Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 53

Tổng truy cập: 1376903

CÁC CON HÃY THƯƠNG YÊU NHAU

CÁC CON HÃY THƯƠNG YÊU NHAU

Năm 1977 một tai nạn xe hơi khủng khiếp xẩy ra tại Michigan cho một chàng thanh niên. Xe lật mấy vòng, Anh Nguyễn Peter 22 tuổi bị kẹt ở trong xe phải cưa xe mới lấy anh ra được. Anh bị nặng nhất là đầu, chân và hai tay và bị hôn mê bất tỉnh. Cô Nguyễn ngọc Hồng Bích vị hôn thê sắp cưới của anh được hung tin, cô hốt hoảng chạy đến nhà thương săn sóc anh. Sau một thời gian, anh phải cắt đi một cánh tay trái, một chân phải. Đêm ngày cô thường ngồi trực cạnh giường của anh vừa vỗ về vừa khích lệ anh: "Hồng Bích đây, Hồng Bích vẫn ở bên anh đây" trong khi đó anh Peter vẫn hôn mê không hay biết gì về sự hiện diện của cô. Thế rồi đêm nọ Hồng Bích nhìn thấy Peter cử động cánh tay phải và anh đã tỉnh lại. Ít lâu sau anh được rời bệnh viện. Ngọc Bích xin nghỉ việc để ở nhà săn sóc chàng. Sau ba tháng trời săn sóc, Peter cầm tay Ngọc Bích thều thào nói: "Cám ơn em, không có em thì anh chết mất. Em nói với ba má cho phép anh được cưới em". Ba Hồng Bích tỏ ra ái ngại về cuộc hôn nhân què quặt này. Nhưng Hồng Bích nhất định với bất cứ giá nào cũng cưới cho được chàng. Ông chiều ý con nên nói: "Thì ba bằng lòng, nhưng cho tới khi nào thằng Peter có thể đi đứng đàng hoàng từ cuối nhà thờ, trong lễ cưới". Được tin vui, cô cậu cố ráng chăm sóc cho nhau và ra công luyện tập. Hai năm sau, họ vui vẻ bước vào nhà thờ làm hôn lễ giữa niềm vui của họ hàng và bạn thân.

Câu chuyện tình trên cũng nói lên được lời nhắn nhủ của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay "Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng hãy yêu thương nhau. Căn cứ vào điều này mà mọi người nhận biết các con là môn đệ Thầy, là các con yêu thương nhau".

"Thiên Chúa lau khô giọt lệ của họ" (Rev.21:1).

"Các con hãy yêu thương nhau" (Jn.13:31-35).

THIÊN CHÚA LAU SẠCH GIỌT LỆ:

Người thất vọng nhìn cuộc đời cái gì cũng thấy đen tối. Đời đối với họ là một bể khổ, là lọc lừa, là cạm bẫy.

Người yêu đời nhìn cái gì trong cuộc đời cũng được kết bằng hoa hồng thắm tươi. Nhưng trong thực tế, cuộc đời pha trộn cả buồn lẫn vui, cả khổ lẫn sướng, cả hạnh phúc lẫn sầu đau.

Con người không thể sống mà không có niềm vui. Nếu cuộc đời chỉ nối tiếp bằng những đám tang mà thiếu vắng đám cưới; nếu cuộc đời chỉ có công việc mà không có giải trí... Thì gánh nặng cuộc đời sẽ làm cho rất nhiều người ngã qụy. Trái lại mong chờ quá nhiều vui sướng trong cưộc đời lại là một điều rất nguy hiểm, bởi vì mong chờ như thế sẽ dễ dàng thất vọng.

Bạn bè nói với ta rằng: Cần phải xem cuốn phim mới, vì nó hay lắm. Lòng mong mỏi chờ đợi xem cuốn phim sẽ làm cho ta như nuốt được hạnh phúc. Nhưng thường khi xem xong ta chép miệng: "Biết vậy không xem thì tốt hơn. Phim chẳng có gì hấp dẫn". Một hình ảnh tương tự: Ngày cưới của con gái, người Mẹ thường trào lệ vì vui, nhưng rồi giọt lệ trào ra cũng lại là giọt lệ buồn khi người con gái từ giã gia đình lên xe hoa về nhà chồng.

Người Kitô hữu có nhiều lý do để sống vui, nhưng chúng ta cũng không thể quên rằng: Nước Thiên Chúa mới chỉ bắt đầu nơi chúng ta. Sự hoàn thành viên mãn của nước Chúa sẽ đến sau. Ở bên này nấm mồ chúng ta còn phải sống căng thẳng giữa điều thực hiện và điều chưa thực hiện. Giữa điều thiện và điều ác. Sau bên kia nấm mồ mới thấy rõ triều thiên vinh thắng của mình trong mọi trận chiến ở trần gian.

Bài trích sách Khải huyền hôm nay diễn tả niềm an ủi của những ai đang phải trải qua nhiều thử thách đau thương. Người xưa thường quan niệm: "Biển gây giông tố là do quỉ tặc gây ra. Vì thế biển luôn luôn là sự đe dọa hiểm nghèo". Nói biển không còn nữa là nói đau khổ đã hết. Tất cả niềm hạnh phúc mới được bắt đầu trong cuộc sống của người Kitô hữu, nhưng sẽ chỉ hoàn tất đầy đủ ở cưộc sống mai sau.

CÁC CON HÃY YÊU THƯƠNG NHAU:

Lạy Chúa, Chúa dạy chúng con phải yêu thương nhau như Chúa đã yêu thương chúng con, nghĩa là con phải yêu thương anh chị em con với tất cả con người của mình, phải quên mình cho người khác và đem sự lành của con cho họ, vì Chúa đến cửu tất cả chúng con và muốn thấy mọi người xử tốt với nhau.

Chúa ơi, Phải chăng Chúa làm cho cuộc đời con thêm phức tạp, vì con phải yêu thương tất cả mọi người ở mọi nơi và mọi lúc?

Đôi khi con nghĩ con đã làm như Chúa đã dạy và nhiều người cũng nghĩ con tốt lành thánh thiện và luôn sẵn sàng như thế. Nhưng lúc đó Chúa lại nói với con rằng "Chưa đủ" và cũng có thể Chúa nói "Con làm sai" nữa, vì có pha tính ích kỷ, tìm lợi lộc cho riêng con.

Thực khó mà thương được những người con thấy hàng ngày, còn cả những người con không thấy, không biết. Lạy Chúa, con đang đi trên đường về Jêricô, trên con đường nhỏ của chính con mà con đang đi, nhưng còn đường này dài hơn con tưởng tượng, dài tới tận cùng trái đất, cho tới khi hết mọi người nằm xuống. Xin Chúa giúp con, để một tay con thương yêu phục vụ anh chị em này thì tay kia con cũng thương yêu phục vụ người anh chị em khác. Ý Chúa lớn lao quá mà tim con lại nhỏ bé quá. Con khó mà thương hết mọi người. Chớ gì con luôn hân hoan nói lên được rằng: Con là dụng cụ để anh chị em xử dụng. Tôi đây, hỡi anh chị em.

 

83.Một lời trối trăn

(Suy niệm của Lm. Bùi Mạnh Tín)

Những lời khuyên bảo về tình đoàn kết yêu thương không bao giờ dư thừa, trái lại luôn cần thiết trong mọi hoàn cảnh và cho mọi người. Lời khuyên đó càng đáng trân trọng và quan tâm hơn, khi nó xuất phát từ tấm lòng của một người cha trước giờ vĩnh biệt con cái. Những lời ấy cần phải được con cái ghi nhớ như một lời trối trăn quan trọng và được thi hành nghiêm chỉnh như một bổn phận trong tinh thần hiếu thảo. Hiểu như vậy, chúng ta sẽ cảm nghiệm được phần nào những tâm tình tha thiết của Chúa Giêsu khi ban bố giới luật yêu thương cho các môn đệ.

Khi đọc những lời nhắn nhủ của Chúa Giêsu trong khung cảnh Phòng Tiệc Ly, nhiều người có thể nhớ lại một câu truyện quen thuộc: Một người cha trước khi qua đời, đã gọi các con lại và dạy chúng bài học đoàn kết yêu thương. Để minh chứng sự đoàn kết có một sức mạnh lớn lao, ông trao cho người con cả một bó đũa và xin cậu lần lượt bẻ gẫy từng cái. Cậu đã bẻ gẫy rất dễ dàng. Sau đó, ông lại trao cho cậu một bó đũa khác nhưng được bó chặt lại với nhau và xin cậu bẻ gẫy tất cả một lượt, nhưng cậu không tài nào bẻ được. Lúc đó người cha âu yếm mỉm cười nhìn các con và nói: "Chúng con biết đó, khi chúng con đoàn kết gắn bó với nhau, chúng con sẽ tạo được một sức mạnh lớn lao để thắng vượt mọi thử thách và đương đầu trước mọi gian nguy. Nhưng khi chúng con chia rẽ, chúng con sẽ mất đi tất cả sức mạnh cần thiết và chúng con sẽ gục ngã."

Người cha trên giường bệnh đó có thể được ví như Đức Kitô trong bữa tiệc ly; con cái của ông chính là các môn đệ và tất cả chúng ta, những người đã tin theo Chúa Kitô và trở thành môn đệ của Ngài. Thật vậy, chính trong căn phòng ấm cúng này, vào buổi tối trước giờ vĩnh biệt, Chúa đã kêu gọi các môn đệ phải thương yêu nhau. Đây là một lời trối trăn quan trọng và cũng là một giới răn riêng của Ngài mà Ngài muốn các môn đệ luôn ghi nhớ và thực hành. Khi nói: "Thầy còn nhiều điều phải nói với chúng con...", Chúa cho các môn đệ và chúng ta thấy rằng, "nhiều điều phải nói" đó, có thể "tạm gác lại", nhưng vấn đề yêu thương đoàn kết thì không thể bỏ qua, vì nó hết sức quan trọng ngay trong hàng ngũ hiện tại của các môn đệ cũng như tương lai của Giáo Hội sau này. Thật vậy, ơn cứu độ có được tiếp tục rao giảng và lãnh nhận hay không, người ta có tiếp tục nhận biết Thiên Chúa và trở thành môn đệ Đức Kitô hay không, tất cả tùy thuộc ở giới răn bác ái này. Nhưng làm cách nào để chu toàn giới răn? Chúa trả lời gọn ghẽ: "Anh em cứ yêu thương nhau theo đúng như cách thức Thày đã thương yêu anh em", có nghĩa là cứ nhìn vào cách sống của Chúa mà bắt chước. Cảm nghiệm được tâm tư của Thày mình, ý thức được tầm quan trọng trong lời trối trăn, và chắc hẳn đã có những kinh nghiệm trong việc thực thi giới răn bác ái, Thánh Gioan mạnh dạn tuyên bố: "Nếu chúng ta thương yêu nhau thì Thiên Chúa ở trong chúng ta" (1 Gio 4,12b), và: "Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa" (1 Gio 4,8), bởi vì "Ai nói: tôi yêu mến Thiên Chúa mà lại ghét anh em mình thì người ấy là kẻ nói dối, vì ai không yêu thương anh em mình mà họ trông thấy, làm sao họ có thể yêu mến Thiên Chúa, Đấng họ không trông thấy" (1 Gio 4,20). Cho nên: "Ai yêu mến Thiên Chúa thì cũng phải yêu thương anh em mình" (1 Gio 4,21). Thánh Phaolô tóm tắt: "Ai yêu thương, người đó chu toàn luật Chúa." (Rom 13, 9b).

Là những người Công Giáo, chúng ta cố gắng chu toàn việc tham đự thánh lễ Chúa Nhật, xưng tội rước lễ mùa Phục Sinh, lâu lâu đóng góp chút thời giờ và tiền bạc cho gíao xứ; và chúng ta cho như vậy là đủ. Cũng qua những công việc đó, chúng ta biết ai là Công Giáo, ai không, đánh gía ai "ngoan đạo, ai khô khan"... Nhưng hôm nay, qua những lời tuyên bố của Chúa, chúng ta có một cái nhìn mới mẻ hơn, chính xác hơn, biết rằng các công việc đó là cần thiết và có thể là những dấu chỉ tốt của một Kitô hữu, nhưng chúng không phải là những điều cốt yếu và căn bản. Tình bác ái mới thực sự là căn bản cốt yếu. Chính tình bác ái được thực hiện theo cách thức và tâm tình của Chúa Kitô mới biến đổi chúng ta thành môm đệ Đức Kitô.

 

home Mục lục Lưu trữ