Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 46

Tổng truy cập: 1353670

Tội Tình

Tội Tình


Người ta thường nói "tội tình". Cách nói vô ý thức ấy lại chứa đựng một chân lý rất sâu sắc: tội lỗi và tình thương thường đi đôi với nhau. Trong bài Tin Mừng hôm nay thì ta thấy rằng chữ tình đi trước: "Tội của chị rất nhiều nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều". Vì yêu mến nên chị được tha. Thiên Chúa là tình yêu, Ngài luôn yêu thương chúng ta và tình yêu của Ngài luôn đi trước. Thánh Kinh đã ghi nhận nhiều bằng chứng là Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta trước. Chính tình yêu của Ngài kêu gọi chúng ta sám hối, rồi tình yêu của Ngài tha thứ chúng ta, sau đó tình yêu của Ngài lại khuyến khích chúng ta yêu mến Ngài hơn. Tóm lại tình yêu Thiên Chúa bao trùm tất cả, trước, trong và sau khi chúng ta phạm tội.

Trong bài Tin Mừng hôm nay (Lc 7, 36 – 8, 3) ông Simon là một người biệt phái, nên ông ghét người tội lỗi. Đối với ông, người phụ nữ tội lỗi kia là thứ người phải bỏ đi, không đáng được cứu. Ngày xưa và ngày nay có rất nhiều như Simon như thế. Họ không tin rằng con người có thể sửa đổi, vì thế họ không cho kẻ tội lỗi có cơ hội sửa đổi. Nếu một nền văn minh không tin vào sự cứu rỗi là một nền văn minh không có niềm hy vọng. Tuy nhiên, phần Chúa Giêsu, Ngài biết người phụ nữ này có tội, nhưng Ngài cũng thấy tấm lòng tốt của chị. Ngài tin tưởng vào khả năng tốt ấy và giúp chị đứng dậy. Ngài không lên án mà còn yêu thương chị. Thái độ của Chúa Giêsu dạy chúng ta phải biết nhận ra điều tốt nơi người khác và yêu thương người ấy. Tội lỗi chỉ có thể cứu chữa bằng yêu thương. Kết án không bao giờ giải thoát .

Bài đọc Cựu ước trích từ sách tiên tri Samuel hôm nay nhắc lại trường hợp phạm tội của vua Đavít. Có thể nói vua Đavít đã phạm tội rất khéo: ông đã ngoại tình với vợ của tướng Uria, sau đó lại dùng âm mưu để giết chết Uria để che dấu tội mình, sau đó công khai cưới bà vợ góa ấy làm vợ mình. Rõ ràng đó là một tội rất nặng. Bài Tin Mừng hôm nay cũng đưa ra một người phụ nữ tội lỗi nữa, chị hành nghề không tốt. Nghề này chẳng những đem lại tội cho bà, mà còn làm cho nhiều người khác phạm tội. Đây cũng là một tội nặng, rất nặng. Nhưng cả hai người tội rất nặng đó đều đã được tha, tha rất dễ dàng và nhanh chóng. Vua Đavít nói với tiên tri Nathan "Tôi đã phạm tội cùng Chúa", thì Natan đáp ngay "Chúa đã tha tội cho vua rồi". Còn người đàn bà kia quỳ khóc dưới chân Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu nói với chị "Tội con đã được tha rồi".

Nếu so sánh trường hợp tội lỗi của hai nhân vật trên với trường hợp tội lỗi của chúng ta, chúng ta cảm thấy an tâm. Trong chúng ta đây, mặc dù ai cũng đều có tội, nhưng không ai tội nặng bằng hai người đó: ngoại tình, giết chồng đoạt vợ người ta? Nhưng Chúa tha thứ tội cho hai nhân vật ấy một cách hết sức dễ dàng và nhanh chóng! Nên có lẽ chúng ta thấy an tâm. Nhưng do an tâm mà mình đâm ra coi thường những tội của mình, không coi đó là tai hại bao nhiêu, không hối cải, không quyết tâm từ bỏ. Ngày nay, nhiều người xưng tội một cách nhanh chóng, qua loa, cho xong bổn phận mà không tỏ ra hối hận, sửa đổi, xưng tội xong là cứ phạm tội tiếp, lần xưng tội sau thì cũng vẫn bấy nhiêu tội như lần xưng trước. Thậm chí nếu thấy có Cha ngồi sẵn trong tòa giải tội là mình có thể bước vào xưng ngay không cần xét mình cẩn thận, vì ta đã thuộc lòng các tội ta quen phạm rồi !có những lỗi tội chẳng những có hại cho chính bản thân mình mà còn có hại cho nhiều người khác nữa như nhậu vô một chút rồi đánh vợ, chửi con, cờ bạc, nói xấu người khác, ăn cắp, buôn bán gian lận... Vậy mà nhiều người rất coi thường chúng nên phạm hoài, lần xưng tội nào cũng có những tội đó.

Tội của Đavít, tội của người phụ nữ kia dù rất nặng nề nhưng vì hai người đã nhìn nhận mức độ nặng nề của nó và thành tâm thống hối nên đã được Chúa tha thứ. Còn những tội của chúng ta, tuy không nặng nề bằng nhưng nếu ta không nhìn nhận sự tai hại của nó và không hối cải thì cũng không được tha ! Lời Chúa hôm nay cho chúng ta đã thấy Chúa không quan tâm tới tội ta phạm là nặng hay là nhẹ, nhưng Chúa chú trọng đến lòng thống hối ăn năn và Chúa chờ đợi, tin tưởng vào sự quyết tâm sửa đổi của chúng ta. Do đó, chúng ta hãy quyết tâm hối cải và can đảm thay đổi đời sống tốt hơn.

Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít" (Lc 7, 47). Người phụ nữ tội lỗi là người yếu đuối lầm lỡ trong tội, nhưng đã được Chúa Giêsu bao dung tha thứ, nên đã mau mắn đáp lại tình yêu, để rồi cuộc đời bắt đầu từ nay được đổi mới. Có thể nói: “lỗi lầm là của con người và tha thứ là của Thiên Chúa” (A. Pope). Nhưng người ta chỉ có thể lãnh nhận ơn tha thứ khi đã có lòng tin: Tin vào Thiên Chúa luôn yêu thương, Người sẵn sàng tha thứ. Chính lòng tin đã đem lại ơn tha thứ: "Lòng tin của chị đã cứu chị, chị hãy đi bình an" (Lc 7, 50) và ơn tha thứ đã làm đổi mới tội nhân, để họ mãi mãi bước đi trong bình an. Tuy nhiên, tình yêu và lòng tin của chúng ta cần phải được biểu lộ cách cụ thể qua lòng sám hối, nhận mình có lỗi, và chỉ những ai nhận mình lầm lỗi mới được Thiên Chúa thứ tha. "Không nhận ra lầm lỗi là lỗi lớn nhất trong mọi lỗi lầm". Quả thật, nếu ai cho mình không có tội thì đâu cần Thiên Chúa thứ tha. Nhưng Thánh Gioan lại nói rằng : "Nếu chúng ta nói là chúng ta không có tội, chúng ta tự lừa dối mình, và sự thật không ở trong chúng ta" (1 Ga 1, 8).

Thiên Chúa là tình yêu tuyệt hảo, nơi Ngài không có chút chi tội lỗi. Chúng ta hãy mạnh dạn đến với Thiên Chúa, mạnh dạn hối cải, và lãnh nhận ơn Chúa nơi Bí tích Giải tội, siêng năng lãnh nhân Chúa Giêsu Thánh Thể. Chúa ở với chúng ta thì ta được hạnh phúc, Chúa ban bình an, niềm vui và sự thành công cho chúng ta. Chúa sẽ chúc phúc cho gia đình chúng ta nữa. Chúa ở trong lòng chúng ta thì Cháu sẽ giúp chúng ta can dảm nói không với tội tỗi và đáp trả tình yêu trong cuộc sống đối với Thiên Chúa và còn đối với tha nhân nữa.

Vì thế, là bậc phụ huynh, những người làm cha mẹ hãy nêu gương lành cho con cái, dạy dỗ con cái sống yêu thương hòa thuận, tránh xa tội lỗi nhưng còn biết yêu thương tội nhân. Cách dạy dỗ có thể nói hay nhất là sau kinh tối trong gia đình. Ở đó họ sẽ lắng nghe Lời Chúa và sự khuyên dạy của Cha mạ nữa. Gia đình quây quần bên nhau vào buổi tối để đọc kinh cầu nguyện, lắng nghe Lời Chúa thì con cái trong gia đình ấy sẽ nên người hơn, mọi người có cơ hội sống tình hiệp thông, chia sẻ niềm vui nỗi buồn và nhờ đó họ sẳn sàng sống yêu thương, bác ái với mọi người. Bầu khí ấy là sự khởi đầu cho những mầm ơn gọi nên thánh phát triển.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết khiêm tốn nhận ra lỗi lầm của mình, và mau mắn chân thành sám hối, để được Chúa tha thứ và ban cho ơn bình an. Xin cho chúng con biết thực thi giới răn yêu thương của Chúa trong gia đình và ngoaì xã hội. Xin Cháu luôn hiện diện trong lòng chúng con, để chúng con luôn biết làm điều đẹp lòng Chúa. Amen.

CON NGƯỜI LÀ AI
Lc 7, 36-8,3

Người ta thường nói không sợ người có lỗi nhưng sợ người không nhìn nhận mình có lỗi. Qủa thật, có thấy mình sai thì mới có thể sửa được, không thấy mình có lỗi thì làm sao mà sửa được. Nhờ những lần vấp ngã, sai lầm mà con người tích luỹ cho mình những kinh nghiệm quý báo cho cuộc sống.

Hôm nay Chúa Nhật XI Thường niên Giáo hội muốn cho mỗi người chúng ta thấy rõ con người thật của mình là đầy bất xứng, đầy tội lỗi nhưng Thiên Chúa vẫn một mực yêu thương tha thứ lại còn muốn ban cho nhiều hơn những gì mà chúng ta muốn lãnh nhận.

Trong bài đọc I: 2Sm 12, 7-10. 13 cho chúng ta thấy rõ tình thương bao la của Thiên Chúa dành cho tôi tớ của Ngài là vua Đavít. Mặc dù Đavít đã phạm tội, phạm trọng tội, đã cướp vợ của người khác cho dù ông đã dư vật, vậy mà Thiên Chúa vẫn tha thứ cho ông khi ông nhìn nhận tội lỗi của mình “ Tôi đã đắc tội với Chúa ” . Bài Tin mừng Lc 7, 36-8,3 cũng được chọn theo tư tưởng này. Người phụ nữ tội lỗi nhìn nhận mình có tội đã lấy nước mắt rửa chân cho Chúa Giêsu và lấy tóc mình mà lau rồi xức thuốc thơm biểu thị sự ăn năn sám hối nhìn nhận con người thật của mình. Ở đây Chúa Giêsu thật là mạo hiểm khi đang ở trong nhà của người Pharisêu lại để người phụ nữ tội lỗi chạm đến mình lại còn so sánh người Pharisêu này với chị phụ nữ tội lỗi mà là một sự so sánh kém hơn, một sự sỉ nhục đối với người Pharisêu . có phải Chúa Giêsu muốn hạ giá người Pharisêu này không? Chắc chắn là không phải thế. Nhưng Chúa Giêsu muốn cho mọi người thấy rõ con người thật của mình để đừng huênh hoang tự đắc, để đừng lên mặt kiêu kỳ vì tất cả mọi người đều là những tội nhân, đều cần đến lòng thương xót Chúa. Người được Chúa yêu nhiều không phải là người làm được nhiều việc cho Chúa, cũng không phải là người có nhiều hy sinh chịu khó để cầu mong Chúa trả công nhưng là người biết cậy dựa vào lòng nhân từ của Thiên Chúa. Ta có làm được nhiều việc tốt, có hy sinh chịu khó thật nhiều ; rất tốt nhưng hãy xem đó là những gì mà ta đáp lại tình thương của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Quan trọng hơn hết là ta tin tưởng, cậy dựa vào ơn Chúa. Thánh Phao lô nói trong bài đọc II: “Chúng ta biết rằng con người được nên công chính không phải nhờ làm những gì luật dạy nhưng nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô ” .

Là con người yếu đuối ta dễ dàng sa ngã phạm tội nhưng ta lại thường lên mặt kiêu kỳ đối với người khác. Nhìn vào mẫu gương Đavít ta sẽ học được bài học cho chính mình. Đavít tin tưởng vào Chúa, thánh thiện nhưng vì ông mất cảnh giác đã sa đà theo đam mê mà phạm tội. Ông thấy mình mạnh mẽ, oai hùng nên thiếu trông cậy vào Chúa và ông đã sa ngã. Tuy thế Chúa không bỏ ông bởi ông vẫn tin tưởng vào Chúa, ông nhìn nhận tội lỗi mình. Nhìn nhận tội lỗi mình là nhìn nhận chính mình đã sai lầm, đã xúc phạm đến Thiên Chúa và chờ mong được tha thứ. Con người chúng ta cũng thế đôi lúc ta cứ ngỡ mình đạo đức tốt lành rồi ta ngủ quên trên những ảo tưởng đó mà quên mất rằng khi ta không cậy dựa vào Chúa thì ta sẽ lạc lối như Đavít đã lạc lối. Và nếu có lạc lối ta hãy được như Đavít thật lòng thốt lên với Chúa “ Tôi đắc tội với Đức Chúa ” để được Thiên Chúa tha thứ cho ta.Trong các bước thực hành Bí tích Hoà giải thì ăn năn tội được xem là bước quan trọng hơn hết vì khi đã thấy tội lỗi là xấu, là thật lòng thống hối muốn quay trở về, là cầu mong được tha thứ.

Hôm nay Chúa Giêsu dạy cho chúng ta biết nhận chân con người của mình là yếu đuối, là mỏng giòn, là tôị lỗi. Mỗi người chúng ta ai cũng tội lỗi nên ta hãy cảm thông với anh em mình vì chúng ta đều là những người cần đến lòng nhân từ Chúa. Hãy mau quay trở về để nhận nơi Thiên Chúa sự tha thứ yêu thương. Tuy nhiên cũng đừng vì quá ỉ lại vào tình thương Thiên Chúa mà ta cứ mãi chìm sâu trong tội lỗi mà nghĩ rằng Chúa sẽ tha thứ cho mà. Chắc chắn Chúa sẽ tha thứ nhưng một người con ngoan, một đứa con hiếu thảo chắc sẽ không kéo dài sự buồn phiền nơi tâm hồn cha mẹ mình vì sự lỗi lầm của mình mà sẽ mau mắn trở về trong vòng tay cha mẹ. Thiên Chúa cũng thế! Chúa cũng sẽ tha thứ khi con người nhận ra lầm lỗi của mình, khi con người biết nhờ đến lòng thương xót Chúa. Nhưng sẽ là bất xứng khi ta ỷ lại vào tình thương này mà ở mãi trong lầm lỗi.

LIỀU MÌNH VÌ YÊU
Lc 7, 36-50

Một ngày nọ tôi được báo tin người bạn thân sắp làm đám cưới. Tò mò muốn biết người mà bạn ấy sắp cưới là ai. Té ra đó là một người phụ nữ quê mùa lại mắc phải một dị tật bẩm sinh. Một sự chọn lựa quả là hơi khác thường nơi người bạn của tôi. Nhưng ở đời cái gì cũng có lý do của nó. Tìm dịp thuận tiện tôi đã đến hỏi thăm bạn ấy: “Sao mà liều thế, dám chọn cô ta không sợ người khác chê cười sao?”. Anh bạn chỉ trả lời một câu đơn giản: “Vì tôi yêu cô ta”

Đúng vậy, khi yêu thì người ta dám làm tất cả, người ta dường như chẳng còn sợ gì cả.

Đoạn Tin mừng Chúa nhật hôm nay cho chúng ta một mẫu gương liều mình vì yêu. Mẫu gương đó lại là một phụ nữ tội lỗi. Có nhiều chi tiết mà Thánh Luca cho thấy chị ta thật liều lĩnh. Chi tiết đầu tiên là chị dám xông vào giữa bữa tiệc. Bữa tiệc này do chính người Pharisêu được gọi là người công chính đứng ra tổ chức. Chị là người phụ nữ lại là người tội lỗi mà đã hiên ngang bước vào. Chị ta quả là người “điếc không sợ súng”.

Chi tiết thứ hai là quỳ xuống dưới chân Chúa Giêsu khóc nức nở rồi xổ tóc ra lau chân Người. Theo phong tục người Do thái, người nữ phải giấu kín tóc của mình trước mọi người. Đến nỗi nếu người chồng thấy được vợ mình xổ tóc trước đám đông thì có quyền ly dị với nàng. Không những thế, chị còn đập vỡ bình bạch ngọc đựng dầu thơm trị giá 300 quan tiền tương đương thu nhập cả năm mà đổ lên chân Chúa Giêsu.

Như thế, tình yêu đã thúc đẩy người phụ nữ này liều mình đến với Chúa Giêsu. Chị tin nơi Thầy Giêsu sẽ tha thứ cho những yếu đuối của mình. Và kết quả chị đã được như lòng mong đợi. Người đã nói: “Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều”. Chẳng những được tha mà chị còn được Chúa Giêsu bênh vực khi người chủ nhà có ý trách móc. Từ đó, chúng ta thấy Thiên Chúa không bao giờ chịu thua lòng quảng đại của con người. Mặc dầu, những gì con người làm chẳng đáng là bao. Nhưng khi con người làm với cả tấm lòng nhất là với lòng mến thì Thiên Chúa sẽ không để cho ta chịu thiệt bao giờ.

Chúng ta nhớ Thánh Phêrô khi Chúa Giêsu bị bắt, vì chưa có lòng mến nên ông chưa dám liều mình tuyên xưng mình là môn đệ của Chúa Giêsu. Ông đã vội vàng chối Thầy chỉ với những người hết sức bình thường. Ngược lại, sau đó Chúa Giêsu hỏi ông ba lần có mến Người không thì ông đã trả lời: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy” (Ga 21, 17). Lúc này ông đã trả lời với xác tín mạnh mẽ. Chính lúc ấy Chúa Giêsu đã trao phó sứ mạng đặc biệt cho ông là chăm sóc đoàn chiên của Chúa. Một sứ mạng phải nói cam go, thử thách và đòi hỏi nhiều sự liều lĩnh. Vì lòng mến nên ông đã hoàn thành sứ mạng Chúa Giêsu trao phó một cách tốt đẹp.

Chúa Giêsu đã nói: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy” (Ga 14, 23). Mỗi người chúng ta hãy nhìn lại xem lòng mến của ta vào Chúa như thế nào? Chúng ta có dám liều mình tuân giữ Lời Chúa giữa thế giới này không? Giữa một thế giới mà người ta xem việc lừa dối, gian xảo là chuyện hết sức bình thường chúng ta có dám liều mình để nói và sống sự thật không? Giữa một thế giới mà người ta ham mê quyền lực đến nỗi sẵn sàng chà đạp lẫn nhau chúng ta có dám liều mình sống khiêm tốn, nhường nhịn và yêu thương nhau không? Giữa một thế giới có nhiều người đặt Thiên Chúa thành giá trị thứ yếu trong cuộc đời của mình, chúng ta có dám liều mình để đặt Thiên Chúa làm giá trị hàng đầu không?

Xin Chúa Giêsu thương gia tăng lòng mến cho ta vào Chúa. Nhờ đó, chúng ta dám liều mình tuân giữ Lời Chúa hằng ngày trong cuộc sống.

THÀNH TÂM THỐNG HỐI
Lc 7, 36-50

1. Thực tế cuộc sống cho thấy, khi ta lỗi phạm với ai một điều gì, lỗi càng nặng, khi được tha, thì ta càng quý mến người đã tha thứ cho ta. Đoạn Tin Mừng hôm nay cho chúng ta suy nghĩ về điều đó. Người phụ nữ tội lỗi trong đoạn Tin Mừng nầy là ai? Luca không chú ý đến lý lịch của chị, cho nên ta cũng không cần suy đoán là Madalena, hay Maria làng Bêtania… chỉ cần biết đây là một người phụ nữ tội lỗi, có lẽ là một nàng điếm, hay một người sống ngoại hôn. Nghe tin Đức Giêsu dự tiệc nơi nhà của một người Pharisêu, chỉ tìm đến để xin Chúa tha thứ thể hiện qua việc thành tâm thống hối.

2. Theo phong tục Do thái, nhưng bữa tiệc thịnh soạn, người ta thường nằm mà dự. Lúc Đức Giêsu đang dự tiệc, chị nầy “khóc” và những giọt nước mắt rơi trên chân Chúa, và chị “lấy tóc mà lau”, những thái độ nói lên cảm xúc rất mạnh. Cũng nên biết rằng mở khăn che đầu, để tóc xổ ra là điều rất ô nhục đối với phụ nữ Do thái. Tin Mừng cũng ghi lại, chị hôn chân Chúa, một thái độ nói lên sự khiêm tốn và tỏ lòng biết ơn.

Trước thái độ thành tâm thống hối của chị đối với Đức Giêsu chứng tỏ chị tin rằng Người có quyền tha thứ những lỗi lầm, thiếu sót của mình. Đức Giêsu đã nói:”Tội của chị đã được tha rồi”. Câu nói nầy của Đức Giêsu khiến cho những người đồng bàn phải thắc mắc: Ông nầy là ai mà có quyền tha tội? Bởi chỉ một mình Thiên Chúa mới có quyền nầy mà thôi (x. Mc 2,7 ; Lc 5,21). Vâng, Đức Giêsu là Thiên Chúa thật, bởi vì Người là Thiên Chúa, nên Người không những thực hiện được các phép lạ, mà giờ đây quyển năng ấy còn biểu hiện qua việc tha tội.

3. Đọc Tin Mừng nhất là qua đoạn Tin Mừng hôm nay, có một điều cũng rất đáng cho chúng ta suy nghĩ, đó là những người Pharisêu và Đức Giêsu giống nhau ở điểm coi tội lỗi là xấu, nhưng khác nhau trong cách đối xử với người tội lỗi. Những người Pharisêu tìm cách loại trừ người tội lỗi cho dù họ có thành tâm thống hối đi nữa, còn Đức Giêsu thì tìm cách giúp cho người tội lỗi được tốt hơn.

Loại trừ, hạ thấp người khác để khẳng định cái tôi của mình, nâng mình lên là khuynh hướng tự nhiên của con người. Nhưng đừng quên, Chúa muốn chúng ta không ngừng nâng cao phẩm giá của mình, nhưng cũng phải có trách nhiệm nâng cao phẩm giá của anh chị em mình bằng nhiều phương cách, trong đó đặc biệt là việc tha thứ, tạo cho anh chị em của mình một cơ hội vươn lên. Thiết nghĩ rằng người phụ nữ tội lỗi hôm nay sẽ quyết tâm đổi đời và không bao giờ quên những lời nói chân tình đầy khoan dung của Đức Giêsu :”Tội của chị đã được tha rồi”, hay “Lòng tin của chị đã cứu chị, chị hãy đi bình an”.

4. Là con người, ai dám khẳng định mình là vô tội trước mặt Thiên Chúa. Điều quan trọng là khi lỡ phạm tội thì hãy thành tâm thống hối, như người phụ nữ nầy. Thành tâm thống hối như là điều kiện căn bản để lãnh nhận ơn tha thứ của Thiên Chúa. Cảnh tượng tha thứ như thế vẫn được tái diễn nơi toà giải tội, hay mỗi khi chúng ta thật lòng năn thống hối về những thiếu sót chúng ta đã phạm. Hãy cảm nghiệm lòng thương xót của Thiên Chúa để rồi từ đó ta quyết tâm sống tốt hơn. Đồng thời cũng phải tha thứ cho nhau như điều kiện để Thiên Chúa tha thứ cho chúng ta như trong lời kinh Lạy Cha mà chính Đức Giêsu đã dạy.

THA
Lc 7, 36-50

Chúa nói với người phụ nữ: “Tội của chị rất nhiều nhưng đã được tha, bằng cớ là chị yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít….” ( c. 47)

Tôi muốn kể lại câu chuyện về người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình (Lc 8, 1-11). Từ sáng sớm các kinh sư đã dẫn chị ta đến bên Chúa để tố cáo chị, đồng thời để bắt bẻ Chúa Giêsu. Theo luật Môisen, đàn bà như thế sẽ bị ném đá. Họ thử Chúa: nếu Chúa tha, họ sẽ tố cáo Chúa không giữ luật Môisen; nếu Chúa dạy ném đá chị ta, họ tố cáo Chúa ác, và làm ngược lại những gì bao lâu nay Chúa dạy…Họ không ngờ câu trả lời của Chúa: “ai nghĩ mình vô tội, hãy cầm viên đá đầu tiên ném chị ta.”Nghe thế, họ bỏ ra về, lần lượt từ những người lớn nhất…Cuối cùng không còn ai lên án chị này cả. Câu chuyện này cho chúng ta bài học: Không phải Chúa cho rằng chị này vô tội, nhưng như lời Chúa nói: …không ai lên án chị sao? Phần Ta cũng vậy, Ta không lên án đâu. Hãy về đi và đừng phạm tội nữa…. Câu chuyện hôm nay cũng gần một chủ đề như thế….

a. Câu chuyện Tin mừng hôm nay muốn dạy cho chúng ta hai bài học:

Các kinh sư và biệt phái, họ luôn tự hào, nghĩ mình là người công chính, người trung thành nhất với Lề Luật, (hể trung thành với Lề Luật, thì đồng nghĩa trung thành với Thiên Chúa). Họ tự hào là công chính, nhưng lại thiếu yêu thương tha thứ, một thứ công chính khắt khe, thiếu tình người. Họ nghĩ mình tốt hơn người đàn bà này, thực tế họ tệ hơn nhiều. Người công chính là tốt, nhưng họ sẽ không giúp ích gì cho chúng ta, nếu chúng ta phạm tội. Vì thế một em bé đã cầu xin Chúa như sau: Lạy Chúa, xin làm cho tất cả mọi người trên thế gian này nên tốt, nhưng cũng làm cho mọi người tốt trở nên hiền lành dễ thương, không dữ dằn! Có khi nào ta suy nghỉ câu phê bình: bà đó tôt lắm, nhưng dữ quá!

Người biệt phái đã coi thường Chúa. Họ cho người đàn bà tội lỗi này là hạng ghê gớm, có thể truyền nhiễm sự không trong sạch của mình cho Chúa Giêsu. Phần Chúa, Chúa không nói rằng bà này không phải là người tội lỗi, nhưng Chúa ám chỉ rằng cả những người biệt phái cũng là những người tội lỗi; mà nếu họ là người tội lỗi, thì người tội lỗi còn xấu xa hơn cả người phụ nữ nữa.

b/. Người biệt phái tự hào là người công chính, nhưng họ quên mất sự công chính đòi buộc phải có yêu thương đi kèm; nếu không có tình yêu, sẽ không thể nào gọi là công chính được. Giữ lề luật Thiên Chúa hoàn hảo chưa hẳn là yêu mến Chúa. Chúa cho thấy giá trị cao cả nhất của cuộc sống chính là tình yêu. Giữ lề luật hoàn hảo? Chưa đủ. Một ngôi nhà đẹp đến đâu mà vắng tình người, chỉ giống như căn nhà hoang; một xã hội phải triển cở nào mà thiếu tình người, thì chẳng khác gì sa mạc. Chúa Giêsu đã không phủ nhận luật pháp, nhưng Người đem lại cho Luật pháp cái hồn sống, đó là tình thương.

Rất nhiều khi ta giữ luật tử tế để mọi người khen ngợi ta là đạo đức, hoặc để che đậy những thói hư tật xấu khác mà ta không muốn người khác biết. Giử luật tử tế để mình được lợi lộc ở trần gian, tất cả những mánh khóe giữ lề luật này, các kinh sư và biệt phái đã thi hành cả rồi. Phải nói, họ là bâc thầy về việc giữ luật hình thức như thế…..

c. Gợi ý sống và chia sẻ:

Là người kitô hữu sống trên trần gian, bao lâu còn sống, ta vẫn thấy mình còn là tội nhân, vẫn vấp phải lỗi lầm, ta có đủ khiêm tốn trước mặt Thiên Chúa và mọi người để không tự phụ vì mình công chính hơn kẻ khác, như người biệt phái trong bài Tin Mừng hôm nay không? Khi thấy anh em mình lầm lỗi, ta có biết cầu nguyện cho họ không? Ta có biết khiêm tốn nhận rằng dù họ lỗi lầm, nhưng ta phải quảng đại tha thứ như Chúa không?

home Mục lục Lưu trữ