Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 66
Tổng truy cập: 1361869
XAO XUYẾN
XAO XUYẾN
(Suy niệm của Lm. Joshepus Quang Nguyễn)
Chúa Giêsu khuyên các Tông đồ: “Các con đừng xao xuyến”. Động từ xao xuyến nói đến một tình cảm rung động mạnh và kéo dài không dứt trong lòng. Như vậy, băn khoăn xao xuyến là một cái gì đụng đến trái tim, là phần sâu thẳm nhất trong thâm tâm của con người. Hôm nay, các môn đệ đã xao xuyến khi các ông được nghe biết về sự phản bội của Giuđa, về sự chối bỏ của Phêrô, về cái chết gần kề của Thầy minh. Những biến cố kinh hoàng này đã ảnh hưởng đến đời sống các ông, phá vỡ những gì các ông đã xây dựng, đã vun trồng và ước mơ vì phải xa cách Thầy, phải đương đầu với một thế gian thù nghịch, với những hiểm nguy về tính mình sẽ xảy đến… tất cả những điều ấy đã làm cho các ông phải xao xuyến.
Không phải chỉ các môn đệ mới lo lắng và xao xuyến, mà chính Chúa Giêsu cũng đã nhiều lần lâm vào một hoàn cảnh như thế. Ngài đã từng xao xuyến khi thấy Maria và những người Do Thái khóc nức nở bên nấm mồ Lagiarô. Ngài đã xao xuyến khi thấy giờ Ngài được tôn vinh qua đau khổ và cái chết đã đến, nên Ngài đã nói và cầu nguyện: “Giờ đây, tâm hồn Thầy xao xuyến, Thầy biết nói gì. Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ này mà con đã đến”. Rồi Ngài đã xao xuyến khi loan báo về việc phản bội của một người môn đệ là Giuđa và Phêrô chối Thầy…Như thế, Chúa Giêsu không phải là một con người sắt đá, hay đã tôi luyện cho mình một thái độ vô cảm trước những nỗi đau của bản thân và của người khác. Trái lại, Ngài cũng có một trái tim như chúng ta. Và trái tim ấy cũng đã thổn thức, xót thương, lo lắng và xao xuyến trước hoàn cảnh bi đát của con người. Vì thế, Ngài rất hiểu và cảm thông với con người chúng ta. Xao xuyến và băn khoăn là một tâm trạng bình thường, đó không phải là một tội, nếu nó không đưa chúng ta đến chỗ sợ hãi mà bỏ cuộc, không chu toàn thánh ý Chúa. Trong vườn Cây Dầu, Chúa Giêsu cũng đã băn khoăn lo lắng, nhưng Ngài đã vượt thắng những băn khoăn lo lắng ấy, Ngài đã can đảm chấp nhận vác thập giá, không lùi bước trước khổ đau và hiểm nguy. Và Ngài đã toàn thắng phục sinh vinh hiển.
Chúng ta nhìn vào thế giới và trái đất hôm nay có những biến cố sự kiện xảy ra thật khủng khiếp kinh hoàng: Dịch bệnh Covid giết người hàng triệu triệu, các lớp băng ở Bắc Cực tan thêm bởi thời tiết cực đoan khiến trái đất này đang nóng dần lên, rồi nhiệt độ Trái đất thay đổi nóng lạnh, đột ngột bất thường. Cụ thể ở Việt Nam chúng ta chưa bao giờ thấy cảnh người niềm Tây đi mua từng thùng nước để uống, dự báo niềm trung năm nay nóng chưa bao giờ có trong vòng hơn 40 năm nay… Về phương diện con người, con người đã dùng vũ khí sinh học giết người hàng loạt để hủy diệt nhau, rồi phá thai tự do lan tràn, tệ nạn xã hội ngày càng diễn biến phức tạp…
Trái đất và con người đang như thế, lời Chúa Giêsu nói với chúng ta rằng: "Lòng các con đừng xao xuyến. Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy " (Ga 14,1). Tại sao Chúa Giêsu nói những lời ấy? Thưa là vì trước sự ra đi sắp đến của Người, đã làm cho các môn đệ cảm thấy bất an. Các ông lo cho chính mình, sợ bị bỏ rơi, phải sống cô đơn, sợ chết… và bằng một lời hứa Chúa Giêsu nâng đỡ các ông: "Thầy đi để dọn chỗ cho các con"(Ga 14, 2), và sau đó "Thầy sẽ trở lại đem các con đi với Thầy, để Thầy ở đâu thì các con cũng ở đó "(Ga 14,2-3). Qua thánh Tôma, các Tông đồ đáp lại lời trấn an của Chúa Giêsu: "Lạy Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết đường đi?"(Ga 14, 5). Câu trả lời của Chúa Giêsu làm ánh sáng rõ ràng cho bao thế hệ con người và cho chúng ta hôm nay: "Thầy là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy"(Ga 14,6). "Chỗ" mà Chúa Giêsu ra đi để chuẩn bị, là ở nơi "nhà Cha"; ở đó, người môn đệ sẽ có thể được sống đời đời với Thầy mình, và tham dự vào niềm vui của Người. Tuy nhiên, để đạt đến chỗ này, thì chỉ có một đường đến mà thôi: đó là Chúa Kitô, là Ðấng mà người môn đệ phải từ từ đồng hóa chính mình với Đức Kitô tức là không phải người Kitô sống, nhưng Chúa Kitô sống trong chúng ta (x. Gal 2,20).
Thử hỏi làm sao chúng ta không xao xuyến trước thế giới, vũ trụ và cuộc sống của chúng ta quá nhiều hiểm nguy đang đe dọa. Chúa Giêsu hôm nay dạy chúng ta không xin cho mình tránh khỏi mọi xao xuyến nhưng dạy chúng ta vượt qua những xao xuyến ấy bằng niềm tin: Lòng các con đừng xao xuyến, hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Chính niềm tin sẽ đem lại cho chúng ta sự bình an. Thực vậy, hiểm nguy vẫn còn đó, khổ đau vẫn còn đó, nhưng chúng ta luôn an tâm vì biết rằng quyền năng và tình thương của Chúa còn lớn hơn mọi sóng gió như muốn nhận chìm con người và cuộc đời chúng ta. Vì vậy, chúng ta hãy siêng năng đọc kinh sáng tối, tham dự Thánh lễ và rước Mình thánh Ngài vào lòng để thờ phượng Ngài, cậy trông Ngài trong mọi hoàn cảnh vì chỉ trong Thiên Chúa chúng ta mới tìm được nguồn an ủi, niềm vui và sự bình an tột đỉnh của tâm hồn. Ước chi lời khuyên của Chúa Giêsu hôm nay thấm nhập vào trong tâm trí chúng ta, như là nguồn mạch của bình an, thanh thản và niềm an vui. Còn hạnh phúc nào hơn khi có Thiên Chúa là sức mạnh thiêng liêng giúp chúng ta không bị gục ngã dưới sức nặng của khổ nhọc, của tuyệt vọng và buồn phiền, lo âu xao xuyếng... Xin Mẹ Maria trong tháng hoa này giúp chúng ta chăm chú nhìn lên Thiên Chúa Cha toàn năng để Ngài phù trì nâng đỡ chúng ta. Xin Mẹ hãy nắm tay hướng dẫn và thôi thúc chúng con luôn vững tin vào quyền năng của Chúa như Mẹ. Amen.
24.Con Đường Giêsu
(Suy niệm của Lm. Joshepus Quang Nguyễn)
Chúa Giêsu hôm nay nói: "Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống”. Một câu nói thật uy hùng, dũng cảm, uy tín mạnh mẽ và chân lý đến nỗi trước Chúa Giêsu và sau Chúa Giêsu không ai dám tuyên bố câu này. Cụ thể, Đức Phật sinh trước Chúa Giêsu, (rằm tháng 4 vừa rồi là kỷ niệm Đức Phật sinh ra được 2561PL năm – Còn Chúa Giêsu mình được 2017), ấy thế mà Đức Phật tự xác nhận Ngài là Đấng đã đạt đến giác ngộ. Còn ông Socrate một triết gia lỗi lạc sinh 469 TCN, cũng trước Chúa Giêsu xa, ấy thế mà ông vẫn rất bình tỉnh vui cười bưng chén thuốc độc uống cạn, chấp nhận cái chết để bảo vệ chân lý, rất giống cái chết của Chúa Giêsu nhưng Socrate không bao giờ dám nói như Chúa Giêsu: “Ta là đường là sự thật và là sự sống và ai thấy Tôi là thấy Chúa”. Vâng, chỉ có mình Chúa Giêsu mới có thể nói: "Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống”. Như vậy, duy chỉ có Chúa Giêsu là con đường đến với Chúa Cha, con đường cứu độ duy nhất và ai đi con này này sẽ đến cùng đích trong vinh quang với Ngài. Chính vì vậy, Chúa Giêsu là Đấng duy nhất cho mình biết về Thiên Chúa đích thực là ai, tâm tư Ngài như thế nào. Vì vậy, Ngài là Người duy nhất cho mình sự thật về con người: nguồn gốc, cùng đích của đời người, vì con người là hình ảnh về Thiên Chúa. Cho nên, đối với người Kitô Giáo, Chúa Giêsu là đường là sự thật và là sự sống. Khi tuyên xưng và nhìn nhận như thế, chúng ta phải đặt bàn chân của mình lên con đường đó.
Trước hết, Chúa Giêus là đường sự thật và chân lý sống động, làm tiêu chuẩn hướng dẫn cho mọi cuộc đời ở chỗ nào? Thưa, đường chân lý ấy, không phải là một mớ những tín điều, những sự phải tin, nhưng là toàn thể cuộc sống của Chúa Giêsu, từ tư tưởng cho đến lời nói và việc làm. Tất cả đều hướng tới chân trời cứu độ. Sự thật là thế này: Chúa Cha đã dùng quyền năng Chúa Thánh Thần cho Ngôi Hai "nhập thể trong lòng Trinh nữ Ma- ri- a và đã làm người". Chúa Giêsu sinh tại hang Bêlem, miền Giuđê, thời vua Hê-rô đê, cha nuôi là Thánh Giuse thuộc con cháu dòng dõi Đa-vít, làm nghề thợ mộc, mẹ là Ma-ri-a lo việc nội trợ. Đến năm trạc 30 tuổi Chúa Giêsu rời khỏi gia đình, khởi sự đi rao giảng Tin mừng và thực hiện ơn cứu độ. Sau khi Đức Chúa Giêsu chịu phép rửa, được Thánh Thần dẫn vào trong sa mạc, ăn chay, cầu nguyện 40 đêm ngày, chịu ma quỷ cám dỗ. Sau đó, Đức Giêsu trở về miền Ga-li-lê và bắt đầu giảng dạy trong các hội đường của họ, dùng những ngụ ngôn giảng dạy và được mọi người tôn vinh. Người đã dùng quyền năng của mình đi rao giảng khắp nơi và chữa lành cho nhiều người bị quỷ ám, đau yếu, bị phong hủi, bại liệt được lành bệnh, kẻ điếc được nghe, kẻ mù được thấy, kẻ câm nói được, kẻ què được đi và kẻ chết sống lại. Chúa Giêsu thiết lập Hội Thánh để ban ơn cứu độ cho loài người bằng việc chọn và thiết lập Mười Hai người lại làm Tông Đồ, huấn luyện và ban cho các ông năng lực và quyền phép để trừ mọi thứ ma quỷ và chữa các bệnh tật. Chúa đã đặt Phêrô làm đầu, chính công Đoàn này là hạt nhân làm phát triển Hội Thánh Người sai các ông đi rao giảng nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân khắp mọi nơi. Chúa Giêsu đã làm nhiều phép lạ để chứng minh sứ mệnh của Người, Người phải chịu nhiều đau khổ và phải chết để cứu độ hết mọi người. Vì thế, trong bữu ăn tối Vượt Qua với các Tông đồ, Chúa Giêsu hoá bánh và rượu trở thành Mình và Máu Người cách nhiệm mầu để ở lại với họ và những người Chúa yêu trong mọi thời đại. Chúa còn rửa chân cho các môn đệ để dạy họ bài học yêu thương phục vụ. Lúc đêm khuya, Chúa vào vườn Cây Dầu cầu nguyện. Giuđa, một trong12 môn đệ đã phản bội vì tham tiền, ông dùng cái hôn tình nghĩa để chỉ điểm cho lính bắt Chúa. Chúa bị Philato kết án tử hình. Chúa bị trao cho các lý hình, chúng đánh đập, nhạo báng, ấn vòng gai lên đầu Người như mũ triều thiên,bắt Người vác thập giá lên Núi Sọ. Vào giờ trưa chúng đóng đinh Người vào thập giá cùng với 2 tên trộm cướp. Người đã tắt thở vì cực hình tàn bạo ấy lúc 3 giờ. Chập tối, ông Nicôđêmô đến xin Philato cho tháo xác Người, xác Người được mai táng trong mồ, còn linh hồn thì xuống ngục tổ tông để loan báo Tin Mừng cứu độ cho những người công chính đã chết trước khi Người đến. Theo kế hoạch Thiên Chúa đã định ngày thứ ba Người đã sống lại như Người đã báo trước. Sau khi sống lại, Chúa Giêsu còn hiện ra dạy dỗ, an ủi các môn đệ trong 40 ngày, sai các ông đi rao giảng Tin Mừng rồi Người lên trời ngự bên hữu Chúa Cha. Rồi Người sẽ trở lại trong vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết. Vì vậy, sự sống lại của Chúa Giêsu là mở lối cho chúng ta bước vào sự sống mới đồng thời là khơi nguồn và bảo đảm sự sống lại sau này của chúng ta. Sự thật là thế!
Cho nên, Chúa Giêsu là đường sự sống dĩ nhiên bởi vì Ngài là nguồn phát sinh mọi sự sống tự nhiên cũng như siêu nhiên: Sự sống phần xác trong công trình tạo dựng, cũng như sự sống phần hồn trong công trình cứu chuộc. Ngài đã chết để mọi người được sống và Ngài đã sống lại để mãi mãi mở ra một con đường dẫn vào cõi sống vĩnh cửu. Sự sống vật chất một ngày nào đó sẽ tan biến, nhưng sự sống mà Ngài trao ban sẽ là một sự sống trường tồn bất diệt. Chính vì thế mà chúng ta thường kết thúc lời cầu nguyện bằng câu: “Người hằng sống và hiển trị cùng Chúa Cha, hiệp nhất với Chúa Thánh Thần đến muôn thuở muôn đời”.
Với kinh tế thị trường và lòng tham sân si trong con người hôm nay như cơn lốc xoáy nó xô đẩy làm chúng ta lao mình đi tới mà chẳng biết đường biết hướng ở đâu. Chúa là con đường nhưng vật chất, tài, tiền danh vọng lạc thú làm chủ tốc độ, nó dẫn chúng ta đi nhiều khi ta tưởng đó là đúng mục đích nhưng thực ra chúng ta đi đến tội lỗi và chết chóc. Là Kitô hữu, tức những người thuộc về Chúa Giêsu Kitô, chúng ta luôn môi miệng tuyên xưng Chúa là con đường con con bước đi nhưng thực tế trong cuộc sống chúng mình đặt bàn chân của mình lên con đường đó, con đường Chúa Giêsu đi ngày xưa không? Cụ thế, chúng ta dám đặt bàn chân mình vào con đường của những Lời dạy Phúc Âm: Tám Mối Phúc Thật, 10 điều răn Đức Chúa Trời... Chúng ta thử đặt khung cảnh lúc Chúa Giêsu nói: Ta là đường.... Ai thấy Tôi là... lúc đó là bữa tiệc ly, Chúa Giêsu chuẩn bị bước vào đường thương khó, đến đồi Gôngôta. Vậy lúc đó Ngài nói Ngài là con đường, đường nào? Đường dẫn đến cái chết. Ngài là sự thật nào? Sự thật phũ phàng của một con người chịu đóng đinh. Ngài là sự sống nào? Cái chết trên thập giá. Cho nên, chính vì thế mà chúng ta không dám đặt bàn chân mình trên con đường của Phúc âm. Vì sao chúng ta không dám bước đi con đường Giêsu vì thiếu tình yêu, niềm tin, can đảm, nghị lực và không muốn bỏ mình. Vì thế, chỉ con đường Phúc âm, con đường Giêsu mới dẫn chúng ta tới địa chỉ Nhà Cha và ngược lại, muốn đến nhà Cha thì phải đi trên con đường Giêsu. Có nghĩa là muốn được bước vào quê hương Nước Trời, chúng ta phải thực thi và sống Lời Chúa dạy đó là: yêu thương, tha thứ, phục vụ, hy sinh, hiền hậu, nhân từ như Chúa Giêsu.
Vì vậy, giờ này mời anh chị em cùng đứng lên và hát bài Thánh ca này như một lời cầu nguyện của chúng ta với Chúa hôm nay rằng: “Xin chỉ cho con (Xin chỉ cho con) đường đi của Chúa (đường đi của Chúa). Xin dạy bảo con (Xin dạy bảo con) nước bước của Ngài (nước bước của Ngài). Xin hướng dẫn con trong chân lý, xin dạy bảo con những điều cao quý, vì Chúa là Đấng cứu độ con. Là Đấng ngày đêm con cậy trông.
1. Tất cả nẻo đường Chúa là tình yêu và chân lý, dành cho những ai giữ trọn minh ước. Điều răn Chúa ra nghiêm chỉnh thực thi.
2. Xin mở lượng từ bi từ ngàn xưa Ngài vẫn có, mà quên hết những lỗi lầm con mắc. Hồi niên thiếu vươn lên trong dại khờ.
3. Xin đừng để kẻ hại con ngày nào reo mừng chiến thắng, thẹn thay khốn thay cho bọn thất tín. Làm sao thoát tay Thiên Chúa toàn năng.
25.Thầy là Con Đường, là Sự Thật và là Sự Sống
(Suy niệm của Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy)
Trong cuộc sống con người, những băn khoăn về cội nguồn của con người, những thắc mắc về ý nghĩa cuộc sống, những thao thức truy tìm cứu cánh của đời người đã tiếp nối hằng bao thế kỷ mà chưa có được câu trả lời thoả đáng. Con người bơ vơ giữa ngã ba đường không biết phải đi về đâu.
Khi xuống trần, Chúa Giêsu đã cho chúng ta biết cội nguồn của Người là Chúa Cha, ý nghĩa cuộc sống của Người là thi hành thánh ý Chúa Cha, và cùng đích của Người là trở về với Chúa Cha. Muốn về với Chúa Cha, ta phải theo một con đường. Con đường ấy có tên là GIÊSU. Con đường ấy chắc chắn an toàn đi đến nơi về đến chốn vì Chúa Giêsu là người mở đường. Người chính là con đường dẫn chúng ta tới đích.
Mười năm về trước, một lần từ Bình Dương về Long Khánh. Trên đường đi tôi thấy một bảng chỉ dẫn Bình Dương - Biên Hòa 30 km. Tôi yên tâm cứ thế mà đi. Đi được khoảng một tiếng đồng hồ, tự nhiên tôi có cảm tưởng là sao hôm nay con đường này lạ quá và tôi đã dừng xe lại hỏi một người bên đường từ đây đến Biên Hòa còn bao xa?
Và tôi hốt hoảng với câu trả lời: còn 30 cây số nữa.
Bình Dương cách Biên Hòa 30 cây số. Đi cả một tiếng đồng hồ mà vẫn còn 30 cây số.
Tôi bắt đầu lo lắng, vì hai bên đường toàn cây cao su vắng lặng, không một bóng người.
Làm sao đây? Rủi hư xe hoặc hết xăng thì như thế nào đây?
Với cảm nghiệm này, tôi mới thấy tầm mức quan trọng của Lời Chúa hôm nay:
“Ta là con đường, là sự thật và là sự sống".
Con đường chính là cái giúp chúng ta đến nơi mà chúng ta mong đợi. Con đường càng tốt, càng đưa chúng ta tới đích nhanh. Con đường càng sáng sủa, càng giúp chúng ta nhận định chính xác điểm đến của chúng ta. Dĩ nhiên, nếu con đường vòng vèo sẽ làm chúng ta mất nhiều thời giờ và lâu tới đích hơn.
Chúa Giêsu là con đường, con đường thật, con đường chân chính dẫn đến Chúa Cha.
Chúng ta biết Đức Giêsu vừa là Thiên Chúa vừa là con người. Người là trung gian hòan hảo duy nhất giữa Chúa Cha với chúng ta.
Biết bao con đường mở ra trước mắt chúng ta, nhưng chỉ có Người mới là con đường đưa chúng ta đến cùng Chúa Cha, vì Ngài biết Chúa Cha và bởi Chúa Cha mà ra. Chúng ta hãy tin tưởng bước theo Người vì chính Người đã khẳng định với chúng ta: ”Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Chúa Cha mà không qua Thầy”(Ga 14,6).
Một hình ảnh khác về con đường: chú ruồi với con đường
Hôm ấy là một ngày cuối tháng Bảy bình thường như mọi ngày. Tôi đang ngồi trong một căn phòng yên tĩnh ẩn giữa rừng thông và lắng nghe những âm thanh tuyệt vọng của trận chiến sinh tử đang diễn ra cách chỗ tôi ngồi một vài bước chân. Đó là một chú ruồi nhỏ đang dốc chút sức lực cuối cùng để vượt qua tấm kính của cửa sổ. Những nỗ lực điên cuồng không mang lại chút hy vọng nào. Càng cố gắng, nó càng mau kiệt sức. Thật vô ích khi chú ruồi cứ nhất định muốn phá vỡ tấm kính bằng sức lực nhỏ bé của mình.
Cuối cùng, chú ruồi phải chịu số phận bi đát. Nó kiệt sức và gục chết trên bậu cửa. Chỉ cách mười bước chân thôi, cánh cửa đang rộng mở. Chỉ mất mười giây đồng hồ để bay đến đó, và con vật bé nhỏ này sẽ ra được với thế giới bên ngoài mà nó đang tìm kiếm. Chỉ cần một phần nhỏ sức lực đã bỏ phí, nó đã có thể thoát khỏi chiếc bẫy mà nó tự áp đặt cho mình, nhưng nó đã không làm thế. Nó đã chết một cách thê thảm.
Và một hình ảnh khác: chú ong đất với con đường
Khi chúng ta nhốt một con ong đất vào một chiếc lọ thủy tinh, chúng ta thấy chú ong cứ luẩn quẩn ở đáy lọ và tìm cách thoát ra ngoài bằng con đường ở đáy lọ, đang khi đó, nắp lọ mở rộng, nhưng nó không bao giờ nghĩ tới. Chúng ta nhiều khi cũng như chú ong đất, chỉ loay hoay tìm hướng ra từ mặt đất, không thể hướng lên cao, nên chúng ta phải nhờ Chúa Giêsu. Chính Chúa Giêsu giúp chúng ta hướng lên, hướng lên cao tới tầm mức của một con người và tầm mức của một con Chúa.
Chính Chúa Giêsu là người mở đường đồng thời cũng là chính con đường dẫn chúng ta đến Chúa Cha. Phải, chính Chúa Giêsu, Người đã đến từ Chúa Cha, nay Người trở về cùng Chúa Cha. Người lại hứa dọn chỗ cho ta trong Nhà Cha. Với những thông tin như thế, Người đã cho ta biết Trời chính là Nhà Cha. Quê Trời trở thành Quê Cha. Nước Trời trở thành một cõi đi về thân thương của con người. Con đường đi về ấy, chính Chúa Giêsu đã khai mở.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết tin tưởng và tín thác vào Lời Chúa như trong bài Tin Mừng hôm nay: “Ta là con đường, là sự thật và là sự sống.” Amen.
26.Thầy là con đường
Đoạn Tin Mừng chúng ta suy nghĩ hôm nay là một trong những đoạn quan trọng nhất và mang đậm nhiều vấn đề thiết yếu. Đây là một đoạn trong diễn từ vĩnh biệt, trong bữa Tiệc Ly, trong đó Chúa Giêsu như trút hết tâm sự cho các môn đệ của Ngài, đồng thời Ngài cho biết hướng đi sau này các ông phải theo.
“Anh em đừng xao xuyến”. Không xao xuyến sao được khi Thầy nói rằng một người trong anh em sẽ nộp Thầy? Rồi Ngài lại nói thêm: “Thầy sẽ ra đi”. Mấy năm sống bên Thầy, Thầy là tất cả. Bây giờ Thầy lại ra đi. Đi đâu? Thầy đi dọn chỗ cho anh em? Đây chỉ là một cách nói điển hình cho dễ hiểu. Trong thế giới tâm linh thì không thể có chỗ ngồi hay đứng. Nhà Cha Thầy không là một tòa nhà xây bằng gạch đá, mà là chính Cha, Tình Yêu của Cha. Trái tim Cha rộng đến nỗi có thể cho mọi người một chỗ. Cha không từ chối ai cả, chỉ có những người con của sự hư mất mà thôi, những người không chấp nhận ân ban nhưng không của Cha.
Thầy dọn chỗ, tức là Thầy đi trước, Thầy lo tất cả, chúng ta chỉ cần chấp nhận bước theo. Thầy sẽ đến và đưa anh em đến với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó. Thầy đi đâu, anh em đã biết đường rồi. Những lời Thầy nói hình như có ẩn ý gì, không rõ rệt. Tôma, người đã tuyên xưng đức tin lại thắc mắc: “Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết đường?”
Nhờ những thắc mắc của các môn đệ, Chúa Giêsu mạc khải rõ nét hơn về khuôn mặt của Ngài. Và đây là những nét hết sức quan trọng đối với chúng ta.
Anh em không biết đường? Thầy chính là đường, là sự thật và là sự sống. Đây là một lời tuyên bố thật mạnh mẽ. Thầy là đường, phải đi trong Thầy mới có thể đến với Cha. Không có con đường nào khác. Từ xưa đến nay, biết bao người đã dẫn đường cho nhân loại, nhưng không có con đường nào dẫn đến sự sống cả, nhiều chủ nghĩa đã dẫn con người đến chết chóc và khốn khổ. Nhân loại vẫn tìm đường để đạt đến hạnh phúc, nhưng hình như không có con đường nào cả. Công Đồng Vatican II đã xác quyết: chỉ có Chúa Giêsu, Thiên Chúa làm người mới là con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc mà thôi. Người ta đã tạo ra đủ các thứ tổ chức để ngăn chặn những tranh chấp nhưng thế giới vẫn đầy đe dọa. Các nước vẫn chống đối nhau và nguy cơ một thế chiến thứ ba vẫn đang là một ám ảnh cho con người hôm nay, vì không có Chúa Giêsu, thì không thể có gì tốt đẹp, chỉ có tranh chấp và hận thù.
Chúa Giêsu là Tình Yêu nhập thể, không thể có con đường nào khác ngoài con đường mang tên Giêsu Tình Yêu. Càng loại trừ Thiên Chúa, con người càng lún sâu vào khốn khổ mà thôi, vì chỉ có Tình Yêu của Chúa mới giải thoát chúng ta ra khỏi ngục tù của tham lam và gian ác.
Chúa Giêsu cũng là sự thật. Philatô hất hàm hỏi Chúa: “Sự thật là gì?” rồi bỏ đi. Đó là thái độ của nhiều người hôm nay. Họ không quan tâm đến những vấn đề tinh thần, chỉ cần vật chất. Linh mục Jean Sulivan đã nói: “Thời này là thời trâu bò… Người ta chỉ sống cho cái xác”. Không cần sự thật, không cần hạnh phúc. Chúa Giêsu mang đến cho chúng ta hạnh phúc bất diệt, hạnh phúc đó chính là sống trong sự thật. Chính Chúa đã nói: “Sự thật giải thoát các ngươi”. Chúng ta chỉ hạnh phúc khi chúng ta không bị ràng buộc trong tội ác, hoàn toàn tự do. Muốn thế phải sống trong sự thật, là sống trong Chúa. Chỉ những người có đức tin mới biết sự thật là gì. Vì chỉ có Chúa mới là sự thật. Hãy cám ơn Chúa vì đã ban cho chúng ta đức tin. Nhờ đức tin chúng ta mới thấy cuộc sống có ý nghĩa. Chúng ta không chỉ sống bằng cơm bánh mà bằng niềm tin vì chỉ có Ngài mới có những lời ban sự sống đời đời.
Chúa Giêsu lại là sự sống. Chúng ta đã chết trong tội, như thánh Phaolô đã nói, nhưng Chúa đến tiêu diệt sự chết và khôi phục sự sống cho chúng ta. Rất nhiều người không biết đến sự sống thật mà chỉ biết sự sống thể xác. Chúng ta là những người có phúc vì đã được biết sự sống đời đời là gì: “Sự sống đời đời chính là nhận biết Cha và Đấng Người sai đến”. Chúng ta đang sống trong Chúa Kitô, chúng ta đang hưởng hồng ân đức tin nhờ được thanh tẩy trong Chúa Kitô. Cám tạ ơn Chúa vì đã cho chúng ta hồng ân tuyệt diệu là biết Cha, yêu mến Cha. Cha là nguồn tình yêu, là lòng từ nhân.
Nhưng chúng ta có yêu mến Cha không? Không mấy khi chúng ta nghĩ đến Cha trên trời, nhưng chính Chúa Giêsu đã chỉ cho chúng ta con đường đến với Cha, chính là Ngài. Philipphê thắc mắc: “Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện”. Chúa nói rõ cho Philipphê biết Ngài là ai và Cha là ai. “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha… Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao?” Đây chính là một mạc khải quan trọng. Chúa Giêsu cho chúng ta thấy, Chúa Cha và Ngài là một, như Ngài đã nói. Ngài chính là Chúa Cha hiện diện giữa loài người, cụ thể và rõ rệt. Thiên Chúa đến với chúng ta, trong thế giới vật chất của chúng ta. Chúng ta có thể đến gần Ngài, chạm lấy Ngài, chiếm hữu lấy Ngài như thánh Gioan đã nói: “Điều vẫn có từ lúc khởi đầu, điều chúng tôi đã nghe, điều chúng tôi đã thấy tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng, và tay chúng tôi đã chạm đến… chúng tôi loan báo cho anh em.”
Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi ban Người Con Một. Người Con Một ấy lại thuộc về thế gian, và chúng ta chiếm hữu Thiên Chúa. Ngài đến không phải để lên án mà để cứu vớt. Ngài đến như một tình thương rộng mở đón tiếp và ban bố ơn lành. Chúng ta có thấy được hạnh phúc của chúng ta không? Hạnh phúc đó chính là Thiên Chúa ở cùng chúng ta, và Thiên Chúa chính là hạnh phúc thật, hạnh phúc vĩnh cửu. “Nhà Cha Ta có nhiều chỗ ở” là như thế. Mọi người đều được mời gọi vào tình yêu của Cha.
Sự hiệp nhất toàn vẹn giữa Chúa Cha và Chúa Con lan tỏa đến mỗi người chúng ta. Thầy với Cha là một, Cha ở trong Thầy và Thầy ở trong Cha… thì chúng ta cũng phải như thế. Chúng ta cũng phải nên một như Chúa Cha và Chúa Con. Chính Ngài đã cầu xin như thế: “…để tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha, để họ cũng ở trong chúng ta”. Sự hiệp nhất trong tình yêu là một bằng chứng cụ thể về Thiên Chúa. Sở dĩ thế gian không tin nhận Chúa là vì chúng ta chưa có một bằng chứng cụ thể về Chúa, chúng ta không hiệp nhất.
Hơn nữa, Chúa Giêsu còn muốn chúng ta trở thành chính hiện thân của Ngài giữa thế gian: “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha”. Ngài cũng muốn người ta thấy Ngài nơi mỗi người chúng ta, để ai thấy chúng ta là thấy Ngài. Các thánh đã làm được. Người ta đã nhìn thấy Chúa nơi các ngài. Chúng ta nghĩ sao? Chúng ta là hiện thân của ai? Của kiêu căng, hận thù hay của tình yêu?
Hãy đến ăn lấy Ngài để nên một với Ngài, không phải chỉ trong ước muốn mà trong thực tế của mỗi ngày. Trong hy sinh bỏ mình vì anh em, trong phục vụ chân thành không tránh né: “Ai ăn Thịt và uống Máu Thầy, người ấy ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy”.
27.Nhà Cha – Lm. Giuse Trần Việt Hùng
Những điều làm chúng ta lo lắng nhiều trong cuộc sống đời tạm này là tìm kiếm có nhà để ở, có của ăn nuôi dưỡng, có gia đình, bạn bè và bà con thân thuộc chung sống. Chứng kiến cảnh những người vô gia cư sống lang thang nay đây mai đó, chúng ta thấy thật tội! Trong khu vực tôi đang phục vụ, hàng ngày tôi vẫn thấy có nhiều người vô gia cư sống bên lề đường. Một hôm tôi bắt truyện với một người và mới được biết anh là người Việt Nam. Ngày trước, quê ở Saigòn, anh được bảo lãnh sang Hòa Kỳ theo diện con lai. Không may mắn, vợ con từ bỏ và đi sống ở tiểu bang khác. Anh bơ vơ một mình. Quanh năm suốt tháng, với năm ba cái vali và bao bì, anh di chuyển từ chỗ này đến chỗ kia bên lề đường. Tôi không biết anh giải quyết các nhu cầu cá nhân ở đâu. Mùa Hè qua, mùa Đông đến, anh luôn có mặt đó. Anh không xin ăn. Anh đứng hoặc ngồi đó, miệng luôn lẩm bẩm nói điều gì không rõ. Biết rằng anh có bệnh trong người, nhưng hình như anh an phận và không than van trách móc. Tôi nghĩ có lẽ tâm trí của anh không được bình thường lắm. Tôi cũng không thể tưởng tượng nổi làm sao anh có thể sống sót ngoài đường sương gió tuyết lạnh và nóng nảy quanh năm suốt tháng như vậy. Anh không có nhà để về, không có nơi để ở và không có chốn để dung thân. Chính anh lại không muốn vào ‘shelter’ chỗ sống chung dành cho người vô gia cư. Thật đáng thương! Thân phận một đời người. Tôi chẳng giúp được gì cho anh.
Chúng ta dù có đi đâu, rồi cũng mong về nhà. Nhà là tổ ấm của yêu thương. Ai ai cũng mong có một mái nhà để được đùm bọc sinh sống. Dù là mái tranh nghèo, nhưng cuộc sống ấm áp là đủ. Người ta thường nói: Hai trái tim vàng, một túp lều tranh là thế. Thật là lý tưởng và đơn sơ. Trong thực tế cuộc sống văn minh ngày nay, hình như sự đòi hỏi các phương tiện và nhu cầu cuộc sống cao hơn nhiều. Nhưng chúng ta biết rằng nhà to hay nhỏ không quan trọng, điều cần thiết là có mái nhà. Nhà là nơi mọi thành viên trong gia đình có thể qui tụ và vui hưởng hạnh phúc bên nhau. Chúng ta đang trong cuộc lữ hành trần thế, chúng ta chỉ có thể sống tạm nơi đây một thời gian. Đôi khi, vì nhu cầu cuộc sống, chúng ta đã chuyển đổi từ nơi này tới nơi khác nhiều lần. Cho nên các ngôi nhà dù có xây cất kiên cố, cũng không thể giữ chân của chúng ta tại một chỗ. Chúng ta luôn phải đi kiếm tìm cuộc sống tươi đẹp hơn. Ai cũng như ai, cuộc đời con người bước tới và phát triển mỗi ngày. Dù nhà có sang có đẹp, rồi một ngày nào đó, mỗi người chúng ta đều phải giã từ.
Niềm tin hy vọng của con người trên trần thế có cùng đích và có nơi để về. Chúa Giêsu sau khi phục sinh từ cõi chết, Ngài đã mạc khải cho các môn đệ: Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, nếu không Thầy đã nói với các con rồi; Thầy đi để dọn chỗ cho các con (Ga 14, 2). Chúa Giêsu đi trước để dọn chỗ cho chúng ta. Còn gì hạnh phúc hơn. Chúng ta biết chắc chắn là sẽ có đường để đi theo và có nhà để tới. Chúa Giêsu mở một chân trời mới đáp ứng mọi ngưỡng vọng của đời người. Có người ví đời người như cánh bèo trôi, lênh đênh dòng nước, khi trôi khi dừng, lững thững theo dòng nay đây mai đó và cuối cùng tàn rụi. Nhưng người có niềm tin vào Thiên Chúa là có niềm hy vọng. Đời tạm này sẽ đi qua và cuộc đời trần thế sẽ kết thúc, nhưng hồn thiêng sẽ sống mãi. Chúa Giêsu đã hứa sẽ trở lại đón chúng ta về nhà Cha. Ngày hạnh phúc đó, xác hồn kết hợp trong một cuộc sống mới và nơi đó không còn bóng dáng sự chết.
Chúa Giêsu đã dọn cho chúng ta có chỗ dung thân đời đời. Nhưng để tìm đạt cùng đích của cuộc đời, chúng ta không thể đi con đường nào khác ngoài con đường Chúa Giêsu đã vạch ra. Chúa nói: Thầy là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy (Ga 14, 6). Con đường dẫn tới sự sống viên mãn là con đường sự thật. Chúa Giêsu đến trần gian là để làm chứng cho sự thật. Có rất nhiều người chưa hiểu biết sự thật là chi? Sự thật là Chúa Kitô, Con Thiên Chúa giáng thế làm người và đã hy sinh thân mình để cứu độ chúng sinh. Chúa Kitô là sự thật tuyệt đối. Sự thật của Chúa sẽ giải thoát chúng ta khỏi mọi điều bất chính. Sự thật thì đơn sơ, trong sáng và thanh khiết. Chúa Thánh Thần chính là Thân Chân Lý. Muốn học biết sự thật, chúng ta phải biết hướng thiện và tìm về nguồn cội rễ của sự hiện hữu. Thiên Chúa Cha đã mạc khải sự thật qua chính Con Một của Người. Chúng ta chỉ có thể đến với Chúa Cha qua Đức Kitô.
Ngay sau khi Chúa Giêsu về trời, các tông đồ đã ra đi làm nhân chứng. Công việc chính yếu của các ngài là: Còn chúng tôi, thì sẽ chuyên lo cầu nguyện và phục vụ lời Thiên Chúa (Tđcv 6, 4). Sứ vụ của các tông đồ là cầu nguyện và rao giảng. Các tông đồ đã nhiệt tâm và hăng say rao giảng tin mừng Chúa Kitô phục sinh và đón nhận các tín hữu. Đặt nền tảng và xây dựng Giáo Hội sơ khai. Tuy phải đối diện với nhiều khó khăn cả về mặt tôn giáo và xã hội, các ngài đã can đảm vượt qua mọi gian khổ để mở mang Nước Chúa: Lời Chúa lan tràn và số môn đồ ở Giêrusalem gia tăng rất nhiều. Cũng có đám đông tư tế vâng phục đức tin (Tđcv 6, 7). Giáo hội mở rộng cửa và có rất nhiều người đã ăn năn sám hối trở về gia nhập đạo thánh. Hình thành tổ chức của Đạo Công Giáo thời sơ khai là do chính các người Do-thái. Họ đã giơ tay xin đóng đinh Chúa Giêsu vào thánh giá, nay trở thành môn đệ của Chúa. Một số các vị tư tế xin giết Chúa, nay cũng tin nhận Chúa Kitô phục sinh và ăn năn sám hối đổi đời.
Niềm tin vào Chúa Kitô là căn cốt của ơn cứu rỗi: Vậy vinh dự cho anh em là những kẻ tin; nhưng đối với những người không tin, thì tảng đá mà thợ xây loại bỏ, đã trở thành đá góc tường (1Petr 2, 7). Chúa Kitô trở thành tảng đá góc của niềm tin. Chúa Kitô là tất cả, là đầu hết và là cùng đích. Mọi sự đều qui phục dưới chân Người. Các tông đồ đã nhờ Danh của Đức Kitô làm mọi sự lạ lùng: Thật, Thầy bảo thật các con: Ai tin vào Thầy, người ấy sẽ làm những việc Thầy đã làm. Người ấy còn làm được những việc lớn lao hơn, vì Thầy về với Cha (Ga 14, 12). Chúa Giêsu trao ban trực tiếp cho các tông đồ quyền giảng dậy, làm các phép lạ và xua trừ ma quỉ. Biết rằng, không thể cáng đáng mọi công việc, các tông đồ đã tuyển chọn và đặt tay cầu nguyện trên những người cộng tác tiếp tục sứ mệnh. Ân sủng của Chúa Kitô là kho tàng chung của Giáo Hội được kế thừa qua mọi thời.
Thánh Phêrô tràn đầy sinh lực của Chúa Thánh Thần đã mạnh dạn công bố tin mừng và xác tín điều giảng dậy: Còn anh em là dòng giống được tuyển chọn, là hàng tư tế vương giả, là dân tộc thánh thiện, dân riêng của Chúa, để rao giảng quyền năng của Đấng đã gọi anh em ra khỏi tối tăm mà vào ánh sáng kỳ diệu của Người (1Petr 2, 9). Chính nhờ Chúa Kitô, cùng với Chúa Kitô và trong Chúa Kitô, các tín hữu trở thành dân riêng được tuyển chọn. Qua Bí tích Thanh Tẩy, mỗi người được trở nên tạo vật mới, được tháp nhập vào nhiệm thể Chúa Kitô và được chung phần gia nghiệp mà Chúa đã dọn sẵn cho. Chúa Kitô là trưởng tử đã sống lại từ cõi chết và đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Ngài đã chuẩn bị sẵn chỗ cho chúng ta trong Nhà Cha của Ngài.
Lạy Chúa, hôm nay là ngày Chúa đã dựng nên, chúng ta hãy mừng rỡ hân hoan. Chúng ta hãy sống niềm vui phục sinh ngay khi còn đang lữ hành dưới thế. Xin cho chúng con luôn biết dõi theo con đường chính thật để đạt tới sự sống đời đời.
Các tin khác
.: GIẢNG CHÚA NHẬT 3 PHỤC SINH (03/05/2025) .: Làm theo Lời Chúa (03/05/2025) .: Có Chúa nâng đỡ (03/05/2025) .: Thiên Chúa không bỏ con người (03/05/2025) .: Bữa ăn trên bờ biển (03/05/2025) .: Con có yêu mến Thầy không? (03/05/2025) .: Yêu mến Chúa (03/05/2025) .: Cơ hội chuộc lỗi cho Phêrô (03/05/2025) .: Vận mệnh tương lai của Giáo Hội (03/05/2025) .: in và Yêu là điều kiện nhận ra Chúa (03/05/2025) .: Mầu nhiệm Giáo Hội. (03/05/2025) .: Thủ lãnh Giáo Hội (03/05/2025) .: Sứ mạng phục vụ (03/05/2025) .: Cùng Ngư Phủ Phêrô ra khơi (03/05/2025) .: Mẻ lưới. (03/05/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam