Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 88

Tổng truy cập: 1366434

Có Một Người Cha

Cập nhật : 08-03-2013
 

Có một người Cha

Trong ngày 8/3, vừa qua, tôi đọc được một câu chuyện nói về tình mẹ rất hay, xin được chia sẻ với quý OBAEC. Đây là một câu chuyện của một người bạn trẻ ở Malaysia.

Suốt đời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ là bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế đối với tôi? Tôi lơ bà đi và ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên:

- Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó, đi học về tôi nói thẳng với bà:

- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói xúc phạm đó, vì lúc ấy trong lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát khỏi nhà. Không còn liên hệ gì đến mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và co mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ thưở nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ tôi một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ, đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận, vừa lo vợ tôi biết chuyện nên hét lên:

- Sao bà dám đến đây làm cho con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay! Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời:

- Ồ tôi xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! Và lặng lẽ quay đi.

Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ làm cho chúng bạn trên chọc tôi nhục nhã. Bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con sao? Một hôm, tôi nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà. Tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an ninh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ lấy được một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi, thư viết:

“Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi viề việc đã dám qua Singapore bất ngờ làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn làm hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con.

Con đã nhìn thấy cả thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm.

Mẹ…”.

Tôi không biết sau đó người con này đã làm gì, nhưng khi đọc qua câu chuyện này tôi cảm nhận được 2 điều: tình yêu của người mẹ này thật bao la. Và ngược lại là sự vô tâm, đến bội bạc của người con. Và câu chuyện này phần nào cho thấy được mối tương quan của chúng ta với Thiên Chúa.

1. TÌNH YÊU CỦA THIÊN CHÚA :

Bà mẹ này đã yêu con mình đến nỗi cho con cả con mắt và bán tất cả những gì mình có để chạy chữa cho con. Còn Thiên Chúa thì đã ban cho chúng ta Người Con Một duy nhất của Ngài, và chính Người Con Một đó cũng đã sẵn lòng chết trên thập giá để chuộc tội thay cho chúng ta như lời thánh Phaolô trong bài đọc hai: “Đức Kitô,… Đấng không hề biết tội, thì Thiên Chúa làm nên thân tội vì chúng ta, để trong Ngài, chúng ta trở nên sự công chính của Thiên Chúa”.

Mặc cho sự vô tâm và những lời nói xúc phạm của người con, thì người mẹ trong câu chuyện nói trên vẫn tiếp tục yêu con. Lời cuối cùng của bà trong bức thư để lại cho con là: “Mẹ yêu con lắm”.

Còn tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta thì còn lớn hơn nữa. Tình yêu ấy được Chúa Giêsu minh họa qua hình ảnh của người cha nhân hậu trong bài Tin mừng. Người cha ấy sẵn sàng chia cho người con thứ nửa gia tài của ông. Và người con ấy sau khi đã phung phí hết tài sản của ông, trở về nhà với “thân tàn ma dại” và mở lời xin ông chấp nhận anh ta như một người làm công, thì thái độ của người cha là gì?

Thưa: Ông chẳng nghe gì cả. Ông cũng chẳng nhớ gì cả. Ông chẳng nhớ đến số tài sản mà anh ta đã phung phí. Ông cũng chẳng nhớ gì đến sự ngạo mạn của anh ta khi ra đi khỏi nhà. Hình như tình yêu con đã làm cho ông trở nên “mù quáng”. Trước mắt của người cha, chỉ là một người con đáng thương đã trở về. Và đối với ông thế là đủ. Ông không cần nghe lời phân trần của người con. Ông sai bảo đầy tớ lấy áo mới, giày mới và xỏ cả nhẫn vào tay của anh tay như một bảo chứng cho mọi người biết rằng: anh ta không phải là đầy tớ, nhưng là một người con trong gia đình. Ông còn bảo mọi người giết bê béo để ăn mừng ngày trở về của đứa con mà theo cách nhìn của chúng ta là “phá gia chi tử”.

Đó là tình yêu của Thiên Chúa, còn thái độ của chúng ta là gì?

2. THÁI ĐỘ VÔ TÂM CỦA CON NGƯỜI :

Trở lại với câu chuyện ở đầu bài chia sẻ, có lẽ nhiều người trong chúng ta thầm trách người con khi anh ta xấu hổ vì người mẹ một mắt của mình. Chúng ta trách anh ta đã vô tâm trước những cảm xúc và tình yêu mà người mẹ đã dành cho anh. Một sự vô tâm đến mức bất nghĩa, bất hiếu đối với mẹ mình. Trách người con này, nhưng nếu nhìn lại mình, tôi và quý ÔBACE đã đối xử thế nào với tình yêu mà Thiên Chúa đã dành cho chúng ta?

Chúa Giêsu đã chết vì chúng ta và qua các bí tích trong Hội Thánh, Ngài vẫn tiếp tục chờ đợi để ban cho chúng ta hết ơn này đến ơn khác. Vậy mà thái độ của tôi và của quý OBACE là gì? Phải chăng, chỉ đơn giản là một sự vô tâm? Có lẽ còn hơn thế, đúng hơn là một sự bội bạc. Lắm khi chúng ta tự nghĩ theo đạo làm gì cho mất công, mệt mỏi: Ngày Chúa Nhật phải đi lễ, rồi còn phải sống công chính, không được ăn gian, nói dối, mất đi nhiều cơ hội để thăng tiến ngoài xã hội. Thậm chí, chúng ta còn xấu hổ không dám tuyên xưng rằng mình là một kitô hữu trước mặt người khác khi không dám làm dấu trước bữa ăn nơi công cộng, bỏ qua không khai phần tôn giáo trong các bản lý lịch.

Nếu chúng ta kết án người con đã bất hiếu khi buộc mẹ không được liên hệ với anh ta, thì chúng ta nghĩ gì khi bản thân chúng ta từ chối các giáo huấn của Tin mừng, của Mẹ Giáo Hội? Đó chẳng phải là chúng ta cũng đang cắt đứt mọi liên hệ với Thiên Chúa, với Mẹ Giáo Hội của chúng ta sao?

Vâng, thái độ vô tâm của chúng ta nếu kể ra chắc có lẽ không bao giờ cùng và cũng chẳng bao giờ hết. Do đó, điều mà tôi và quý OBACE cần làm là nghe theo lời của thánh Phaolô: “Chúng tôi van nài anh em hãy giao hòa với Thiên Chúa”. Lời van nài này của thánh Phaolô được gởi đến cho từng người chúng ta, cho tôi, cho quý OBACE. Thánh nhân van nài chúng ta đến giao hòa với Thiên Chúa, cụ thể, chúng ta hãy đến với tòa cáo giải. Nơi đó, có một người Cha nhân hậu đang giang tay chờ đón từng người chúng ta đến để ôm ấp, để yêu thương.

Vậy còn chờ gì nữa, xin mời quý OBACE hãy đến để tận hưởng tình yêu đó. Và đó chính là niềm vui mà mẹ Giáo hội muốn nhắn gởi đến từng người chúng ta trong Chúa Nhật Hồng giữa mùa Tím này. Amen

Lm Phêrô Trần Thanh Sơn

 
Nguồn : gxnl 

home Mục lục Lưu trữ