Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 47

Tổng truy cập: 1373377

ĐAU KHỔ VÀ VINH QUANG

Đau Khổ Và Vinh Quang

Gm Giuse Vũ Văn Thiên

Sống ở đời, ai cũng muốn nên hoàn hảo tốt lành, mặc dù quan niệm về sự hoàn hảo có khác nhau. Lý tưởng của người Kitô hữu cũng là sự hoàn hảo. Sự hoàn hảo này không dựa trên các tiêu chí của người đời, nhưng lấy sự thánh thiện của Thiên Chúa làm mẫu mực. Sự hoàn hảo giống như Thiên Chúa được gọi là “thánh”, giống như Ngài là Đấng Chí Thánh.

Một vận động viên muốn đạt giải phải chấp nhận mọi khổ luyện; một người thợ muốn giỏi trong nghề phải chấp nhận học hỏi gian nan; một người muốn nên thánh phải được tôi luyện và trải qua nhiều thử thách. Lời vị Kỳ Lão trong sách Khải huyền đã khẳng định với chúng ta: các thánh là những người được đến để chiêm ngưỡng vinh quang Thiên Chúa, sau khi trải qua cơn thử thách lớn lao (Bài đọc I).

Sự thử thách của các vị thánh được so sánh như giặt áo trong máu của Chiên Con, tức là của Đức Giêsu. Đây là cách nói muốn diễn tả sự liên kết với đau khổ của Đấng Cứu thế, nhờ đó mà những hy sinh của các thánh trở nên có ý nghĩa. Quả vậy, không phải bất cứ đau khổ nào cũng đều có giá trị tôi luyện và giúp cho chúng ta nên thánh. Một số người quan niệm lệch lạc cho rằng người Kitô yêu mến thập giá có nghĩa là đi kiếm tìm đau khổ cho mình và cho người khác. Không phải vậy. Chính Chúa Giêsu đã lo sợ trước đau khổ và Người đã xin Chúa Cha cất chén đắng cho Người. Đau khổ chỉ có ý nghĩa khi được đón nhận trong tinh thần hy sinh, yêu mến vì hạnh phúc của người khác. Người Kitô hữu không kiếm tìm đau khổ cho mình, lại càng không được phép gây đau khổ cho người khác. Trái lại, họ được mời gọi “vác đỡ thập giá cho anh em mình”, tức là góp phần giảm thiểu gánh nặng cuộc đời cho những người xung quanh. Những người được hưởng vinh quang Thiên Chúa, hay là các thánh được diễn tả trong sách Khải Huyền đã đón nhận và sống giáo huấn của Chúa, đồng thời biết hy sinh chấp nhận những gian khổ vì lòng yêu mến Ngài. Nhờ đó, các ngài tỏa sáng nơi thiên quốc, vì những đau khổ đã biến thành vinh quang.

Trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu đã chúc phúc cho những ai nghèo khó, hiền lành, sầu khổ, khát khao nên công chính, biết xót thương người, tâm hồn trong sạch, xây dựng hòa bình và chấp nhận những gian lao vì sống công chính. Đây chính là phác họa chân dung một vị thánh. Đây cũng chính là các nhân đức cần thiết để có thể trở nên thánh giữa đời thường. Những ai cố gắng để đạt được những đức tính này, họ đã phần nào phản ánh chính dung mạo của Đức Giêsu. Bởi lẽ Đức Giêsu là người đã thực hiện nơi chính cuộc đời Người những lời chúc phúc trên đây. Người không chỉ rao giảng một lý thuyết suông, nhưng Người đã sống những mối phúc ấy.

Giáo Hội của chúng ta là Giáo Hội Duy nhất, Thánh thiện, Công giáo và Tông truyền. Đây là bốn đặc tính của Giáo Hội. Nhờ bí tích Thanh Tẩy, chúng ta được gia nhập cộng đoàn thánh thiện. Nói đúng hơn, chúng ta được gia nhập cộng đoàn những người được kêu gọi nên thánh. Nên thánh là lời mời gọi của Chúa từ thời Cựu ước và được Chúa Giêsu tiếp tục: “Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5,48). Trải qua mọi giai đoạn của lịch sử, Giáo Hội luôn nỗ lực để giúp con người đến gần với Chúa hơn, tức là giúp họ nên thánh. “Tất cả các công việc của Giáo Hội đều hướng về mục đích là thánh hoá con người trong Đức Kitô và tôn vinh Thiên Chúa” (Hiến chế Phụng vụ Thánh, Công đồng Vatican II, số 10).

Lễ Các thánh là niềm hy vọng và khích lệ cho chúng ta là những người đang bước đi trên con đường lữ thứ trần gian. Công đồng Va-ti-ca-nô II nhấn mạnh: “Được ban cho những phương tiện cứu độ dồi dào và cao cả như thế, tất cả các Kitô hữu, dù trong hoàn cảnh và bậc sống nào, mỗi người trong con đường của mình, đều được Chúa kêu gọi đạt tới sự thánh thiện trọn hảo như Chúa Cha là Đấng trọn hảo” (GH 11).

Nên thánh không phải là một mơ mộng ảo tưởng xa vời hão huyền, nhưng là ơn gọi và là bổn phận của chúng ta. Nên thánh cũng không chỉ là một phần thưởng ở đời sau như nhiều người lầm tưởng, nhưng là niềm hạnh phúc mà chúng ta có thể cảm nghiệm ngay ở đời này. Quả vậy nên thánh là gì, nếu không phải ngày hôm nay, trong cuộc sống này, chúng ta đã có một tâm hồn an vui vì có Chúa hiện diện, có anh chị em sống trong thân thiện hài hòa và có một môi trường sống, tuy còn nhiều khó khăn nhưng an bình nhân ái? Đó là thiên đàng dưới thế, là phác thảo cho Thiên đàng vĩnh cửu mà Chúa hứa ban. Lúc ấy, chúng ta sẽ thực sự trở nên giống như Đức Kitô, vì Người thế nào, chúng ta sẽ trở nên như vậy (Bài đọc II).

Về mục lục

.

18. Con Đường Nên Thánh

Lm. Jos Tạ duy Tuyền

Cuộc đời là một hành trình. Hành trình luôn trôi theo dòng thời gian. Thời gian cứ trôi, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, con người vẫn tồn tại như một hạt cát giữa đại dương mênh mông. Có điều hạt cát thì vô tư, nhưng con người luôn phải đối diện trước biết bao cám dỗ mời mọc, biết bao công việc khó khăn, biết bao sóng gió nổi trổi. Con người phải vươn lên, phải phấn đấu để vượt thắng những cản trở trên dòng đời. Thế nên, có ai đó nói rằng: “Cuộc sống giống như một con đường, nhưng không luôn luôn thẳng tắp. Để có thể chinh phục được con đường của chính mình, điều quan trọng đầu tiên là ta có biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã trên chính con đường ấy hay không?”. 

Quả thực, hành trình cuộc sống dường như không bao giờ có một con đường nào là luôn thẳng tắp, mọi con đường đều sẽ có những ngã rẽ, những góc tối mà ta phải chấp nhận. Cũng không có con đường nào trải đầy hoa hồng để nâng những bước chân ta đi tới, bao giờ cũng thế, nhiều hoa hồng – ắt hẳn phải lắm chông gai; nhưng ta không có quyền bỏ cuộc, vì sống là phải bước đi, hành trình phải đi tới, phải chạy theo dòng chảy của thời gian…

Hôm nay chúng ta mừng kính chư thánh Nam Nữ ở trên trời. Họ là những người đã đi qua hành trình cuộc đời này không phải là hành trình đầy hoa hồng mà là hành trình vác thập giá hy sinh. Hành trình của họ lắm chông gai nhưng họ vẫn đi hết hành trình trong niềm trông cậy vào Chúa. Điều quan trọng là họ đã mang trong mình cuộc thương khó của Đức Ky-tô. Họ vì Chúa để đón nhận mọi hy sinh, mọi gian khó, mọi gai góc cuộc đời. Họ hiến dâng chính mình để thánh hóa bản thân và tôn vinh Thiên Chúa.

Họ chính là những người đã sống triệt để tin mừng. Khuôn mặt của họ được Chúa Giê-su phác thảo qua Hiến Chương Nước Trời. Họ chọn sống nghèo khó để tránh những tham lam bất chính. Họ sống hiền lành để tránh những tranh chấp của cải trần gian. Họ đón nhận mọi sầu khổ vì họ cảm nhận được Lòng Thương Xót Chúa luôn ủi an họ. Họ khao khát sự trọn lành nên họ yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự. Họ luôn biết xót thương người anh em nên Thiên Chúa cũng yêu mến họ. Họ luôn gìn giữ tâm hồn trong sạch để có thể nhận ra thân xác là đền thờ Thiên Chúa. Cuộc đời họ luôn sống phục vụ và kiến tạo hòa bình. Cho dẫu có bị bách hại họ vẫn hân hoan vì phần thưởng của họ thật lớn lao trên quê trời.

Cuộc đời của họ là một cuộc đời đẹp. Đẹp dưới mắt người đời, vì họ luôn sống có mục đích, có ước mơ, có lý tưởng. Họ biết đứng dậy bằng chính đôi chân của mình khi vấp ngã, biết bền lòng và dũng cảm vượt qua những thử thách, khó khăn để vươn lên. Họ dám sống đẹp vì dám hy sinh vì tha nhân mà phục vụ, mà dâng hiến chính bản thân mình.

Những cách sống đẹp ấy rất cần được chúng ta họa lại hôm nay. Giữa thế giới đang chối bỏ Thiên Chúa nên cũng khan hiếm những cách sống đẹp để tích đức cho đời sau. Họ không tin Thiên Chúa nên họ chỉ sống cho bản thân. Một thế giới vắng bóng Thiên Chúa nên cũng thiếu tình liên đới sẻ chia với nhau. Con người chỉ biết sống cho bản thân và vì bản thân.

Thế nên là người ky-tô hữu chúng ta hãy sống đẹp để làm chứng cho tình yêu của Đức Ky-tô. Hãy sống bằng một tấm lòng yêu thương như Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng viết: “Sống trên đời cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi…”. Gió sẽ cuốn tấm lòng đầy ắp tình yêu thương để gieo vào khắp muôn nơi, để đi đến mọi ngõ ngách cuộc đời, để mang lại hạnh phúc cho những mảnh đời bất hạnh khổ đau.

Khi chúng ta sống đẹp là chúng ta đang xây dựng cho quê hương trần thế này được hạnh phúc , được thăng tiến, đồng thời cũng là tích đức những viên gạch xây dựng ngôi nhà hạnh phúc đời sau.

Xin cho chúng ta biết noi gương các thánh nam nữ luôn sống đẹp lòng Chúa và đẹp lòng mọi người. Đẹp lòng Chúa khi vì Chúa mà đón nhận mọi thập giá Chúa gởi đến. Đẹp lòng mọi người khi biết chu toàn bổn phận nơi gia đình một cách trọn vẹn trong hy sinh phục vụ. Nhất là biết sống đạo yêu thương khi dấn thân phục vụ mà không mong đền đáp để giới thiệu cho trần thế nét đẹp của Đạo Thiên Chúa tình thương. Xin Chúa giúp chúng ta nên thánh trong chính đời sống phục vụ của chúng ta. Amen

Về mục lục

.

19. Phấn Đấu

Lm. Jos. DĐH.

Khởi hành trong niềm vui, hỉ hoan khi kết thúc lộ trình, đó là mơ ước chung cho mỗi chuyến tham quan du lịch ngắn hoặc dài ngày. Khai mạc buổi hội họp tốt đẹp như ý, chúng ta cũng có quyền hy vọng buổi bế mạc xứng tầm với nhiều nỗ lực của các thành viên. Câu thành ngữ nhiều người vẫn ưa thích: đầu xuôi đuôi lọt, con lợn có béo thì lòng mới ngon, dù không mê tín dị đoan, nhưng con người luôn thích xuôi chèo mát mái. Được sinh ra làm người, không khiếm khuyết một chi thể nào, đó là hạnh phúc rồi. Được làm con cái Chúa ngay từ khi mới sinh, hẳn là đã diễm phúc đứng trong dòng dõi được tuyển chọn rồi, có thể quan niệm đó chưa tuyệt đối thuyết phục ta.

Các thầy cô giáo thường khuyến khích học trò: các em cần cố gắng, phấn đấu, học để có kiến thức, học hiểu để thoát khổ, đừng đầu hàng với hoàn cảnh, số phận. Các thương gia lại hướng con cái đến việc làm giầu, tiền phải đẻ ra tiền: cho tiền cho vàng không bằng chỉ đàng đi buôn. Các bậc làm cha mẹ thường quan tâm đến việc giáo dục: dạy con từ thuở còn thơ, hoặc: ngọc kia chẳng giũa chẳng mài, cũng thành vô dụng cũng hoài ngọc đi ! Chúa Giêsu thì lưu ý chúng ta, thành đạt hệ tại việc biết và sống, ví như có học phải có hành, nếu không tài giỏi, khôn ngoan, cũng vô ích mà thôi.

Bài giảng về các mối phúc rất phong phú, nếu như ta có mơ ước tốt đẹp, có chờ đợi vận may, hoặc có tính toán, thu thập kinh nghiệm, mà không phấn đấu, không thực tế lòng mến yêu cũng chỉ là lý thuyết. Thời gian, sức khoẻ, sự hiểu biết, sẽ là cơ hội, vì “chúng” chỉ theo ta đi đến lúc nhắm mắt lìa đời, do đó, nơi người khôn ngoan thật, họ sẽ biết tranh thủ, cân nhắc: sức khoẻ là vàng, thời giờ là bạc, tri thức là ân huệ. Sinh ra làm người ai cũng như ai, nhờ tình yêu thương của cha mẹ, cộng đồng xã hội, ta được lớn lên, trưởng thành, nên người hữu ích hay trở thành vô dụng, tất cả đều tuỳ thuộc ta đã cố gắng, thực thi bài học nơi gia đình xã hội như thế nào ?

Giáo hội trần thế không phải là hàng năm, mà là từng ngày vẫn đang nhắc lại ý thức căn bản: tất cả mọi người kitô hữu đều phải khao khát nên thánh, dù khó khăn, cám dỗ, chưa xoá tan nơi tâm trí chúng ta. Tám mối phúc là lời mời gọi không dễ hiểu tí nào, thế gian hằng khước từ chối bỏ, tám mối phúc là con đường mang dấu ấn của khổ đau, mất mát ; tám mối phúc cũng là con đường ngắn nhất, tiền nhân chúng ta đã đi và đang cổ võ chúng ta tiếp bước. Dù mâu thuẫn còn nhiều: làm sao ta vui được khi chưa thoát được đói nghèo, làm sao ta hiền lành được khi thế gian cho là thật thà thường thua thiệt ? Chúa Giêsu không hứa ban tiền của vật chất, được phúc lộc dư đầy ở trần gian này, nhưng là hứa phần thưởng trên trời, khi mà vì tình yêu Chúa và tha nhân, mà ta chấp nhận bị người đời ganh ghét, bạch hại.

Tâm lý tự nhiên ai cũng thích “phúc” sợ “hoạ”, muốn được vinh dự hơn bị khiển trách, nhưng thực tế ở đời khổ đau khóc lóc, nhiều hơn sung sướng vui cười, cũng vì thế mà tiền nhân chúng ta có câu: hoạ vơ đơn chí, phúc bất trùng lai. Hiểu theo tinh thần bài giảng các mối phúc hôm nay, hiểm hoạ đời này chính là hạnh phúc mai sau ; khó khăn hiện tại có thể nên cớ vấp ngã, có thể là trọng thưởng cho hành trình ta đã vượt qua. Chúng ta được gọi là trưởng thành buộc phải qua giai đoạn trẻ thơ, chúng ta khôn ngoan nhất thiết phải qua giáo dục, đạo tạo, bản thân không ngừng phấn đấu. Người kitô hữu được gọi là thánh, được nước trời, được có Chúa làm gia nghiệp, nhất định phải chịu tẩy rửa, thanh luyện tâm hồn, thấm nhuần bài giảng các mối phúc và sống bài học yêu thương.

Con đường Chúa Giêsu chỉ dẫn tới hạnh phúc thật sẽ khả thi cho mọi đối tượng, tuy hoàn cảnh, thời đại, có khác nhau, nhưng niềm tin cho biết Các Thánh chính là tổ tiên ông bà, cha mẹ, là những tâm hồn hằng cậy trông, khao khát ơn làm Con Chúa và Hội thánh. Vì tình yêu Chúa Giêsu đã đến thế gian, vì tha thiết muốn cứu độ nhân loại, Chúa Giêsu đã sống các mối phúc, đã truyền dạy và chia sẻ, hầu mỗi người cùng phấn đấu để đạt phần thưởng thiên quốc. Cho đến hôm nay và mãi mãi, con người vẫn đang khao khát hoà bình, dù khái niệm trở nên công chính vẫn chỉ lờ mờ trong tâm trí chúng ta. Ý tưởng của các vận động viên trong thi đấu, ai cũng mơ ước đoạt giải, do đó họ phải nỗ lực trong tập luyện. Con đường nên thánh của người tín hữu phải là quy trình được gọt giũa, được biến đổi, con đường đó rất cần chúng ta phấn đấu, bỏ mình, để xứng với tình yêu và phúc lộc Chúa hứa ban. Amen.

Về mục lục

.

20. Hãy Nên Thánh Vì Ta Là Đấng Thánh

Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ

Phụng vụ lễ trọng kính Các Thánh Nam Nữ của Thiên Chúa hôm nay, với lời kinh, tiếng hát, các bài đọc, thánh ca lôi cuốn tâm hồn chúng ta vượt qua không gian và thời gian, bay lên cõi trời cao để chiêm ngưỡng Các Thánh, những người được coi là diễm phúc. Chúng ta vui mừng chiêm ngưỡng thành Giê-su-sa-lem thiên quốc là Mẹ chúng ta. Nơi đó, có Đức Maria và anh chị em chúng ta là toàn thể các thánh muôn đời ca tụng Chúa, và chúng ta là lữ khách được đức tin soi dẫn đang vội vã tiến về và ước ao trở nên như thế.

Trong ngày lễ Các Thánh Nam Nữ, thánh Bernarđô đã bắt đầu bài giảng nổi tiếng với câu hỏi như sau : “Có ích gì hay không lời chúc tụng của chúng ta dành cho các vị thánh, có ích gì hay không lời tôn vinh của chúng ta, có ích gì hay không việc chúng ta cử hành long trọng như thế này?” Ðây cũng là câu hỏi đặt ra cho chúng ta ngày hôm nay. Câu trả lời của thánh Bernardô thật thú vị và cũng rất thời sự: “Những vị thánh của chúng ta không cần đến những danh dự chúng ta dành cho các ngài, và việc phụng tự chúng ta dành cho các ngài cũng không mang lại cho các ngài điều gì thêm. Phần tôi, tôi cần thú nhận rằng, khi tôi nghĩ đến các vị thánh, tôi cảm thấy bừng cháy lên những ước muốn to lớn”.

Ước muốn to lớn mà thánh Bernarđô nói ở trên là ước muốn nên thánh. Cho dù việc chúng ta mừng kính chẳng thêm ích gì cho Các Thánh, nhưng điều đó lại thúc dục chúng ta trở nên thánh. Ai trong chúng ta lại không mơ ước trở nên tốt lành. Chúng ta mong lắm, thích lắm, vì trở nên tốt lành là trở về với bản chất của mình, trở nên giống Chúa là Chân, Thiện, Mỹ. Thiên Chúa đã dựng nên chúng ta theo hình ảnh của Chúa, giống như Chúa (x.St 1, 26-27). Tự bản chất, chúng ta giống Chúa, tâm hồn chúng ta đẹp như Chúa. Nhưng tội lỗi làm cho tâm hồn chúng ta ra nhem nhuốc, xấu xí, không còn giống Chúa nữa. Chúng ta bị tha hoá, bị khác đi, không còn giữ được bản chất tốt lành thủa ban đầu nữa. Nên trọn lành là trở nên giống Chúa, và ai trong chúng ta cũng có thể trở nên giống Chúa. Chúa muốn tất cả chúng ta sẽ là những vị thánh :” Bởi chưng đã viết rằng: Các ngươi hãy là thánh vì Ta là Thánh ” (1Pr 1, 16).

Đầu mỗi câu Tin Mừng hôm nay bằng từ “phúc”. Chúng ta có thể suy diễn rằng, Thiên Chúa muốn chúng ta là những thánh nhân, phúc nhân. Phúc cho những ai nghèo khó trong tinh thần, phúc cho những ai đau khổ, phúc cho những kẻ hiền lành, phúc cho những ai đói khát sự công chính, phúc cho những kẻ có lòng nhân từ, phúc cho những ai có lòng trong sạch, phúc cho những ai hoạt động cho hoà bình, phúc cho những ai bị bách hại vì lẽ công chính (x. Mt 5, 3-10). Quả thật, chỉ một mình Chúa Giêsu là Ðấng có phúc tuyệt hảo, là Ðấng nghèo khó thật trong tinh thần, là Ðấng đau khổ, hiền lành, là Ðấng đói khát sự công chính, là Ðấng nhân từ, và trong sạch trong tâm hồn, là Ðấng hoạt động cho hoà bình, là Ðấng bị bách hại vì lẽ công chính, nhưng Chúa muốn chúng ta noi theo.

Một mối phúc đặc biệt linh hứng sự chọn lựa đoạn này: “Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả lòng” (Mt 5,10). Trong số chúng ta đã có những người đói và khát sự công chính, theo ngôn ngữ Kinh Thánh, nghĩa là sự thánh thiện. Với sự thôi thúc của ơn thánh Chúa, các ngài không bằng lòng với sự kém cỏi; các ngài không bằng lòng với những biện pháp nửa vời, bằng mọi cách phấn đấu để nên thánh. Các ngài “đã giặt áo mình trong máu Con Chiên”, và “tách biệt” khỏi tất cả những gì ô uế.

Tuy nhiên lời mời gọi nên thánh vẫn là một thách thức cho chúng ta, giữa một thế giới có quá nhiều lôi kéo mời chào, cám dỗ, khiến chúng ta bị lạc lối hoặc nấn ná trước lời mời gọi sống thánh. Cái cám dỗ lớn nhất có lẽ là cái cám dỗ làm nhụt chí, nản lòng, khi chúng ta tự nói rằng: việc nên thánh là của ông kia bà nọ, của ai đó, chứ không phải của tôi! Lời thánh Augustinô là một khích lệ lớn cho chúng ta: “Ông kia bà nọ nên thánh, tại sao tôi lại không? “. Chúng ta hãy noi gương các Thánh là những người anh em, bạn bè, ân nhân đã đi trước chúng ta và giờ đây đang phù trợ cho chúng ta trước tôn nhan Thiên Chúa.

Điều làm cho chúng ta phấn khởi là Các Thánh trên trời rất đông, rất nhiều người trong nhân loại, trong đó có thể có những người thân của chúng ta, khi còn sống, họ đã trải qua biết bao nhiêu đau khổ và thăng trầm, nhưng cuối cùng đã được thanh tẩy mình trong máu Con Chiên là Chúa Giêsu, họ đã trở nên tinh tuyền, sạch đẹp và đang hưởng hạnh phúc với Chúa.

Hôm nay Các Thánh Nam Nữ thúc giục chúng ta cách : “hãy cố lên! ” Ai trong chúng ta cũng phải cố lên. Có rất nhiều người đã thành công. Sách khải huyền nói đến một đoàn người thật đông đảo không tài nào đếm nổi, thuộc mọi dân, mọi nước và mọi ngôn ngữ (x. Kh 7, 9) nên chúng ta hy vọng chắc mình sẽ làm thánh nếu ta thực hành Lời Chúa dạy.

Thôi, chúng ta phải nên thánh thôi, vì Chúa mời gọi chúng ta nên giống Ngài : “Các người hãy Thánh, vì Ta là Thánh” (Lv 19,2). Công Ðồng Vatican II cũng khẳng định là ơn gọi của mọi người tín hữu là nên thánh. Vậy, hãy can đảm từ chối những lời ngọt ngào giả tạo, và quyết tâm sống theo Tin Mừng của Chúa Giêsu Kitô và Tám Mối, chúng ta sẽ là những vị thánh như Các Thánh mà Giáo hội mừng kinh hôm nay.

Nguyện xin Đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu, Ðấng trọn vẹn thánh thiện, làm cho chúng ta trở thành những môn đệ trung thành của Chúa Giêsu Con Mẹ. Amen.

.

21. Suy Niệm Lễ Các Thánh Nam Nữ

Lm. Anthony Trung Thành

Trong mầu nhiệm các thánh thông công, có ba thành phần sau đây: Một là các kitô hữu còn sống ở thế gian, gọi là thành phần chiến đấu; Hai là các linh hồn đang thanh luyện trong luyện ngục, gọi là thành phần đau khổ; Ba là tất cả các thánh ở trên trời, gọi là thành phần chiến thắng. Cả ba thành phần này liên kết mật thiết với nhau: Các thánh trên Thiên đàng bầu cử cho các kitô hữu còn sống; Các kitô hữu còn sống cầu nguyện, dâng hy sinh, làm việc lành chỉ cho các linh hồn trong luyện ngục; Các linh hồn trong luyện ngục khi đã được lên Thiên đàng sẽ bầu cử cho các kitô hữu. Thánh lễ hôm nay Giáo hội mừng kính toàn thể các Thánh trên Thiên đàng, tức là thành phần chiến thắng, xin được gợi ý suy niệm một số điểm sau đây:

  1. Trước hết, chúng ta nên nhớ rằng, Thiên Chúa mong muốn mọi người được nên thánh:

Sách Sáng Thế cho chúng ta biết, Thiên Chúa đã dựng nên con người “giống hình ảnh Ngài” (x. St 1,26-27). Sau khi sa ngã phạm tội, Nguyên tổ mất đi tình nghĩa với Thiên Chúa, tức là mất đi ân sủng của sự thánh thiện nguyên thủy. Nhưng Thiên Chúa không bỏ rơi con người, trái lại, Ngài hứa ban Đấng Cứu Thế để cứu con người (x. St 3,15). Đến thời gian tới hồi viên mãn, lời hứa đó được thực hiện bởi biến cố Thiên Thần truyền tin cho Đức Maria (x. Lc 1,26-38). Sau biến cố Truyền tin, Đức Maria cưu mang và sinh hạ Đấng Cứu Thế là Đức Giêsu. Ngài sống ẩn dật với Đức Mẹ và Thánh Giuse ở Nazarét suốt 30 năm. Để thi hành sứ mạng Chúa Cha trao phó là giúp mọi người được lãnh nhận ơn cứu độ, trong ba năm đi rao giảng Tin mừng, Ngài đã tuyển chọn các Tông đồ, thiết lập Giáo hội, thiết lập các Bí tích, sau cùng Ngài chịu chết, sống lại và lên trời. Trước khi về trời, Ngài nói với các môn đệ rằng: “Thầy đi để dọn chỗ cho các con.” (x. Ga 4,1-2). Như vậy, những gì Thiên Chúa đã làm đều tạo điều kiện và mong muốn mọi người được nên thánh, được ở trên Thiên đàng với Ngài.

  1. Nên thánh là bổn phận của mỗi người chúng ta:

Từ thời Cựu ước, Thiên Chúa đã mời gọi dân Do thái rằng: “Các ngươi phải nên thánh, vì Ta là Đấng Thánh” (Lv 20,26). Sang thời Tân Ước, Đức Giêsu đã lặp lại lời mời gọi đó: “Các Con hãy nên thánh như Cha các con trên trời là Đấng Thánh” (Mt 5,48). Sau này, tôi tớ đáng kính của Chúa, Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận cũng đã cho biết: “Ai phải nên Thánh? Tất cả mọi người không có luật trừ. Khởi sự từ chính mình con, vì Chúa mời gọi tất cả.” (Đường Hy Vọng số 92). Như vậy, nên thánh là bổn phận của mỗi người kitô hữu chúng ta.

  1. Nhưng làm thế nào để chúng ta có thể nên thánh?

Để nên thánh thì cần phải muốn: Tục ngữ Tây phương có câu: “Vouloir c’est pouvoir” (muốn là có thể): Muốn làm giáo viên thì có thể trở thành giáo viên; Muốn làm bác sĩ thì có thể trở thành bác sĩ; Muốn làm kỷ sư thì có thể trở thành kỷ sư; muốn làm tu sĩ, linh mục thì có thể trở thành tu sĩ, linh mục…Nhưng động từ “muốn” đó diễn tả một quá trình phấn đấu, học tập, trau dồi những gì cần thiết cho “chức vụ” của mình. Chẳng hạn, muốn làm kỷ sư thì phải vào trường đào tạo nghề kỷ sư, muốn làm linh mục thì phải trải qua thời gian đào tạo của Giáo hội. Từ đó chúng ta có thể nói: Muốn nên thánh thì có thể nên thánh được. Thật vậy, khi nghe tin phong thánh Phanxicô Xaviê, Thánh Thánh Phanxicô Salê (Francois de Sales) liền nói: – Đó là thánh Phanxicô thứ ba, tôi sẽ là Phanxicô thứ bốn. Qủa thực, ngài đã trở thành thánh Phanxicô thứ bốn. Thánh Augustinô thì nói: “Ông nọ bà kia làm được sao tôi không” và Ngài đã nên thánh. Cho nên, muốn là có thể. Tôi muốn nên thánh thì tôi có thể nên thánh, với điều kiện tôi phải thực hành những gì cần thiết mà Chúa và Giáo hội đòi buộc để nên thánh.

Để nên thánh cần phải giữ mình sạch tội: Giữ mình sạch tội là tuân giữ 10 điều răn Thiên Chúa, các điều răn Hội thánh, bảy mối tội đầu. Vì tội đối nghịch với sự thánh thiện như bóng tối đối nghịch với ánh sáng. Thánh vịnh 24,4 của bài đáp ca hôm nay cho biết, các thánh là những “người có bàn tay vô tội và tâm hồn trong sạch, không để lòng xuôi theo sự giả trá.” Phúc thứ sáu trong tám mối phúc thật cũng cho biết rằng: “Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa” (Mt 5,8). Vì thế, để nên thánh cần phải giữ mình sạch tội.

Để nên thánh cần phải có lòng sám hối: Nếu giữ được mình sạch tội thì quá tốt, vì đã nên thánh. Nhưng trong suốt hành trình dương thế ít người giữ được tâm hồn trong sạch, vô tội. Vì thế, ai phạm tội thì phải có lòng sám hối ăn năn và nhận lãnh ơn tha thứ của Chúa qua Bí tích Giao hòa. Thánh Phaolô nói rằng: “Anh em phải cởi bỏ con người cũ với nếp sống xưa, là con người phải hư nát vì bị những ham muốn lừa dối, anh em phải để Thần Khí đổi mới tâm trí anh em, và phải mặc lấy con người mới, là con người đã được sáng tạo theo hình ảnh Thiên Chúa để thật sự sống công chính và thánh thiện.” (Ep 4,22-24). Thánh Gioan viết: “Các con thân mến, Cha viết những điều này cho các con, để các con đừng phạm tội. Nhưng nếu có ai phạm tội, thì chúng ta có Đức Giêsu Kitô, Đấng Công Chính, làm trạng sư nơi Đức Chúa Cha. Chính Người là của lễ đền tội chúng ta; không nguyên đền tội chúng ta mà thôi, nhưng còn đền tội cho cả thế gian.” (1Ga 2,1-2).

Trong hạnh các thánh, rất nhiều vị có quá khứ tội lỗi nhưng nhờ có lòng sám hối mà đã nên thánh: Thánh Mathêu, thánh Augustinô, thánh Phêrô, thánh Maria Madalêna…Nếu chúng ta có tội, nhất là tội nặng nhưng biết sám hối kịp thời chúng ta cũng có thể nên thánh.

Để nên thánh cần phải chu toàn bổn phận: Rất nhiều vị thánh đã nên thánh bằng những phương pháp đặc biệt mà có lẽ chúng ta không thể bắt chước được. Nhưng có một cách nên thánh chung mà ai cũng có thể làm được, đó là nên thánh bằng cách chu toàn bổn phận: Bổn phận làm vợ chồng, cha mẹ, con cái, linh mục, tu sĩ, thầy giáo, học sinh, bác sĩ, công nhân… Tôi tớ đáng kính, ĐHY Phanxicô Nguyễn Văn Thuận nói: “Các thánh không nên thánh vì nói tiên tri hay làm phép lạ. Các Ngài đâu làm gì lạ! Họ chỉ chu toàn bổn phận” (ĐHV số 25). Đối với Ngài, “Bổn phận chính là Thánh Ý Chúa trong giây phút hiện tại” (ĐHV Số 17). Vì thế, Ngài cho biết: “Thợ nên thánh ở công xưởng, lính nên thánh ở bộ đội, bệnh nhân nên thánh ở bệnh viện, học sinh nên thánh ở học đường, nông phu nên thánh ở ruộng rẫy, linh mục nên thánh trong mục vụ, công chức nên thánh ở công sở. Mỗi bước tiến là một bước hy sinh trong bổn phận” (ĐHV 24). Và Ngài kết luận: “Bổn phận là giấy để vào được Nước Trời” (ĐHV Số 27). Như vậy, chu toàn bổn phận thì đã nên thánh rồi. Nên thánh bằng cách này thì hết sức dễ dàng, ai cũng có thể làm được.

Ngày kia, cha Dan nói chuyện với một người thợ sắp chữ in. Cha đặt câu hỏi: “Con có bao giờ nghĩ rằng mình phải nên thánh không?”

Người thợ đơn sơ trả lời: “Thưa cha, khó quá vì từ mai đến tối, con phải sắp chữ để in, không có thời giờ để nghĩ đến việc nên thánh.”

Cha Dan động viên: “Nên thánh không khó gì đâu. Nên thánh không cần phải làm điều chi lạ. Khi con sắp chữ, con sắp vì Chúa, con làm vì lòng kính mến Chúa.”

Người thợ thuận lời: “Dạ, để con thử.”

Vài ngày sau, người thợ đến tìm cha Dan và nói: “Thưa cha, nên thánh không khó như con đã tưởng.”

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chu toàn bổn phận là hoàn tất ý định của Chúa Cha trao phó, xin giúp chúng con cũng biết chu toàn bổn phận hằng ngày của mình với lòng yêu mến Chúa. Amen.

Về mục lục

.

home Mục lục Lưu trữ