Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 49

Tổng truy cập: 1359685

TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG

TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG

 

(Suy niệm của Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy)

Tin mừng Mc 13:33-37:  Chúa nói: các con hãy tỉnh thức, vì các con không biết lúc nào chủ sẽ về, hoặc là chiếu tối, hoặc là nửa đêm hoặc lúc gà gáy, hay ban sáng, kẻo khi ông chủ trở về thình thình, bắt gặp các con đang ngủ.

Powell, ông tổ của ngành hướng đạo, hồi còn là đại tá chỉ huy những cuộc chiến đấu tại Âu Châu, lần kia đoàn quân của ông có một ngàn mà phải đương đầu với địch quân những chín ngàn. Suốt trong 217 ngày đợi chờ được cứu viện, ông đã dùng chiến thuật nghi binh.

Ở mặt trận, ban ngày thỉnh thoảng ông cho nổ chỗ này chỗ khác mấy trái lựu đạn. Còn ban đêm trong một vùng rộng lớn, ông cho thắp đèn sáng tại nhiều nơi, mục đích là để đánh lừa đối phương, khiến chúng tin rằng ông có nhiều lính và hiện diện ở khắp nơi, chớ có liều lĩnh mà tấn công. Khi viện binh tới, ông mới tấn công đối phương và đã dành được thắng lợi.

Giữa lúc chính phủ nước Anh định nâng ông lên cấp bậc thống tướng thì ông lại rút lui, để rồi lập nên phong trào hướng đạo, huấn luyện các em thiếu nhi trở thành những người hữu ích cho bản thân, gia đình và xã hội.

Mục đích của hướng đạo là lúc nào cũng phải tỉnh thức và sẵn sàng để đương đầu với mọi hoàn cảnh.

Trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa nói: các con hãy tỉnh thức và sẵn sàng. Những lời đó được minh hoạ tức bằng dụ ngôn: một người trẩy đi phương xa, chắc là xa lắm, và trao tất cả quyền hành cho các đầy tớ, sắp đặt mỗi người một việc, và dặn người gác cửa tỉnh thức. Chúa nhấn mạnh đến việc không biết trước ngày giờ sẽ đến, có mục đích duy nhất như một lệnh truyền là hãy tỉnh thức.

Chúa nói: các con hãy tỉnh thức, vì các con không biết lúc nào chủ sẽ về, hoặc là chiếu tối, hoặc là nửa đêm hoặc lúc gà gáy, hay ban sáng, kẻo khi ông chủ trở về thình thình, bắt gặp các con đang ngủ. Ngủ ở đây không chỉ là cái ngủ thể lý, nhưng còn là tình trạng quá mải mê việc trần thế, không quan tâm đến việc bổn phận của mình là những người con của Thiên Chúa.

1. Một cuộc sống với những việc đầy ứ phải làm

Một ngày làm việc của chúng tràn ngập không biết bao nhiêu chuyện phải làm, bao nhiêu người phải gặp, bao nhiêu dự án phải thực hiện, bao nhiêu thư phải viết, bao nhiêu cú điện thoại phải trao đổi và bao nhiêu cuộc hẹn phải tôn trọng.

2. Một cuộc sống với những công việc còn dang dở

Chúng ta luôn bị ám ảnh, bị quấy rầy bởi những việc chưa làm xong, những lời hứa chưa giữ, những đề nghị chưa thực hiện. Khi nào cũng có một cái gì đó phải nhớ, phải làm hay phải nói. Luôn luôn còn công việc bỏ dở chưa làm, còn những người chưa kịp nói, chưa kịp gặp và còn một bổn phận nào đó chưa hoàn thành.

3. Một cuộc sống dồn dập những tin tức

Qua các thông tin của báo chí, truyền thanh, truyền hình, họ làm chúng ta sống trong một không khí thường xuyên khẩn cấp. Giọng kích thích của ký giả, khuynh hướng thích đưa những tin giật gân, những tai nạn khủng khiếp, những tội ác tày trời, những cách ứng xử trước tội lỗi. Nói tóm lại, tất cả những khốn cùng của nhân loại được họ cung cấp từng giờ, từng phút, đã từ từ làm cho chúng ta rơi vào trạng thái nơm nớp lo sợ một tai họa như thể sắp xảy ra ngay sát chúng ta.

4. Một cuộc sống tràn ngập những quảng cáo

Tiếp theo làm một loạt những quảng cáo dồn dập được tung ra. Họ nhấn mạnh làm sao để chúng ta luôn nghĩ rằng chúng ta sẽ thiếu một điều quan trọng gì đó, nếu chúng ta không đọc quyển sách này, không mua sản phẩm kia. Các điều này lại càng làm cho chúng ta thêm bối rối, thêm lo lắng trước đủ mọi mặt phức tạp của đời sống cộng thêm những lo lắng đã có sẵn muôn đời còn nằm đó. Xã hội chúng ta bị lệ thuộc vào những lo lắng giả tạo này. Chúng ta luôn bị kẹt trong mạng nhện của những dự kiến giả tạo và những nhu cầu đặt định: những bận rộn và những lo lắng lấp đầy đời sống bên ngoài cũng như bên trong.

Một cuộc sống quá bận rộn với những công việc trần thế khiến chúng ta không còn thời giờ để nghĩ đến phần rỗi thiêng liêng của chúng ta, nhưng hậu quả như thế nảo?

Chúng ta hãy nghe câu chuyện trong Sách Sự Sống: tôi qùi cầu nguyện, nhưng chẳng lâu được; tôi có nhiều việc phải làm. Tôi phải cấp tốc đi làm vì hóa đơn đòi tiền chồng chất. Vì vậy, tôi qùi gối, đọc vội một kinh và nhảy đứng dậy. Thế là việc bổn phận Kitô hữu của tôi đã làm xong.Tâm hồn tôi thanh thản, bình an. Suốt ngày tôi không có thì giờ để buông một lời chào hỏi vui vẻ hoặc nói về Chúa Kitô cho bạn bè vì sợ họ cười nhạo tôi. Tôi luôn miệng la lớn: không có thì giờ, không có thì giờ, nhiều chuyện phải làm quá !

Không có thì giờ để lo cho phần rỗi linh hồn, nhưng cuối cùng giờ chết đã đến. Tôi trình diện trước mặt Đức Chúa, mặt cúi xuống, vì Đức Chúa đang cầm trong tay một quyển sách, sách sự sống. Đức Chúa nhìn vào trong sách và nói: ”Ta không tìm thấy tên con, vì có lần Cha dự tính viết tên con, nhưng Ta không có thì giờ”.

Một ít phút để chúng ta suy nghĩ về chính ngày chúng ta phải ra đi. Một ngày mà không bao giờ chúng ta nghĩ tới. Amen.

 

63.Hãy tỉnh thức và cầu nguyện

(Suy niệm của Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy)

Tin mừng Mc 13: 33-37: Tin Mừng hôm nay Chúa nói rõ: Các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện đừng để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng việc đời...

Powell, ông tổ của ngành hướng đạo, hồi còn là đại tá chỉ huy những cuộc chiến đấu tại Âu Châu, lần kia đoàn quân của ông có một ngàn mà phải đương đầu với địch quân những chín ngàn. Suốt trong 217 ngày đợi chờ được cứu viện, ông đã dùng chiến thuật nghi binh.

Ở mặt trận, ban ngày thỉnh thoảng ông cho nổ chỗ này chỗ khác mấy trái lựu đạn. Còn ban đêm trong một vùng rộng lớn, ông cho thắp đèn sáng tại nhiều nơi, mục đích là để đánh lừa đối phương, khiến chúng tin rằng ông có nhiều lính và hiện diện ở khắp nơi, chớ có liều lĩnh mà tấn công. Khi viện binh tới, ông mới tấn công đối phương và đã dành được thắng lợi.

Giữa lúc chính phủ nước Anh định nâng ông lên cấp bậc thống tướng thì ông lại rút lui, để rồi lập nên phong trào hướng đạo, huấn luyện các em thiếu nhi trở thành những người hữu ích cho bản thân, gia đình và xã hội.

Mục đích của hướng đạo là lúc nào cũng phải tỉnh thức và sẵn sàng để đương đầu với mọi hoàn cảnh.

Trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa nói: Các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện.

Những lời đó được minh hoạ tức bằng dụ ngôn: một người trẩy đi phương xa, chắc là xa lắm, và trao tất cả quyền hành cho các đầy tớ, sắp đặt mỗi người một việc, và dặn người gác cửa tỉnh thức. Chúa nhấn mạnh đến việc không biết trước ngày giờ sẽ đến, có mục đích duy nhất như một lệnh truyền là hãy tỉnh thức.

Cách chỉ giờ giấc nối tiếp nhau của trình thuật rất có ý nghĩa, chứ không chỉ có tính cách kể chuyện, vừa nói lên cách người Rôma chia đêm thành bốn canh, vừa gợi nhớ bốn giai đoạn của cuộc thương khó, vừa đề ra bốn giai đoạn mà các môn đệ phải tỉnh thức, nghĩa là không những phải chống trả với sự buồn ngủ về thể lý, nhưng còn phải sẵn sàng đối đầu với sự việc sắp đến cách bất ngờ.

Chúa nói: Các con hãy tỉnh thức, vì các con không biết lúc nào chủ sẽ về, hoặc là chiếu tối, hoặc là nửa đêm hoặc lúc gà gáy, hay ban sáng, kẻo khi ông chủ trở về thình thình, bắt gặp các con đang ngủ.

- Chúa nói: Các con hãy tỉnh thức, vì có thể ông chủ sẽ về vào lúc buổi chiều. "Buổi chiều” gợi nhớ lại giờ mà Đức Giêsu đoán trước sự phản bội của Giuđa và sự từ chối của chính Phêrô (14,13-31).

- Chúa nói: Các con hãy tỉnh thức, vì có thể ông chủ sẽ về vào lúc nửa đêm. "Nửa đêm" đó là giờ Chúa hấp hối trong vườn Giếtsêmani, mời gọi các môn đệ tỉnh thức, và ba lần "Người thấy họ ngủ”. Người nói: "Hãy tỉnh thức và cầu nguyện, kẻo sa chước cám dỗ” (14, 32-42).

- Chúa nói: Các con hãy tỉnh thức, vì có thể ông chủ sẽ về vào lúc gà gáy. "Lúc gà gáy” đó là giờ Phêrô chối Thầy trong sân thượng tế (1 4,66-72).

- Chúa nói: Các con hãy tỉnh thức, vì có thể ông chủ sẽ về vào lúc sáng sớm. "Sáng sớm" đó là giờ các môn đệ bỏ trốn, Đức Giêsu bị Hội Đồng trao nộp cho Philatô (1 5,1...).

Khi nhấn mạnh lệnh truyền của Thầy "Hãy tỉnh thức” trước cuộc tử nạn, thánh Maccô muốn khuyến khích anh chị em ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai đừng để cho lòng mình ra nặng nề, rối loạn, thất vọng.

Quả thế, trong đoạn Tin Mừng thánh Mc 13,33-37, Chúa nói rõ: Các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện đừng để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng việc đời. Chúa muốn nói với chúng ta về hai phương diện: phương diện tích cực và tiêu cực:

1. Phương diện tiêu cực, tức là những điều phải tránh:

Chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, tức là chạy theo những khoái lạc xác thịt.

 Chớ để lòng mình ra nặng nề vì lo lắng việc đời: tức là việc ham mê tiền bạc, của cải, danh vọng…và những thú vui trần thế khiến chúng ta bỏ bê những việc thuộc về Nước Thiên Chúa.

2. Phương diện tích cực, tức là những điều phải làm: Phải tỉnh thức và cầu nguyện.

Phải tỉnh thức là phải ở trong tư thế tỉnh táo, cẩn thận để có thể đối phó kịp thời với mọi cảnh ngộ và sẵn sàng đón tiếp Chúa đến bất cứ lúc nào.

Phải cầu nguyện: vì sức con người yếu đuối, và tự mình không làm được gì, nên cần cầu nguyện để xin sự nâng đỡ từ nơi Thiên Chúa.

Lạy Thiên Chúa toàn năng, xin cho đoàn tín hữu chúng con, hàng ngày quyết tâm làm việc thiện mà đón chào Con Chúa đang ngự đến xét xử trần gian. Nhờ đó, chúng con sẽ được Người cho ở bên hữu và gọi vào hưởng phúc Nước Trời. Amen.

 

64.Chúa Nhật 1 Mùa Vọng

(Suy niệm của Jaime L. Waters - Chuyển ngữ: ĐCV Sao Biển)

‘Tỉnh thức’ trong Mùa Vọng có nghĩa là gì?

Hôm nay là khởi đầu Mùa Vọng và một chu kỳ mới của các bài đọc phụng vụ. Trong Năm B, chúng ta sẽ nghe đọc nhiều bản văn Tin mừng theo thánh Máccô. Bài Tin mừng hôm nay nhắc nhở chúng ta phải tỉnh thức luôn luôn cũng như trong Mùa Vọng.

Vào cuối năm phụng vụ A, chúng ta đã nghe một số đoạn Tin mừng theo thánh Matthêu kêu gọi canh thức và sẵn sàng cho cuộc tái lâm của Nước Chúa. Đây là mối quan tâm nổi bật trong Tin mừng Máccô và có lẽ đã ảnh hưởng trên bản văn của Matthêu. Máccô khiến độc giả của mình cảnh giác cao độ, khi mô tả Chúa Giêsu rao giảng về tầm quan trọng của việc canh thức.

Trong chương 13 của Tin mừng theo thánh Máccô, Chúa Giêsu đưa ra những lời tiên báo về việc đền thờ sẽ bị phá hủy, việc các môn đệ sẽ phải chịu đau khổ và bắt bớ, cho thấy bối cảnh mà tác giả Máccô viết Tin mừng là vào thời kỳ cuộc chiến đầu tiên giữa Do Thái và Rôma. Sống trong thời kỳ nổi dậy hỗn loạn, thánh Máccô và cộng đoàn của ngài nghĩ rằng thời khắc cuối cùng đã gần kề, vốn là mối quan tâm dễ nhận thấy trong Tin mừng của ngài.

Trong bài đọc hôm nay, thánh Máccô nhắc nhở cộng đoàn “Hãy coi chừng! Hãy tỉnh thức!” Để minh họa điều này, thánh Máccô mô tả Chúa Giêsu  kể câu chuyện các đầy tớ và người giữ cửa có trách nhiệm trông coi ngôi nhà. Họ phải bảo vệ ngôi nhà và tỉnh thức chờ ngày chủ trở về:  “Kẻo khi ông trở về thình lình, bắt gặp các con đang ngủ”. Chúa Giêsu nhấn mạnh rằng các môn đệ phải cảnh giác, vì họ phải sẵn sàng trước những sự kiện nằm ngoài sự hiểu biết của họ.

Giống như độc giả vào thế kỷ thứ nhất của thánh sử Máccô, nhiều người ngày nay đang sống trong trạng thái bất an và lo âu. Đại dịch Covid-19 và các cuộc đấu tranh liên tục cho bình đẳng và công bằng chủng tộc đang chi phối tâm trí chúng ta. Theo lối diễn đạt của thế kỷ 21, thánh Máccô nhắc nhở tất cả chúng ta “hãy thức dậy!” Chúng ta phải lưu tâm đến những gì đang xảy ra với chúng ta và xung quanh chúng ta. Giống như những người được giao trách nhiệm với ngôi nhà của chủ, chúng ta phải có trách nhiệm với bản thân, với hành động và cộng đồng của mình, không ngừng nâng cao nhận thức, nhận ra và phê phán những điều xấu và theo đuổi lợi ích chung.

-------------------------------

Nguồn: https://www.americamagazine.org/faith/2020/10/16/what-does-it-mean-be-alert-during-advent

 

65.Khát mưa Giêsu

(Suy niệm của Trầm Thiên Thu)

Đức Công Chính thắt lưng luôn khuya sớm

Lòng Tín Thành buộc bụng suốt tháng ngày

Tân Niên Phụng Vụ khởi đầu, có thể coi đây là “Ngày Tết” Công giáo, là thời điểm khởi đầu một khoảng thời gian mong chờ Ngôi Hai giáng thế để giao hòa trời đất và cứu độ nhân loại.

Bắt đầu năm Phụng Vụ mới cũng là lúc đất trời vào Đông, chút se lạnh buổi sáng chợt khiến lòng người lắng xuống, một cảm giác lạ, chút bâng khuâng thường có trong tình trạng chờ đợi, nhưng với người Công giáo thì sự chờ đợi đó mang ý nghĩa linh thiêng: Khát khao Mưa Giêsu. Khoảng mong chờ này không u buồn mà tràn đầy niềm hy vọng, vì Kinh Thánh đã nói: “Này đây người thiếu nữ mang thai, sinh hạ con trai, và đặt tên là Emmanuel” (Is 7:14). Và Giáo hội thiết tha cầu xin: “Veni Veni Emmanuel – Xin Ngự Đến, Lạy Đấng Emmanuel” (*).

Không nói rõ là niềm khát khao, nhưng danh họa Michelangelo (1475–1564, Ý) đã khéo léo nhận xét: “Mối nguy lớn nhất đối với hầu hết chúng ta không phải là mục đích của chúng ta quá cao và không đạt tới, mà là mục đích của chúng ta quá thấp và chúng ta đạt được”. Khi thao thức mong chờ, Thánh Vịnh gia than thở: “Ngày khốn quẫn, tôi tìm kiếm Chúa, tay vươn lên không biết mỏi lúc đêm trường, hồn tôi nào có thiết lời an ủi! Tưởng nhớ Chúa, tôi thở vắn than dài, suy gẫm hoài nên khí lực tiêu hao” (Tv 77:3-4). Vâng, “lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến!” (Kh 22:20b).

I. KHÁT KHAO – MONG CHỜ

Niềm khát khao và nỗi mong chờ liên quan lẫn nhau. Vì khát khao mà mong chờ, và ngược lại. Nắng lâu ngày hóa hạn hán, không khí oi bức, đất đai khô cằn, cây cối héo úa,… Vì thế mà mọi vật đều khao khát mưa. Khao khát và mong chờ. Cuộc đời luôn có vô số điều khao khát khiến chúng ta mong chờ nối tiếp mong chờ. Càng mong chờ càng khao khát: “Lạy Đức Chúa, tại sao Ngài lại để chúng con lạc xa đường lối Ngài? Tại sao Ngài làm cho lòng chúng con ra chai đá, chẳng còn biết kính sợ Ngài? Vì tình thương đối với tôi tớ là các chi tộc thuộc gia nghiệp của Ngài, xin Ngài mau trở lại” (Is 63:17).

Khi thời tiết khô hạn, mọi người không ngừng vang lên điệp khúc “cầu mưa” như một dạng cầu xin, nhưng người Công giáo mong đợi một loại Mưa “viết hoa”, loại Mưa này vô cùng đặc biệt: Mưa Hồng Ân, Mưa Cứu Độ, Mưa Đấng Thiên Sai, Mưa Đức Giêsu Kitô. Như vậy, cầu nguyện là trách nhiệm chung, và cũng là bổn phận riêng của mỗi người. Khi cầu nguyện, có thể chúng ta cảm thấy như không có gì biến chuyển, nhưng chính lúc “không thấy động tĩnh gì” mới là lúc cầu nguyện hiệu quả. Thực ra không phải không có gì xảy ra, vì Thánh Phaolô đã xác định: “Anh em không thiếu một ân huệ nào, trong lúc mong đợi ngày Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mạc khải vinh quang của Người” (1 Cr 1:7). Thật vậy, “Thiên Chúa là Đấng trung thành, Người đã kêu gọi anh em đến hiệp thông với Con của Người là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (1 Cr 1:9). Ngài là Thiên-Chúa-Tình-Yêu, chắc chắn Ngài không thể bỏ mặc chúng ta trong nỗi khát khao và mòn mỏi mong chờ điều thiện hảo.

Đối với xã hội loài người và trong cuộc sống đời thường, người ta thường lý luận: “Không còn tình cũng còn nghĩa”. Đúng vậy, thế nhưng đôi khi cái nghĩa còn trọng hơn cái tình. Cũng với tâm tình đó, Thánh vịnh gia đã tha thiết van xin: “Lạy Chúa Tể càn khôn, xin trở lại, tự cõi trời, xin ngó xuống mà xem, xin Ngài thăm nom vườn nho cũ” (Tv 80:15). Đó là lòng khát khao và nỗi mong chờ triền miên đêm ngày.

Chúng ta phải miệt mài mong chờ như vậy chắc chắn không phải Chúa “ác ý” hay “đùa dai”, mà Ngài muốn chúng ta thực sự đừng xao lãng khi mong chờ, nghĩa là phải toàn tâm toàn ý với Ngài, khát khao Ngài thành tâm chứ không “bắt cá hai tay”, đồng thời phải nhận ra “khoảng trống vắng” trong lòng mình như hai người yêu nhau và tương tư nhau, để rồi chân thành khấn hứa với Chúa: “Chúng con nguyền chẳng xa Chúa nữa đâu, cúi xin Ngài ban cho được sống, để chúng con xưng tụng danh Ngài” (Tv 80:19). Hứa rồi thì chớ quên!

Vừa mặc nhiên vừa minh nhiên, cuộc sống luôn có những “chuỗi” lô-gích. Khi KHAO KHÁT điều gì thì người ta luôn HY VỌNG và MONG CHỜ, khi MONG CHỜ thì phải TỈNH THỨC. Đó là quy trình rất tự nhiên. Chí lý!

II. CANH THỨC – SẴN SÀNG

Động thái canh thức và sẵn sàng cũng có hệ lụy lẫn nhau. Canh thức thì phải sẵn sàng, không thể ngồi đó canh thức rồi suy nghĩ vu vơ, gặp chăng hay chớ. Trình thuật Mc 13:33-37 (tương đương Mt 24:36-44) là chuyện kể về một người sắp đi xa, để lại nhà cửa và tài sản, trao quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một việc, và ra lệnh cho người giữ cửa PHẢI CANH THỨC, cũng có nghĩa là PHẢI SẴN SÀNG.

Trình thuật Tin Mừng hôm nay ngắn gọn, chỉ có 5 câu, nhưng việc canh thức hoặc tỉnh thức được Chúa Giêsu đề cập tới 4 lần với động từ PHẢI (bắt buộc) ở thể mệnh lệnh cách:

1. Phải coi chừng, PHẢI TỈNH THỨC, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến (Mc 13:33).

2. PHẢI CANH THỨC, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: Lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng (Mc 13:35).

3. Anh em PHẢI CANH THỨC, kẻo lỡ ra ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ (Mc 13:36).

4. Điều Thầy nói với anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy mọi người là: PHẢI CANH THỨC! (Mc 13:37).

Như vậy, sự tỉnh thức rất quan trọng, và cũng chứng tỏ sự nhắc nhở của dành cho chúng ta: “Cẩn tắc vô ưu”. Nghe nói về sự canh thức hoặc tỉnh thức, chúng ta thấy có vẻ “nghiêm trọng” hoặc cho là “đao to, búa lớn”, nhưng thực ra cũng là điều rất tự nhiên. Trong cuộc sống đời thường, hàng ngày có rất nhiều điều khiến chúng ta PHẢI COI CHỪNG – tức là canh chừng, canh thức hoặc tỉnh thức: Người mẹ vừa làm việc vừa phải trông chừng đứa con kẻo nó gặp nguy hiểm – ngày nay còn phải đề phòng “bị bắt cóc”; người bà phải trông chừng đứa cháu kẻo nó té vô nồi nước sôi bà vừa nấu xong; bạn để chiếc điện thoại trên bàn cũng phải “mắt trước, mắt sau” khi chạy vô nhà trong lấy vật gì đó; dùng bếp ga cũng không biết nó “thở mạnh sảng” lúc nào; bạn đi đường luôn phải “mở mắt to” vì tai nạn luôn có thể xảy ra bất kỳ lúc nào; dù chỉ là đóng một cây đinh thì bạn cũng phải coi chừng búa đập vào tay; và còn vô vàn những thứ rất đời thường như vậy mà người ta luôn phải tỉnh thức… Chắc chắn động thái cảnh giác rất cần thiết, không bao giờ thừa!

Thật gần gũi và thú vị đối với hình ảnh Chúa Giêsu đưa ra, bởi vì rất cụ thể: Sự trở về bất ngờ của chủ nhân và sự đột nhập bất ngờ của kẻ trộm.

Kinh nghiệm cho chúng ta biết về tình trạng bất ngờ. Dĩ nhiên chẳng ai biết chủ nhân về lúc nào, dù chủ có gọi điện báo trước là 3 giờ về thì cũng không biết kém mấy phút hoặc hơn mấy phút, nhất là đường xá dễ kẹt xe như ngày nay, ngay cả máy bay cũng thường xảy ra trường hợp phải hủy chuyến bay vì lý do này hoặc nguyên nhân nọ. Nghĩa là mọi thứ đều khó có thể chính xác về thời gian, mà khi người ta buồn ngủ rồi thì chỉ lệch 1 giây cũng có thể ngủ quên và chủ sẽ bắt gặp đầy tớ đang say giấc. Thế thì tiêu, không thể biện hộ!

Tương tự, đối với kẻ trộm hoặc kẻ cướp thì càng bất ngờ và nguy hiểm hơn, khỏi chứng minh thì ai cũng biết chắc là thế. Chỉ trong nháy mắt có thể tiêu tan cả sự nghiệp hoặc nguy hiểm tính mạng, nhất là xã hội ngày nay cướp giật như rươi, vì “mầu nhiệm của sự gian ác đang hoành hành” (2 Tx 2:7) trong mọi lĩnh vực, cách riêng với xã hội Việt Nam hiện nay.

Xét cho cùng, lúc nào cũng có thứ để chúng ta phải tỉnh thức, thậm chí vợ chồng hoặc người thân quen cũng còn phải “canh chừng” nhau kia mà. Nói vậy xem chứng có vẻ tiêu cực, nhưng thực tế là thế đấy!

Tuy nhiên, tình trạng tỉnh thức quan trọng nhất vẫn là chúng ta “không biết giờ nào Con Người đến”, tức là Giờ G, giây phút Cánh Chung, thời điểm Chúa Giêsu Quang Lâm. Nhưng tận thế có hai dạng: Tận cùng thế gian và tận cùng đời mình. Tận thế thì quá hiển nhiên, nhưng chưa chắc chúng ta có được diễm phúc chứng kiến giây phút trọng đại đó. Còn “tận thế đời mình” thì ai cũng đích thân “chứng kiến”, vì đó là lúc trút hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình. Dẫu biết rằng ai cũng phải chết, bệnh cũng chết mà khỏe cũng chết, chẳng tránh đâu được. Biết chắc như thế mà ai cũng thấy lo và sợ. Bởi vậy mới PHẢI TỈNH THỨC!

Khi mong chờ, khoảng thời gian đó sẽ là niềm vui nếu chúng ta quan niệm rằng “sống là Đức Kitô và chết là một mối lợi” (Pl 1:21). Có câu chuyện xưa kể thế này…

Trước khi chết, ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình. Ngài truyền “di chúc” để quần thần tuân thủ:

1. Quan tài của ông phải được CHÍNH CÁC VỊ NGỰ Y GIỎI NHẤT KHIÊNG ĐI.

2. TẤT CẢ VÀNG BẠC CHÂU BÁU của ông phải được RẢI DỌC CON ĐƯỜNG ĐẾN HUYỆT MỘ chôn ông.

3. ĐÔI BÀN TAY ông phải được để THÒ RA NGOÀI QUAN TÀI cho mọi người đều thấy.

Một cận thần rất đỗi ngạc nhiên về những điều yêu cầu kỳ lạ này nên hỏi ngài tại sao lại muốn như thế. Ngài Alexander giải thích:

1. Ta muốn chính các vị ngự y giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng MỘT KHI PHẢI ĐỐI MẶT VỚI CÁI CHẾT thì chính họ, dù là những người tài giỏi nhất, cũng KHÔNG THỂ CỨU CHỮA.

2. Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để mọi người thấy rằng CỦA CẢI VẬT CHẤT mà ta gom góp được sẽ MÃI MÃI Ở LẠI TRÊN THẾ GIAN NÀY khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi đời.

3. Ta muốn bàn tay của ta đong đưa ngoài quan tài để mọi người thấy rằng chúng ta đến với thế giới này với HAI BÀN TAY TRẮNG, khi chúng ta rời khỏi thế giới này cũng chỉ có HAI BÀN TAY TRẮNG.

Có nhiều loại kho tàng quý giá, nhưng kho tàng quý giá nhất đời này là Tình Yêu Thương, đó cũng là thứ chúng ta nợ Thiên Chúa và nợ nhau: “Anh em đừng mắc nợ gì ai, ngoài món nợ tương thân tương ái; vì ai yêu người, thì đã chu toàn Lề Luật” (Rm 13:8). Thánh Phaolô đã minh định: “Đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại. Nhưng đức mến là quan trọng nhất” (1 Cr 13:13).

Biết sẵn sàng là biết tỉnh thức, biết tỉnh thức là biết mong chờ, biết mong chờ là biết khát khao Chúa. Khi khát khao Chúa cũng là khát khao nên công chính – một trong Bát Phúc (Mt 5:6). Mùa Vọng không chỉ là mong chờ mà còn là ngưỡng vọng, hy vọng – hy vọng nơi Đức Kitô, đồng thời cũng tín thác vào Lòng Thương Xót của Ngài. Và chúng ta cùng trao nhau điều tốt lành này: “Chúc mọi người được đầy ân sủng của Chúa Giêsu” (Kh 22:21). Ước mong mảnh-đất-tâm-hồn-khô-hạn của mỗi chúng ta đều được thỏa niềm khát khao nhờ Cơn-Mưa-Giêsu!

Lạy Thiên Chúa quan phòng và tiền định, xin giúp con biết ngưỡng vọng Đấng là Chính Lộ, Chân Lý và Sự sống (Ga 14:6), luôn miệt mài hướng thượng, kiên trì tỉnh thức và hân hoan mong chờ Ngôi Hai ngự đến. Con cầu xin nhân danh Đức Kitô Giêsu, Thiên Chúa Ngôi Lời và Đấng cứu độ nhân loại. Amen.

 

66.Canh thức chờ Chúa đến

(Suy niệm của Lm Bùi Thượng Lưu)

Bắt đầu từ Chúa Nhật 1 Mùa Vọng hôm nay, toàn thể giáo hội chính thức bước vào Năm Phụng Vụ mới, cùng với lời mời gọi của Chúa Giêsu trong Tin Mừng theo thánh Maccô: "Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến. Vậy anh em phải canh thức, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng, kẻo lỡ ra ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ "(Mc 13, 33, 35-36).

Tại các nhà thờ Đức có một tục lệ rất ý nghĩa là mỗi nhà thờ đều trang điểm vòng hoa Mùa Vọng với những cành thông tươi xanh và bốn cây nến, tượng trưng cho 4 Chúa nhật Mùa Vọng. Khởi đầu thánh lễ mỗi Chúa nhật, đang khi cộng đoàn hát bài Mùa Vọng, cây nến được thắp sáng. Chúa nhật thứ nhất thắp sáng một cây. Chúa nhật thứ hai thắp sáng hai cây. Khi cả bốn cây được thắp sáng, thì đại lễ giáng sinh cũng đã gần kề. Tục lệ này cũng được lan rộng trong nhân gian, tới hầu hết các công sở, các gia đình. Nơi nào cũng bầy vòng thông Mùa Vọng với đủ loại nến mầu đỏ, tím...

Như vậy ý nghĩa thứ nhất trong Mùa Vọng là mùa canh thức chuẩn bị tâm hồn để đón mừng Chúa Giáng Sinh. Trọng tâm của lịch sử và Tin Mừng cứu độ chính là biến cố: Thiên Chúa xuống thế làm người để cứu nhân độ thế.

Ngày giáng trần của Chúa Giêsu phải được đón mừng vì đây là Biến Cố có một không hai trong lịch sử cứu độ: nhờ Ngôi Lời nhập thể làm người thì vũ trụ vạn vật lại được đổi mới (TNKB, s. 3). Kể từ Biến Cố này, Trời giao hòa với Đất, nhân loại được Thiên Chúa yêu thương và toàn thể vũ trụ được đón nhận TIN Mừng cứu độ. Chính vì thế, Biến cố Giáng Sinh của Chúa Giêsu đã trở nên Trung Tâm điểm của lịch sử nhân loại, mốc điểm thời gian.

Theo Kinh Thánh, canh thức là thái độ của một người “đang tỉnh thức chờ đợi”, không ngủ mê, không thụ động, nhưng canh chừng, luôn phòng bị để kịp đối phó với kẻ địch tấn công bất ngờ (Tv 127, 1t), lòng nhiệt tâm chu toàn trách nhiệm hiện tại, biết nhận ra những dấu chỉ thời đại, khám phá ra thánh ý Thiên Chúa, kiên tâm phục vụ trong yêu thương, đang khi ngóng chờ một biến cố sắp xẩy đến... sẵn sàng đón tiếp Chúa, khi Ngày của Ngài điểm.

Đây là lời khuyên nhủ, dặn dò chính yếu của Chúa Giêsu dậy các môn đệ của Ngài. Vì Chúa đến bất chợt như kẻ trộm ban đêm (Mt 24,43t), như ông chủ trở về mà không báo cho các đầy tớ biết (Mt 13,35t), như chàng rể đến lúc canh khuya, và chỉ năm cô trinh nữ khôn ngoan đang canh thức với đèn đầy dầu, mới kịp ra đón rước chàng rể vào dự tiệc cưới (Mt 25, 1-13).

Vậy canh thức là đặc tính căn bản, là thái độ sắp sẵn của người môn đệ Chúa, để chỗi dậy khỏi giấc ngủ đam mê, nghĩa là dứt khoát với tội lỗi, dứt bỏ trần thế và những đam mê dục vọng (Lc 21, 34tt). Canh thức là hoán cải và trở về với Chúa, không nằm lì trong tội ác, không cứng lòng và khinh thường tiếng mời gọi thống hối của Chúa. Canh thức trong cầu nguyện, tiết độ, không chè chén say sưa, không cờ bạc, không say đắm nhục dục... quyết không để “ba cái lăng nhăng” nó quấy ta!

Canh thức để nhận diện ra kẻ thù và chiến đấu với thần dữ. Trong giờ kinh tối, các linh mục và tu sĩ thường đọc: “Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma quỷ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1P 5,8). Ma quỷ có thể ẩn hiện trong những phim ảnh xấu, những sách báo đồi trụy, ma túy... những dịp tội gần xa đưa chúng ta xa Chúa, lạc đường về Quê Trời.

Canh thức để phân biệt phải trái: đừng bị ru ngủ, bị đầu độc, bị tuyên truyền bởi óc hưởng thụ, bởi tinh thần vị kỷ cá nhân, bởi các học thuyết vật chất vô thần, bởi những ông đạo buôn thần bán thánh, bởi những mê tín dị đoan, bởi những quảng cáo quyến rũ, những truyền đơn loan tin thất thiệt ngày tận thế...

Canh thức để khỏi bị chán nản, ngã lòng nản chí, bỏ cuộc. Có những tín hữu gặp thử thách trong đời sống gia đình, gặp những khó khăn về vật chất, bị đau ốm lâu dài... đã nản lòng, kêu trách Chúa, và nhiều khi bỏ nhà thờ, bỏ cầu nguyện, bỏ Giáo hội!

Canh thức trong cầu nguyện theo gương Chúa trong vườn cây dầu. Cầu nguyện ở đây được hiểu là cầu kinh sớm tối. Cầu nguyện là đọc và suy gẫm Lời Chúa trong Thánh Kinh. Cầu nguyện có thể là lần chuỗi Mân Côi, miệng đọc lòng suy. Cầu nguyện cao đẹp nhất là tham dự thánh lễ Chúa nhật... Tất cả những hình thức cầu nguyện trên đây, giúp người tín hữu luôn hiệp thông với Chúa, tâm hồn luôn lắng nghe những “thánh chỉ” của Chúa.

Canh thức để trung tín giữ luật Chúa: luật yêu thương, luật công bằng. Trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống, người tín hữu hằng để luật Chúa như đèn soi, như kim chỉ nam cho mọi ước muốn, mọi tư tưởng, mọi lời nói và việc làm của mình.

Canh thức để phục vụ anh em: người tín hữu luôn được Chúa mời gọi để sống đời phục vụ trong bác ái và trong yêu thương. Đời sống gia đình là môi trường phục vụ lý tưởng nhất. Vợ chồng kitô hữu hiến thân cho nhau, tha thứ cho nhau, biết tận tâm giáo dục con cái, biết dùng của cải Chúa ban để mưu sống gia đình, nhưng đồng thời cũng biết chia cơm sẻ bánh cho anh em nghèo đói kém nay mắn hơn trên khắp thế giới. Mỗi tín hữu còn được Chúa mời gọi để phục vụ cộng đồng, các giáo xứ, Hội Thánh, tùy theo khả năng và hoàn cảnh.

Canh thức để đón chờ Chúa đến. Tín hữu Chúa Kitô biết rõ ràng rằng: cuộc sống trần gian, tất cả của cải đều mau qua chóng hết, không ai sống mãi, nhưng đi về vĩnh cửu. Điều chắc chắn là mỗi người chúng ta sẽ có một ngày phải từ giã cõi đời tạm này. Nhưng chết vào ngày giờ nào, chết cách nào, chết ở đâu? Chẳng có ai biết được. Do đó, tín hữu Chúa phải tỉnh thức để đón chờ Chúa đến.

Từ ngày lãnh nhận phép Thánh Tẩy, người tín hữu là con cái của ánh sáng, nên phải luôn tỉnh thức để mình khỏi rơi vào đêm tối của sự chết, không mất mục tiêu, không quên ngày Chúa đến cuối đời của mình...

 

67.Tỉnh thức đón Chúa

Hôm nay, chúng ta bước vào một chu kỳ phụng vụ mới và bắt đầu vào mùa vọng. Như chúng ta biết: Mùa Vọng là âm đầu tiên gọi tắt của tiếng "Adventus", một tiếng La Tinh, có nghĩa là đến hay sắp đến. Mùa Vọng bao hàm ý nghĩa rõ hơn là mùa hy vọng, mùa trông đợi, mùa chờ mong. Chờ mong vào Đấng Cứu Thế. Vì thế, Mùa Vọng đầu tiên có nghĩa là một thời gian chuẩn bị đạo đức để xứng đáng mừng lễ Chúa Giáng Sinh. Nhưng đến thế kỷ thứ VII, Mùa Vọng còn mang một ý nghĩa khác là trông đợi, chờ mong Chúa quang lâm, Chúa tái giáng để phán xét nhân loại. Như vậy, Mùa Vọng là mùa nhắc lại thời gian nhân loại chờ đợi Đấng Cứu Thế đến cứu chuộc, và cũng nói lên nỗi chờ đợi của Giáo Hội hôm nay, chờ đợi Đức Kitô đến lần thứ hai khi lịch sử kết thúc để phán xét nhân loại. Ngoài ra, với mỗi người, Mùa Vọng cũng nhắc nhở chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng chờ đón Chúa trong giây phút hiện tại mỗi ngày của đời sống và đặc biệt trong ngày chết khi Chúa đến gọi chúng ta về với Ngài.

Ai trong chúng ta cũng đã kinh nghiệm về sự chờ đợi. Chờ đợi mẹ đi chợ về, chờ đợi bữa ăn, chờ đợi đến cuối tháng lãnh lương, chờ ai đó,... Chờ đợi đòi buộc chúng ta phải tỉnh thức. Tỉnh thức đòi buộc chúng ta ở trong tư thế sẵn sàng.

Tỉnh thức không phải là không ngủ. Các cô trinh nữ khôn ngoan và khờ dại cũng ngủ giống nhau. Điểm khác biệt là các cô khôn ngoan ngủ nhưng có thái độ tỉnh thức, bằng chứng là các cô này đã mang đèn và dầu dự trữ, các cô sống trong sự chuẩn bị, sống trong tư thế sẵn sàng đón chàng rể đến bất cứ lúc nào. Ngược lại, các cô khờ dại thì mang đèn mà không mang theo dầu dự trữ, các cô này không có thái độ chuẩn bị sẵn sàng, không sống trong thái độ tỉnh thức. Vì thế, đến giờ chàng rể đến thì các cô sống trong sự chuẩn bị sẵn sàng sẽ đi theo chàng rể. Họ hưởng sự tốt lành trong vương quốc của chàng rể. Ngược lại ngững người sống mà không chuẩn bị thì sẽ gặp thiệt thòi nên sẽ phải hối hận, đến giờ chót thì không ai có thể giúp mình được. Do đó, cuộc đời của người Kitô hữu chúng ta phải sống trong sự tỉnh thức và cầu nguyện, sống trong tư thế chờ đón Chúa, nghe và thực hành Lời Chúa, làm theo ý Chúa. Chúng ta phải sẵn sàng chờ đón Chúa bất cứ lúc nào.

Khởi đầu của mùa vọng, Lời Chúa của Chúa nhật hôm nay mời gọi chúng ta hãy canh thức, hãy tỉnh thức để chờ đợi Chúa đến. Chúa Giêsu nói ngày của Chúa không ai biết trước được, và thái độ của chúng ta là luôn luôn tỉnh thức, lúc nào cũng ở trong tư thế sẵn sàng, để ngày ấy dù có bất ngờ tới đâu, cũng là ngày đem lại vinh quang và hạnh phúc vĩnh cửu cho ta. Như vậy, thái độ tỉnh thức là thái độ nào?

Người ta có thể tỉnh thức để tiếp tục làm cho xong một công việc hay bắt đầu từ một việc khác. Vì thế, có những người thức để làm việc, họ làm công việc bảo vệ an ninh, trực ở bưu điện, phòng cấp cứu, trạm cứu hoả, ga xe, tàu, máy bay,... những tài xế chạy xe, chạy tàu suốt chặng đường dài, những chuyến xe bay trong đêm,... và còn có những người khác cũng thức, thức để cầu nguyện. Trong các đan viện, các đan sĩ nam nữ mang một sứ mạng là cầu nguyện, họ ca tụng Chúa, họ tỉnh thức và cầu nguyện thay chúng ta, thay cho mọi người khắp nơi trên thế giới.

Trong cuộc sống, có khi chúng ta chưa sẵn sàng, chưa tỉnh thức khi chúng ta bị thu hút bởi tiền bạc, bởi của cải, bởi danh vọng, bởi quyền lực... đến nỗi quên đi bổn phận mình là thờ phượng Chúa, là yêu mến và giúp đỡ đồng loại như giúp đỡ cho kẻ đói ăn, kẻ khát được uống, lên tiếng trước bất công... Ngược lại thậm chí chúng ta còn làm những điều trái với lương tâm, những điều bất lợi cho tha nhân như vu khống, bất công, thù oán, lăng nhục... Như vậy, một cách cụ thể, chúng ta đề ra những bổn phận như sau:

Tỉnh thức là tỉnh táo để nhận ra Chúa đến bất cứ lúc nào và tha thiết xin Chúa trợ giúp. Rất có thể Chúa đã đến đã đi qua trong cuộc đời chúng ta. Đọc lại Kinh Thánh chúng ta thấy Chúa đến bất ngờ, Chúa đến theo cách của Ngài. Không đủ tỉnh thức thì chúng ta không nhận ra ngài. Ngài đến bất ngờ nơi Belem dưới một trẻ thơ. Cuộc sống, cái chết và sự phục sinh cũng bất ngờ khiến cho các môn đệ ngạc nhiên. Chắc chắn ngài cũng đến bất ngờ như ông chủ trở về mà bài phúc âm nhắc tới. Chúa hiện diện nơi người nghèo đói, lầm than khổ sở, thiếu thốn, … (Mt 25, 31 - 46). Hơn nữa hằng ngày, Chúa Giêsu đến qua bí tích Thánh Thể mà chúng ta lãnh nhận, Chúa đang đến trong ân sủng và các biến cố mà chúng ta gặp gỡ hằng ngày. Chúng ta đã gặp, đã thấy nhưng đôi khi chúng ta chưa dùng đức tin cho đủ, cho đúng mà đón nhận ra Ngài. Do đó, chúng ta phải luôn tỉnh thức, tỉnh táo để nhận ra Ngài. Đồng thời chúng ta xin Chúa giúp chúng ta tỉnh thức để nhận ra Chúa đến bất cứ lúc nào.

Tỉnh thức là chu toàn bổn phận và sinh lợi (Mt 25, 31-46). Chúa giao cho chúng ta như những người quản gia nhiệm vụ phân phát lương thực cho gia nhân (Mt 24, 45-51). Nếu chủ về mà gặp thấy chúng ta đang làm công việc được giao thì đúng là chúng ta đang sống trong thái độ tỉnh thức. Mê ngủ là bỏ bê trách nhiệm, lạm dụng quyền hành và say sưa chè chén (Mt 24, 19). Khả năng mỗi người như nén bạc mà chúa trao cho thì chúng ta phải biết chu toàn bổn phận và sinh lợi cho thật nhiều, hết công suất, mỗi người phải sinh lợi tuỳ theo vốn mà mình đã nhận. Nhìn lại bản thân, nhiều và rất nhiều lần chúng ta bỏ qua các bổn phận hoặc chưa chu toàn bổn phận của mình. Chúng ta hãy ý thức chu toàn bổn phận và luôn sống với Chúa từng phút giây.

Khởi đầu Mùa Vọng này, chúng ta hãy chuẩn bị tâm hồn, luôn luôn tỉnh thức để đón chờ ngày Chúa đến. Chúng ta cần phải ra sức chuẩn bị tâm hồn để khỏi hối hận về sự đã rồi. Hãy trở về với nẻo chính đường ngay, ngõ hầu lúc nào cũng sẵn sàng, sẵn sàng và sẵn sàng cho ngày đó hay không?.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã đến, đang đến và sẽ đến, xin cho chúng con luôn sống trong tâm tỉnh thức chờ đợi và chu toàn bổ phận mình theo ý Chúa muốn. Chúa đang đi qua trong thế giới này, qua các bí tích, hiện diện nơi tha nhân, đi qua những biến cố và đang đi qua trong cuộc đời chúng con. Xin cho chúng con tỉnh táo nhận ra Chúa đang đi qua các nơi đó. Đồng thời, xin cho chúng con vui vẻ làm tròn bổn phận của mình vì yêu mến Chúa Giêsu Kitô. Amen.

 

68.Sự mê ngủ

Trong bài Tin Mừng hôm nay, đến bốn lần Đức Giêsu hối thúc các môn đệ “Hãy tỉnh thức”. Lời kêu gọi “Hãy tỉnh thức” này cũng có ý nghĩa cả đối với chúng ta. Đây là một lời kêu gọi rất phù hợp khi mở đầu năm phụng vụ mới.

Người ta nói rằng mỗi năm, những con chim sẻ đều quay trở lại tổ vào đúng thời điểm. Bằng mọi cách, chúng phải kết thúc chuyến bay tại cùng một địa điểm. Điều này nói gì vơi chúng ta về những con chim sẻ? Chúng là những tạo vật sống theo thói quen.

Thói quen đóng một vai trò lớn trong cuộc sống của chúng ta. Ngoại trừ những đứa trẻ còn rất nhỏ, tất cả chúng ta đều là những tạo vật sống theo thói quen ở mức độ lớn. Người ta nói rằng chúng ta sống nửa phần sau của cuộc đời mình tuỳ theo những thói quen đãđược hình thành từ nửa phần đầu cuộc đời. Điều đó sẽ đem lại dễ chịu cho người đã hình thành được nhưng thói quen tốt. Nhưng sẽ gây rắc rối cho người nào đã nhiễm phải những thói quen xấu.

Thói quen có khía cạnh tích cực. Sự lập đi lập lại là điều cần thiết. Đây là một công việc cực nhọc đều đều và là một kỷ luật nghiêm khắc, nhưng có thể đem lại kết quả. Các vận động viên đã chứng tỏ cho chúng ta thấy rằng sự lập đi lập lại có thể tạo ra những thành quả. Chỉ bằng cách đó, người ta mới làm chủ được một kỹ năng. Từ đó, chúng ta có thể đạt được những hành động hoàn hảo nhất, mà không cần phải cố gắng gì cả, bởi vì qua hàng loạt thói quen đã được khắc sâu, chúng trở thành một bản chất thứ hai đối với chúng ta.

Những thói quen có thể thông truyền và duy trì sức sống. Thói quen và công việc hằng ngày có thể giúp chúng ta tiếp tục tiến tới, và vượt qua được những thời điểm khó khăn, khi mà cả những thói quen hằng ngày nhỏ bé nhất đều trở nên có ý nghĩa.

Nelson Mandela cho chúng ta một ví dụ về điều này. Khi viết về thời gian ở tù, ông nói “Để tồn tại được ở trong tù, người ta phải triển khai những cách thức để đạt được sự thoả mãn trong cuộc sống hằng ngày. Người ta vẫn có thể cảm thấy dễ chịu bằng cách giặt giũ quần áo, quét hành lang…”

Nhưng thói quen cũng có khía cạnh tiêu cực. Cuộc sống có rất nhiều sự lập đi lập lại, đặc biệt trong công việc. Khi làm cùng những công việc đó hết ngày này sang ngày khác, chúng ta dễ đi vào lối mòn, để rồi cuối cùng, chúng ta thường chỉ làm việc theo thói quen mà thôi. Điều này đưa đến hậu quả là chúng ta có thể làm việc mà không ý thức, theo một cách thức vô tình, không cần suy nghĩ gì cả. Trong những công việc này, người ta không hề thực sự có tâm hồn hoặc cảm giác. Tình trạng này thật đáng buồn và huỷ hoại tâm hồn.

Thói quen có thể là một nhân tố gây u mê, làm lu mờ các giác quan, đặc biệt là đối với thị giác và thính giác. Thói quen có thể đưa chúng ta đi vào giấc ngủ mê, để rồi chúng ta không còn sống động nữa, mà chỉ biết hành động theo thói quen mà thôi.

Ngoài ra, thói quen có thể mang tính ích kỷ, rất khó bẻ gẫy, đặc biệt là đối với những thói quen xấu. Chúng ta vẫn có thể quen thuộc đối với bất cứ thứ gì, ngay cả đối với các bức tường của nhà tù. Ban đầu, bạn ghét chúng, thế rồi bạn quen thuộc với chúng, và sau đó, bạn lệ thuộc vào chúng.

Nếu bạn đặt một con ếch vào một nồi nước nóng, thì nó sẽ nhảy ngay ra ngoài. Nhưng nếu bạn đặt một con ếch vào một nồi nước lạnh, rồi từ từ đun sôi lên, thì nó sẽ chỉ ngồi yên ở đó. Hệ thần kinh của nó quá sơ đẳng, nên cần một cú xốc nẩy đột ngột, thì nó mới nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm.

Có lẽ đó là mục đích của Mùa vọng, khi đưa ra một lời mời gọi tỉnh thức, cung cấp cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại. Chúng ta có thể dễ dàng trở thành những Kitô hữu chỉ theo thói quen. Chúng ta có thể chỉ sinh hoạt, tham gia vào các lễ nghi phụng vụ, nhưng đã bị mất đi tất cả nét tươi mát và ý nghĩa. Chung ta không còn biết lắng nghe Tin mừng nữa.

Mùa vọng kêu gọi chúng ta tỉnh thức, để rũ bỏ lớp bụi của công việc hằng ngày và thói quen, và một lần nữa, để cho Đức Kitô sống động trong đời sống của chúng ta.

home Mục lục Lưu trữ