra sự giả dạng thánh nữ đuổi nó đi ngay. Trước khi ra đi, Satan hỏi: “Làm thế nào bà đã biết được tôi là một người mạo nhận?” Thánh nữ đáp lại: “Bởi vì mày không có những vết thương”. Trong bài suy niệm của thánh nữ về đời sống tinh thần, The Interior Castle – Lâu Đài Nội Tâm – thánh nữ Têrêsa đã nói đi nói lại về hình ảnh của Chúa Kitô chịu đau khổ đến hơn 40 lần. Thánh nữ thường xuyên đề cập đến đau khổ là vì, đối với thánh nữ, hình ảnh Chúa Kitô mang thương tích đã đến với chúng ta trong chính thương tích của chúng ta là chìa khóa để tìm hiểu cuộc hành trình thiêng liêng.
Mầu nhiệm đau khổ là mầu nhiệm mà mỗi người kitô hữu được mời gọi thông phần, suy niệm và sống trong mọi giây phút của cuộc sống mình. Cuộc đời kitô hữu của chúng ta không thể nào vắng bóng cái ách, đau khổ, thập giá... đó chính là một phần trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa và là con đường dẫn chúng ta đến mầu nhiệm phục sinh. Phải qua thập giá mới đến vinh quang.
Các tin khác
.: GIẢNG CHÚA NHẬT 3 PHỤC SINH (03/05/2025) .: Làm theo Lời Chúa (03/05/2025) .: Có Chúa nâng đỡ (03/05/2025) .: Thiên Chúa không bỏ con người (03/05/2025) .: Bữa ăn trên bờ biển (03/05/2025) .: Con có yêu mến Thầy không? (03/05/2025) .: Yêu mến Chúa (03/05/2025) .: Cơ hội chuộc lỗi cho Phêrô (03/05/2025) .: Vận mệnh tương lai của Giáo Hội (03/05/2025) .: in và Yêu là điều kiện nhận ra Chúa (03/05/2025) .: Mầu nhiệm Giáo Hội. (03/05/2025) .: Thủ lãnh Giáo Hội (03/05/2025) .: Sứ mạng phục vụ (03/05/2025) .: Cùng Ngư Phủ Phêrô ra khơi (03/05/2025) .: Mẻ lưới. (03/05/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam