Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 70
Tổng truy cập: 1364561
CHÍNH ANH EM LÀ CHỨNG NHÂN
“ CHÍNH ANH EM LÀ CHỨNG NHÂN”
VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
- Đối với Đức Giêsu: hoàn tất mầu nhiệm Vượt Qua.
Trong sách Công Vụ Tông đồ, chúng ta đã đọc thấy biến cố Lên Trời xảy ra vào ngày thứ Bốn mươi sau Phục sinh. Trái lại, trong sách Tin Mừng, Luca lại đặt biến cố này vào ngay chiều ngày Phục sinh. Làm như thế Luca muốn nêu bật tính thống nhất không thể tách biệt của mầu nhiệm vượt Qua: biến cố Lên Trời biểu lộ vinh quang của Đấng Phục sinh và quyền bá chủ thần linh của Người. biến cố ấy đóng dấu ấn kết thúc cuộc đời và Tin Mừng của Đức Giêsu bằng việc tôn phong thiên quốc của Đấng Mêsia. Mâu thuẫn rõ ràng về thời gian – điều hoàn toàn tương hợp với cách hành văn của thời ấy – không nhằm mục tiêu nào khác hơn là phô bày tất cả vẻ phong phú của biến cố cứu độ này.
Sau khi tỏ mình cho các môn đệ nhận ra mình: “Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà” (c.39). Đức Giêsu mở tâm hồn cho họ hiểu ý nghĩa của biến cố phục sinh: “Tất cả những gì sách luật Môsê, sách các ngôn sứ và các Thánh vịnh chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm” (c.44). Tất cả những gì các ông vừa trải qua cùng với Người, đều hiện rõ ý nghĩa dưới ánh sáng của Thánh Kinh, và chính Thánh Kinh được thực hiện hoàn hảo trong mầu nhiệm Vượt Qua: “Đấng Kitô phải chịu khổ hình rồi ngày thứ ba từ cõi chết sống lại rồi phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội”.
Khi dẫn các môn đệ tới tận Bêtania, giờ đây Đức Giêsu từ biệt và chúc lành cho các ông là những người kế thừa mình theo cách các thánh tổ phụ chúc lành cho các con vào lúc lìa cõi thế..
Và đang khi Ngươi được “đem lên trời” các môn đệ “phủ phục bái lạy Người”, một cử chỉ tôn thờ chỉ dành riêng cho Thiên Chúa mà thôi.
Mặc dầu chia ly hoặc phải chia ly, nhưng tất cả mọi người đều chấp nhận từ nay không còn được trông thấy, mà chỉ sống bằng lòng tin nên các môn đệ cũng “lòng đầy hoan hỉ”, “các ông trở lại Giêrusalem, ở trong Đền thờ” – nơi mọi việc đã khởi đầu khi thiên thần báo tin cho ông Dacaria – các ông “không ngớt chúc tụng Thiên Chúa”.
Roland Meynet quảng giải: “Các môn đệ xem thấy Đức Giêsu lần cuối, cuộc chia ly thế là dứt khoát rồi. Tuy nhiên, các ông không buồn sầu, ngược lại, các ông trở lại Giêrusalem lòng đầy hoan hỉ. Chính là vì Thầy không đi vào cõi chết như họ đã trông thấy ba ngày trước, nhưng được đưa lên trời, đến cùng Chúa Cha. Các ông bái lạy Người và không ngớt chúc tụng Thiên Chúa. Nếu Đền thờ là nơi và là dấu chỉ sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa dân Người, thì các ông biết rằng: nếu các ông luôn ở lại trước mặt Đấng tối Cao, các ông sẽ không phải xa cách Đấng vừa về với Ngài. Liệu các ông có lòng đầy hoan hỉ như thế, nếu các ông không tin chắc rằng Đức Giêsu luôn ở với các ông, mặc dầu không trông thấy? Xem như nghịch lý: cuộc chia ly đối với các ông lại trở thành dấu chỉ rằng Đức Giêsu luôn ở bên các ông. (L’Evangile selon saint Luc, Cerf cuốn 2, trg 239).
- Đối với Hội Thánh: Khai mở một kỷ nguyên mới.
Kế hoạch của Thiên Chúa được ghi trong Kinh Thánh không chấm hết cùng với cái chết, phục sinh và lên trời vinh hiển của Đức Glêsu, mà còn tiếp tục trong Hội Thánh. Sứ điệp Tin Mừng được hoạch định “cho muôn dân”, được rao giảng “bắt đầu từ Giêrusalem”.
“Anh em là chứng nhân của những điều đó”. Đức Giêsu đã tuyên bố với các môn đệ như vậy. Và trước khi lìa bỏ các ông để “được đưa lên trời”, Người loan báo cho các ông biết rằng, các ông sẽ “nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống”, quyền năng mà Cha đã hứa, để hoàn thành sứ mạng vĩ đại vượt quá sức riêng của các ông.
Một giai đoạn lịch sử cứu độ được hoàn tất. Một kỷ nguyên mới được chuẩn bị, kỷ nguyên đi gieo rắc ‘I’in Mừng bắt đầu từ Giêrusalem cho đến tận cùng trái đất. Công việc gieo trồng này sẽ bội thu, bởi vì nó bắt rễ lừ những gì vừa hoàn thành lại Giêrusalem, đó là việc “Đức Giêsu chịu khổ nạn, sống lại và sự sám hối được rao giảng nhân danh Người để được ơn tha tội”.
BÀI ĐỌC THÊM:
- Loan báo Tin Mừng bằng lời nói và bằng hành động
(G. Bessiere: ‘Dieu si proche’ Năm C, DDB, trg 68-69).
Tận cùng lại là một khởi đầu.
Mọi sự đều xảy ra tại Giêrusalem.
Các môn đệ đã cảm nghiệm được sự hiện diện của Đức Giêsu, Người đã phục sinh. Các ông đã bắt đầu hiểu rằng sự việc phải đi tới đích điểm đó và phải được hoàn thành cách vinh quang. “Cần phải…”. Đây không phải là do định mệnh an bài. Cụm từ đó chỉ có ý nói rằng mọi biến cố tìm được ý nghĩa trong Thiên Chúa và chúng là tiếp nối của một quá khứ cao quý nhất. Một nụ hoa hé nở, một việc kỳ diệu Thiên Chúa làm ở giữa dân Người.
Đức Giêsu được “đưa lên trời”. Những lời trăn trối cuối cùng của Người là lệnh “sai đi”, và là lời loan báo cho họ một sức mạnh từ trời cao, đó là Thần Khí được ban xuống, Thần Khí mà các Ngôn sứ đã loan báo. Từ nay, những con người ấy sẽ mang trên tay và trong trái tim ơn tái sinh. Các ông sẽ làm lây lan ơn Thiên Chúa, biến đổi cả nhân loại. Đức Giêsu đi về cùng Cha Người, cốt để các ông ra đi đến tận cùng trái đất.
Cử chỉ cuối cùng của Đức Giêsu thâu tóm cả cuộc đời của Đức Giêsu trên trần gian: “Đang khi giơ tay chúc lành cho các ông, thì Người lìa các ông…”. Đức Giêsu lên trời đang khi chúc lành, hình ảnh cuối cùng đó sẽ còn mãi: bàn tay đang chúc phúc.
Còn các ông “lòng đầy hoan hỉ” và “các ông không ngớt chúc tụng Thiên Chúa trong đền thờ”. Giữa trời và đất, giữa đất với trời, lời chúc phúc được giao lưu.
Giờ đây các môn đệ Đức Giêsu – những môn đệ thời xưa và những môn đệ thời nay – cần phải loan báo Tin Mừng cho đến tận cùng thế giới và tận cùng lịch sử, bằng lời nói và bằng hành động. Phải không ngớt chúc tụng.
- Được sai đi truyền giáo thế chân các tông đồ.
Đức Giêsu đã lên trời thế nào? Ta hãy nghe thánh Luca tường thuật thật giản dị: “Đức Giêsu lìa khỏi các môn đệ và được đưa lên trời”.
Có điều lạ là các môn đệ không biến cuộc chia ly thành một tấn bi kịch. Tác giả thuật lại rằng các ông trở lại Giêrusalem lòng đầy hoan hỉ. Dường như các ông đã được soi sáng cho hiểu rằng: Đức Giêsu đã hoàn thành trọn vẹn sứ mạng cứu thế của Người. Từ nay đến lượt các ông có nhiệm vụ làm chứng.
Biến cố Lên Trời cho thấy công trình cứu độ này đã hoàn thành; mọi điều Thánh Kinh loan báo đều là lời của Thiên Chúa. Tất cả đều đã được thực hiện, cả đến việc phục sinh. Từ nay, làm cho thế giới sám hối trở lại.
Biến cố Lên Trời chứng tỏ rằng Đức Giêsu chuyển giao nhiệm vụ cho các chứng nhân. Giờ đây đến lượt các môn các đệ hoạt động. Họ có nhiệm vụ làm cho kế hoạch đã được hoàn thành nơi Đức Giêsu được tỏ hiện cho mọi dân mọi nước.
Đồng thời biến cố lên Trời cũng còn la một lời hứa. Một sức mạnh nội tâm sẽ được ban xuống cho các chứng nhân của Đức Giêsu. Một sức mạnh nội tâm sẽ được ban xuống cho họ từ trời cao. Sức mạnh ấy củng cố trí tuệ và tâm hồn các ông, sẽ biến các ông nên can đảm.
Biến cố Lên trời là lơi chúc phúc từ trời. Một phúc lành làm cho con người cảm nghiệm năng lực của Thiên Chúa thấm nhập vào mình, cảm thấy mình được tôn trọng trong tự do và có khả năng sáng tạo để đạt kết quả.
Biến cố Lên Trời còn được tiếp nối bằng lời cầu nguyện vui tươi và tinh thần hoan hỉ. Các môn đệ không bị mồ côi chút nào. Các ông có Chúa Thánh Thần ở cùng. Các ông ở nhà của Người là Đền thờ. Các ông ca tụng những thiện hảo của Thiên Chúa. Các ông chúc tụng Người.
***
Niềm vui của ta, hỏi rằng có ngang tầm với niềm vui của các môn đệ đầu tiên không? Lời cầu nguyện của ta, có hòa nhập với lời tạ ơn của các ông không? Cuộc sống thường ngày của ta có phải là cuộc dấn thân truyền giáo theo chân các tông đồ không?
Bởi vì biến cố Lên Trời của Chúa phải được sống và được cử hành như thế đó.
(Lm. Emmanuen Nguyễn Vinh Gioang)
- Hôm nay, Chúa Giêsu về trời, về thiên đàng.
Trời, thiên đàng, chính là quê hương thật của chúng ta. / Chúa Cha rất yêu thương chúng ta. Ngài lo lắng đủ cách để cho mỗi người chúng ta được phước thiên đàng. Ngài cho Con Một Ngài xuống thế để cứu chuộc chúng ta, để đưa chúng ta về thiên đàng với Ngài.
- Chúa Giêsu nói rất rõ về thiên đàng.
Ngài nói Ngài bởi trời, bởi thiên đàng mà đến: “Tôi là bánh từ trời xuống.” (Ga 6,41), “Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người, Đấng từ trời xuống” (Ga 3,13). / Ngài nói Ngài là Con của Cha ở trên trời: “Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16). / Ngài nói rõ chuyện Ngài về trời, về thiên đàng, để dọn chỗ cho chúng ta. Thật là sung sướng khi mỗi người chúng ta được Chúa Giêsu giữ sẵn chỗ trên thiên đàng: “Các con đừng lo, hãy tin vào Thầy. Có nhiều chỗ ở trong nhà Cha Thầy…Thầy đi về trời để dọn chỗ cho các con, rồi Thầy lại đến đón các con về cùng Thầy để Thầy ở đâu thì các con cũng ở đó với Thầy.” (Ga 14,1-3) / Ngài khuyến khích chúng ta hãy tìm cho được của cải trên trời, trên thiên đàng: “Các con đừng tích trữ của cải ở dưới đất, nơi bị mối mọt đục khoét và kẻ trộm đục vách lấy mất. Các con hãy tích trữ của cải ở trên trời, nơi mối mọt không đục khoét được, nơi kẻ trộm không đào vách lấy được.” (Mt 6,19-20) / Ngài lại còn khuyến khích chúng ta vui mừng vì được phần thưởng trên nước thiên đàng: “Các con đừng vui mừng vì trừ được ma quỷ, các con chỉ nên vui mừng vì tên các con được ghi khắc trên nước thiên đàng” (Lc 10,20). / Ngài dạy chúng ta hằng ngày phải cầu nguyện với Chúa Cha của chúng ta ở trên trời: “Lạy Cha chúng con ở trên trời.” (Mt 6,9) / Ngài dùng nhiều hình ảnh tốt đẹp để nói về thiên đàng: thiên đàng là một tiệc cưới rất vui vẻ (Mt 22, 1-2), một kho vàng đầy giá trị (Mt 13,44), một viên ngọc vô cùng quý báu (Mt 13,45).
- So sánh đời sống trên thiên đàng và đời sống dưới trần gian này.
Khi biết về thiên đàng như lời Chúa Giêsu dạy, người Công Giáo chúng ta thấy trần gian này không có được hạnh phúc nếu Con Thiên Chúa không xuống thế cứu chuộc loài người. / Trần gian này là nơi đầy đau khổ: sinh ra đã khóc, lớn lên phải cực, lại thêm bệnh tật, rồi phải già yếu, phải hấp hối và phải chết! / Trần gian này là nơi đầy phỉnh gạt: tiền bạc, danh vọng, sung sướng mà thế gian ban tặng cho những ai theo nó, nói là rất hạnh phúc, rất tuyệt vời, nhưng trong thực tế, chúng là những điều rất chóng tàn phai. / Nếu chúng ta không tin có thiên đàng ở đời sau, nếu chúng ta chỉ biết có thiên đàng trên mặt đất này, thế nào chúng ta cũng gặt hái buồn phiền, thất vọng và chán nản. / Cuộc sống của chúng ta trên trần gian này chỉ là tạm thời và thật là vắn vỏi. Đời sống mai sau, hoặc là sống bên Chúa, hoặc là ở với ma quỷ, mới thật là đời đời, vĩnh viễn. Ai sống như ý Chúa muốn và tuân giữ các luật Chúa truyền, mới được phần thưởng sống hạnh phúc đời đời sau này với Chúa trên thiên đàng.
- Thiên đàng là nơi đầy hạnh phúc thật.
Trên thiên đàng, hạnh phúc không bao giờ hết, không bao giờ cùng tận! / Thiên đàng là nơi ta có một cuộc sống đời đời hạnh phúc mà Chúa dọn sẵn cho những ai yêu mến Ngài. / Trên thiên đàng, không còn tội lỗi, không còn sự chết, không phải buồn sầu, đau đớn và bệnh tật. / Trên thiên đàng, ta sẽ sống hạnh phúc đời đời bên cạnh Chúa Ba Ngôi và Đức Mẹ. Trên thiên đàng, chúng ta sẽ được hân hạnh làm bạn với các thánh thiên thần và tất cả các thánh nam nữ. / Trên thiên đàng, chúng ta sẽ gặp lại mọi người thân yêu: cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em, bạn hữu, thân nhân, ân nhân. / Trên thiên đàng, những sự ngày nay chúng ta không biết, lúc đó, chúng ta sẽ biết được hết. / Trên thiên đàng, thân xác chúng ta được biến hoá một cách tuyệt diệu để thưởng thức mọi vẻ đẹp thiên nhiên trong vũ trụ này. / Thiên đàng cũng là nơi đầy bất ngờ cho chúng ta. Bất ngờ về những người được lên thiên đàng: những người khiêm nhượng, không ai biết, như những người thu thuế trong Phúc Âm; những người bị xã hội khinh chê, ruồng bỏ, như người ăn mày Ladarô trong Phúc Âm; những người tội lỗi nặng nề nhưng biết ăn năn chừa cải, như người trộm lành trong Phúc Âm; những người hèn mọn bé nhỏ và những người có tinh thần trẻ nhỏ như lời Chúa đã phán rõ trong Phúc Âm. Bất ngờ về những việc được thưởng trên thiên đàng: những việc nhỏ hèn, những việc không ai thấy, những việc không ai biết.
- Để được lên thiên đàng, chúng ta phải muốn thật trong khi cầu nguyện.
Thánh Tôma tiến sĩ đã trả lời câu này cho ta: “Phải thật lòng muốn lên thiên đàng”. / Có nhiều loại muốn: có loại muốn hời hợt, muốn qua loa, muốn rồi bỏ; có loại muốn tích cực, muốn triệt để, muốn thật. / Thứ nhất, phải muốn thật trong khi cầu nguyện. / Được lên thiên đàng là một ơn vô cùng cao quý, vô cùng trọng đại. Chúng ta phải luôn luôn cầu xin cho được ơn ấy. Thánh Phaolô dạy: “Anh em hãy biết run sợ mà gắng sức lo sao cho mình được cứu độ” (Ph 212) / Bền đổ cầu xin, chúng ta sẽ được ơn tuyệt vời này. Chúa Giêsu đã từng phán: “Ai xin thì sẽ được,…”
- Để được lên thiên đàng, chúng ta phải muốn thật trong khi khinh chê những sự thế gian chóng qua này.
Có kẻ sống duy vật, duy lạc. Họ xem trái đất này là thiên đàng vật chất. / Đối với họ, tiền bạc, danh vọng, khoái lạc vật chất là trên hết. / Họ là đồ đệ của vua Sardanapalô, hoàng đế xứ Assyria ngày xưa. Vua này chỉ biết ăn chơi sung sướng, phạm đủ mọi tội lỗi trên đời. Vua bắt đúc tượng mình bằng đồng, và truyền khi chết, dựng tượng đó nơi công trường. Dưới bức tượng, vua cho khắc câu để truyền lại cho hậu thế: “Ớ khách qua đường, hãy ăn, hãy uống, hãy vui chơi, ngoài ra, mọi sự khác đều vô ích.”/ Ai muốn lên thiên đàng, không được sống như ông vua này, nhưng phải biết khinh chê những sự giả dối chóng qua của thế gian. Họ than lên như thánh Inhaxiô: “Ôi, trái đất xem ra thật không đáng gì khi tôi nghĩ đến thiên đàng.” / Khi điệu thánh Cêcilia đi xử tử, quan và đao phủ khuyên cô rằng: “Hỡi cô, cô hãy nhìn tuổi thanh xuân của cô. Tuổi cô tươi xinh như mộng. Cô hãy biết rằng cô là người vợ của một bậc sang trọng giàu có. Cô hãy nghĩ lại đi.” / Thánh nữ liền trả lời: “Tôi không nghĩ lại gì hết. Tôi mất bùn đất nhưng được lại vàng bạc châu báu. Tôi mất đời sống khốn khổ trên mặt đất, nhưng được đời sống sung sướng muôn đời trên thiên đàng. Thân xác này héo khô tan nát trên mặt đất, nhưng tôi lại được một thân xác đầy đẹp đẽ và đầy ánh sáng trên thiên đàng.”
- Để được lên thiên đàng, chúng ta phải muốn thật trong khi chống lại những nguy hiểm trên đời này.
Con đường đưa chúng ta về trời là con đường hẹp, đầy chông gai, đau khổ, thánh giá. Chính Chúa Giêsu đã dẫn Đức Mẹ đi trên con đường này, và giờ đây, Ngài cũng dẫn chúng ta đi như vậy. Chúng ta phải mạnh mẽ tiến lên trên con đường đầy khó khăn này để về cho được nước thiên đàng. / Ngày xưa, vua Alaric dẫn đạo binh đi chiếm nước Ý. Khi gặp một ngọn núi cao, binh sĩ uể oải nhụt chí, vua liền hét to: “Tiến lên, chúng ta sẽ chiếm được thành Rôma.” Khi gặp một con sông dài chắn ngang, binh sĩ chán nản, vua Alaric hét to: “Tiến lên, chúng ta sẽ chiếm được thành Rôma.” Khi gặp sức chống cự của binh lính Ý, binh sĩ vua Alaric sắp ngã lòng, vua liền hét to: “Tiến lên, chúng ta sẽ chiếm được thành Rôma.” Và nhờ thế, vua Alaric và binh sĩ của vua đã chiếm được thành Rôma và nước Ý. / Phần chúng ta, không phải chiến đấu để chiếm một nước chóng qua, hư nát, nhưng là một nước vĩnh viễn, đầy tràn hạnh phúc, đó là nước thiên đàng. / Mỗi lần tội lỗi, ma quỷ, xác thịt, thế gian, khó khăn, đau khổ hồn xác chặn đứng con đường về thiên đàng của chúng ta, chúng ta hãy mạnh mẽ hô to: “Tiến lên, ta sẽ chiếm được nước thiên đàng.”
- “Con chỉ mong được lên thiên đàng mà thôi!”
Nhà bác học Le Verrier có nhiều phát minh lớn lao về thiên văn. Đức Cha địa phận khen ông: “Danh tiếng ông lên tận các ngôi sa ”. Ông khiêm nhượng trả lời: “Xin Đức Cha cầu nguyện cho con, con chỉ mong được lên thiên đàng mà thôi. ”
- Hãy lo cho đời sống vĩnh cửu ngay bây giờ!
Thánh Caminlê đệ Lenly, khi thấy mồ mả, thường suy nghĩ: “Nếu những người chết đang nằm đây, được trở lại cõi thế, thì có sự khó nhọc nào mà họ tránh né chẳng nhận để được sống đời đời? Còn tôi, tôi còn đang có thời giờ, mà tôi có làm gì để lo cho đời sống đời đời không?”
- “Vua là kẻ ngu dại nhất trên đời!”
Ông vua kia nói với tên hề trong cung điện: “Ngươi là kẻ ngu dại nhất trên đời. Ngươi hãy cầm chiếc gậy này. Khi thấy ai ngu dại hơn ngươi, ngươi hãy trao chiếc gậy này cho người đó.” / Khi vua sắp chết, tên hề hỏi vua: “Vua sắp đi đâu?” / “Sắp đi qua thế giới khác.” / “Khi nào về? Một tháng sao?” / “Không.” / “Một năm sao?” / “Không! Không bao giờ trở về!” / “Thế vua có chuẩn bị hành lý gì không?” / “Không!” / “Thế thì vua hãy cầm lấy chiếc gậy này. Vua là kẻ ngu dại nhất trên đời!”
- Tả cảnh thiên đàng không nổi.
Một người bạn thân yêu của thánh Augustinô yêu cầu ngài viết một cuốn sách về thiên đàng. / Thánh Augustinô vào phòng, đóng cửa lại, cố suy nghĩ để viết. Ngài viết thư xin thánh Hiêrônimô giải đáp một vài thắc mắc. Bỗng Thánh Augustinô nghe một giọng nói vang lên: “Hỡi Augustinô, anh muốn gì đó? Anh muốn dùng ngòi bút để hiểu sự bao la của trời đất sao? Anh tự hào muốn thấy điều con mắt phàm trần không bao giờ thấy được sao? Anh muốn hiểu điều anh không thể hiểu được sao?” / Đó là giọng của Hiêrônimô. Hôm đó chính là ngày Thánh Hiêrônimô qua đời. / Từ đó, Thánh Augustinô bỏ ý định viết cuốn sách về Thiên Đàng.
- “Ôi Thiên Đàng! Ôi Thiên Đàng!” Hai tiếng này làm cho linh hồn tôi được bằng an vui vẻ.”
Một vị tu rừng tìm cách sống trong một cái hang nhỏ và tối tăm, đêm ngày ăn chay, đánh tội, hãm mình. / Ngày kia, một đoàn người, gồm những kẻ mộ mến tài đức của ngài, lên rừng đến thăm. / Thấy cách sống của vị tu rừng này, họ bỡ ngỡ hỏi: “Làm sao ngài có thể ở trong này một ngày mà thôi?” / “Quý vị hãy vào, nhìn qua cái lỗ này, quý vị sẽ rõ.” / Họ vào và thấy: nơi tường hang rêu phủ, có một lỗ hổng, để lộ ra một góc trời. / Họ không hiểu. Vị tu rừng liền cắt nghĩa: “Góc trời đó là nguồn an ủi của tôi. Những khi tôi buồn chán, tôi nhìn ra góc trời đó và kêu lên: “Ôi Thiên Đàng! Ôi Thiên Đàng!” Hai tiếng này làm cho linh hồn tôi được bằng an vui vẻ.”
- Người Công Giáo còn có Quê Trời!
Ao có bờ./ Sông có bến./ Người đời có Quê Đất./ Người Công Giáo còn có Quê Trời.
Các tin khác
.: GIẢNG CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH (10/05/2025) .: TẬN HIẾN CHO ĐÀN CHIÊN (10/05/2025) .: CON CHIÊN CỦA CHÚA GIÊSU (10/05/2025) .: NGƯỜI MỤC TỬ (10/05/2025) .: NGƯỜI CHẾT VÌ YÊU (10/05/2025) .: VỊ CHỦ CHĂN NHÂN LÀNH (10/05/2025) .: A LÀ ĐẤNG CHĂN CHIÊN LÀNH (10/05/2025) .: AN TOÀN TRONG TAY THIÊN CHÚA (10/05/2025) .: HÃY YÊU NHƯ LÒNG DẠ THƯƠNG XÓT CỦA THIÊN CHÚA (10/05/2025) .: TÔI BIẾT CHIÊN CỦA TÔI VÀ CHIÊN TÔI BIẾT TÔI (10/05/2025) .: CHÚA CHIÊN LÀNH - MÙA XUÂN HỘI THÁNH (10/05/2025) .: TÔI CÓ THUỘC ĐOÀN CHIÊN CHÚA KHÔNG? (10/05/2025) .: CHÚA CHIÊN LÀNH NHẬN BIẾT CHIÊN CỦA NGƯỜI (10/05/2025) .: KITÔ HỮU THAM DỰ SỨ VỤ MỤC TỬ CỦA CHÚA GIÊSU NHỜ CHỨC NĂNG VƯƠNG GIẢ (10/05/2025) .: KHÔNG AI CƯỚP ĐƯỢC KHỎI TAY TÔI (10/05/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam