Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 237

Tổng truy cập: 1372288

GẮN KẾT VỚI CHÚA TRONG ĐỜI SỐNG CẦU NGUYỆN

Gắn kết với Chúa trong đời sống cầu nguyện

(Suy niệm của Huệ Minh)

Tin mừng Mc 1: 29-39: Và đặc biệt, chúng ta thấy Tin Mừng ghi lại: sáng sớm lúc trời tối mịt Người đã dậy, đi ra nơi hoang vắng và cầu nguyện...

Ngày hôm nay, chúng ta bắt gặp một ngày làm việc của Chúa Giêsu.

Tin Mừng vừa thuật lại cho chúng ta:

Vừa ra khỏi hội đường thì Chúa Giêsu đến nhà ông Simôn và Anrê. Lúc đó, bà mẹ vợ ông Simôn nằm sốt trên giường và Chúa Giêsu đã chữa cho bà dứt ngay cơn sốt. Rồi chiều đến, khi mặt trời lặn người ta đem đến cho Chúa Giêsu mọi kẻ ốm đau bệnh tật và rồi Chúa Giêsu cũng chữa lành, cũng như trừ khỏi ma quỷ.

Và đặc biệt, chúng ta thấy Tin Mừng ghi lại: sáng sớm lúc trời tối mịt Người đã dậy, đi ra nơi hoang vắng và cầu nguyện.

Và chúng ta bắt gặp được khuôn mặt, hình ảnh của Chúa Giêsu, một ngày làm việc. Ta có thể nói rằng là Chúa Giêsu quân bình, trong cái đời sống của Ngài. Ngài gần Chúa Cha và rồi Ngài gần con người.

Khi Ngài trong cô tịch, trong thanh vắng để mà cầu nguyện, để mà gắn bó cuộc đời của mình, để mà chìm đắm cuộc đời của mình với Chúa Cha, kết hợp với thánh ý của Chúa Cha, thì Chúa Giêsu lại gặp con người nơi những mảnh đời đau khổ bệnh tật, và tác giả đặt cho đoạn Tin Mừng hôm nay là: «Một ngày ở Ca-phac-na-um».

Và rồi chúng ta có cơ hội nhìn thấy một ngày làm việc của Chúa Giêsu cũng là biểu trưng cho cả cuộc đời của Chúa Giêsu.

Một ngày sống của Chúa Giêsu đã diễn tả một năm sống và cả cuộc đời của Chúa Giêsu là: gắn bó với Chúa Cha, và gắn bó đời mình với con người. Càng gắn bó với Chúa Cha bao nhiêu thì Chúa Giêsu lại càng gắn bó với con người bấy nhiêu.

Và ngày hôm nay cũng là những ngày khép lại một năm qua đi. Và rồi chúng ta cũng dừng lại để nhìn lại một năm qua của chúng ta. Chúng ta sống đời sống gắn bó của chúng ta với Chúa Giêsu, với Thiên Chúa như thế nào? Và chúng ta có gắn bó cuộc đời của chúng ta với anh chị em của chúng ta hay không?

Chúa Giêsu đi ra rao giảng, sau khi gắn bó cuộc đời của mình với Chúa Cha, Chúa Giêsu không khép kín lại với cái tương quan với Chúa Cha mà Chúa Giêsu lại mở ra cái tương quan với con người.

Từ sáng sớm tinh sương cho đến chiều một cái định vị của không gian cho ta thấy: Chúa Giêsu trong cái cảnh tỉnh mịch, CHÚA Giêsu cầu nguyện với Chúa Cha, gắn bó với Chúa Cha Và lòng Ngài kết hợp với Chúa Cha, để rồi Ngài lại gắn bó với con người bằng thái độ chạnh lòng thương với những người nghèo, với những người đau khổ, với những người bị quỷ ám.

Và khi đó chúng ta nhìn thấy Chúa Giêsu với khuôn mặt gắn bó với Chúa Cha thì Ngài lại gắn bó với con người. Nhưng mà đáng tiếc thay, người ta không nhìn ra một Chúa Giêsu sống với con người nghèo khổ, đồng hành với con người nghèo khổ.

Bởi vì, người ta nhìn vào Chúa Giêsu như khuôn mặt của một Đấng Mêsia đến, để mà giải thoát người ta khỏi kiếp sống nghèo, để cho đời sống kinh tế người ta cao lên và người ta hơn người khác chứ người ta không cảm nhận được một Đấng Mêsia đến để mà đồng hành, để mà đồng lao cạm khổ với con người trong cuộc sống. Và rồi, Chúa Giêsu mở ra một con đường bác ái với con người đồng loại. Và rồi chúng ta thấy: càng gắn bó với Chúa, thì cái công việc bác ái của Chúa Giêsu với con người nó càng mật thiết hơn. Khi mà Chúa Giêsu lắng nghe tiếng của Chúa Cha thì đồng thời Chúa Giêsu cũng lắng nghe tiếng của những con người nghèo khổ.

Và ngày hôm nay, chúng ta thấy sống giữa một cái xã hội Quá ồn ào náo nhiệt để rồi người ta không lắng đọng, người ta không cảm nhận được một tình thương của Chúa làm sao người ta có thể san sẻ được cho người khác.

Cách đây không lâu, khi đi lên Sài Gòn khám bệnh thì đi vào bệnh viện thấy có hai mẹ con đang loay hoay, bà mẹ mang xăng đan cho thằng bé. Gọi là thằng bé nhưng mà thực ra, nó cũng là 20 tuổi ngoài. Nhìn nó thấy thương, bà mẹ nó nói:

Hôm nay nó mới 20 tuổi. Cách đây mấy tháng nó bị tai biến đã nằm ở Bệnh viện Chợ Rẫy tốn mấy chục triệu rồi, mà bây giờ là như thế. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của hai mẹ con, nhìn thằng bé thấy tội lắm! Mới có 20 tuổi đầu thôi bị tai biến thấy thương, chẳng làm được gì cho họ và nói: thôi, cầu mong cho bé nó gặp thầy, gặp thuốc để được mau bình.

Và rồi đến chiều đến gặp bác sĩ để mà chữa bệnh. Và đang khi chờ thì thấy hai vợ chồng đang bế đứa bé khoảng chừng 3 tuổi tới. Khi nó vừa vào phòng mạch thấy bác sĩ nó khóc thét lên đau lắm và rồi tí xíu nữa cha mẹ nó và bác sĩ dỗ nó và mẹ nó mới bế nó đi ra ngoài dụ nó cho nó qua cơn đau. Ba nó ở trong phòng để nghe Bác sĩ giải thích.

Thấy tội nghiệp, hình ảnh của hai vợ chồng bế đứa bé tội nghiệp lắm! Mình cũng chẳng làm gì được cả bởi vì mình cũng trong cái thân phận bệnh nhân đứa bé mới 3 tuổi thôi Nó đau đớn lắm!

Mình cũng thế mình cũng chẳng hơn gì nó, nhưng mình may mắn hơn mình vẫn còn có khả năng đi lại để mà mình chạy chữa cho mình.

Tạ ơn Chúa trong cái cơn bệnh để mình nhìn thấy mình hạnh phúc hơn người khác! Đôi khi cuộc đời của mình nó bằng phẳng quá! Mình không khám phá ra một Thiên Chúa thương mình, một Thiên Chúa yêu thương mình và mình cứ lăn tăn mình cứ loay hoay mình lại trách Chúa: Tại sao Chúa không cho mình điều này điều kia?

Bởi vì cái căn cốt nhất của cuộc đời đó là gắn bó mật thiết đời mình với Chúa Cha, để rồi mình: Mở lòng ra với người khác, và mình băng bó vết thương cuộc đời người khác, và mình chia sẻ niềm vui niềm hạnh phúc của mình cho người khác.

Nhưng mà chỉ vì ngày hôm nay người ta quá ồn ào người ta đã không còn giờ, người ta không còn dành cho Chúa nữa!

Chúng ta thấy, Chúa Giêsu một ngày tất bật làm việc, nhưng mà sáng sớm Ngài đã cầu nguyện. Chính cái đời sống cầu nguyện gắn bó mật thiết với Chúa Cha đó, Chúa Giêsu lại kín múc được tình thương từ Chúa Cha. Và Chúa Giêsu lại san sẻ cho những người nghèo khổ, người đau yếu, những người bệnh tật mà Chúa Giêsu gặp gỡ.

Khi chúng ta gắn kết đời chúng ta với Chúa Còn khi chúng ta không gắn kết với Chúa thì chúng ta không cảm nhận được.

Nhiều khi cuộc đời của chúng ta ồn ào quá! chúng ta loay hoay quá! Nhiều chuyện quá! như Chúa nói với Matta đó: “Matta ơi con lo nhiều chuyện quá và Maria đã chọn phần tốt nhất“

Mỗi người chúng ta không phải là cứ ngồi dưới chân Chúa như Maria, nhưng chúng ta cũng phải biết quân bình đời sống, cũng có những lúc chúng ta phải cầu nguyện gắn bó với Chúa. Và rồi chúng ta lại kín múc cái tình thương đó, và lại lên đường ra đi loan báo Tin Mừng tình thương cho anh chị em đồng loại.

Điều quan trọng là: ngày mỗi ngày, chúng ta có gắn bó với Chúa hay không?

Như Chúa Giêsu, chúng ta có tìm nơi hoang vắng và cầu nguyện hay không?

Cầu nguyện chính là cái chất, cái cốt lõi của đời sống chúng ta. Và rồi chúng ta thấy: cả một ngày làm việc như thế!

Chúa Giêsu lại bảo các môn đệ: Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã xung quanh để thầy còn rao giảng nữa! bởi vì, thầy ra đi cốt để làm những chuyện đó!

Và rồi, mỗi người chúng ta cũng được mời gọi bước chân theo Chúa Giêsu để đi loan báo Tin Mừng.

Chúa Giêsu đã làm việc không nghỉ, Chúa Giêsu đã làm việc không có tính toán. Chúa Giêsu đã mang tình thương đến cho những người nghèo khổ. Và rồi chúng ta là người môn đệ của Chúa, chúng ta cũng được mời gọi bước chân theo Chúa đi lên trên cái con đường truyền giáo, bằng cái con đường bác ái yêu thương, bằng cái con đường chia sẻ với người khác.

Nhưng chuyện quan trọng rằng: chúng ta phải gắn kết đời của chúng ta với Chúa bằng đời sống cầu nguyện.

Nếu không, chúng ta sẽ đi làm việc bác ái đó: nhưng chúng ta lại đánh bóng tên tuổi chúng ta. Chúng ta chia sẽ cho người khác đó, nhưng chúng ta lại khắc tên chúng ta nơi món quà, nơi những đồ vật mà chúng ta dành tặng cho người khác. Và khi ấy chúng ta cho đi: chúng ta lại huênh hoang, chúng ta lại đánh bóng tên tuổi chúng ta, chúng ta lại muốn người khác biết chúng ta cho người khác cái gì, thì lúc đó chúng ta đã mất ơn rồi.

Xin Chúa cho chúng ta nhìn lên Chúa Giêsu, kết hợp mật thiết đời của chúng ta với Chúa Cha. Và càng kết hợp mật thiết với Chúa Cha, chúng ta càng chia sẻ, càng lên đường loan báo Tin Mừng loan báo tình thương cho người khác, trong cái trầm lắng, trong cái lặng lẽ, trong cái kín đáo:

Bởi vì khi bố thí, anh em hãy đừng làm tay trái biết việc tay phải làm, để rồi chúng ta được Chúa Cha ân thưởng cho chúng ta. Còn nếu như chúng ta huênh hoang, chúng ta khoe khoang thì đã được hưởng ơn rồi.

Xin Chúa thêm ơn cho mỗi người chúng ta, để ngày mỗi ngày chúng ta cũng lên đường để loan báo tình thương, chia sẻ tình thương cho người khác.

Nhưng, chuyện quan trọng rằng chúng ta phải tìm nơi hoang vắng để ở lại đó, cầu nguyện và gắn kết cuộc đời của chúng ta với Chúa. Khi và chỉ khi chúng ta có Chúa thì tất cả lời nói, việc làm và hành động của chúng ta mới mang một ý nghĩa đích thực, như Chúa Giêsu đã kết hợp với Chúa Cha và ra đi loan báo Tin Mừng cho anh chị em đồng loại. Amen.

 

2. Hãy ra công làm việc như Chúa Giêsu - Huệ Minh

Tâm trạng, cảm xúc của con người thật khó nói. Có những lúc lòng người cảm thấy hứng thú khi làm việc nhưng rồi có những lúc lòng cảm thấy buồn rười rượi bởi lẽ có khi thầy cuộc đời này chẳng là gì cả.

Jean-Paul Sartre - một triết gia, phê bình gia, tiểu thuyết gia và một kịch tác gia nắm một vị trí cao cả, ít ai có trong thế giới văn chương Pháp. Những tác phẩm của Sartre, đặc biệt La Nausée (Xb đầu tiên 1938) đã thu hút một số lượng khổng lồ về triết thuyết hiện sinh của Sartre như một tư tưởng mới và có một ý nghĩa quan trọng. La Nausée/Buồn Nôn là một tiểu thuyết mang tính hiện thực vừa đương đại vừa hiện thực cho một chủ nghĩa hiện sinh mà Sartre chủ xướng một cách trung thực và đầy sáng tạo giữa đời này.

Buồn Nôn là một câu chuyện hư cấu nhưng có thực và sống thực qua nhân vật Antoine Roquentin. Tác giả đã làm kinh ngạc người đọc về triết thuyết hiện sinh. Một tiểu thuyết đầy ấn tượng dưới một thể thức nhật ký mà ông đã diễn tả được cái sâu sắc nội tâm của con người, cái ray rứt, cái tàn nhẫn trong sự cảm nhận giữa thế giới với con người dường như xảy ra quanh đời ông. Tư tưởng của Sartre đạt tới cực điểm và lan tỏa, vượt qua được sức mạnh của cảm giác, tức nỗi đau khổ không cùng của con người đứng trước hiện hữu; tất cả được thể hiện rộng rãi từ dưới thể tính bầy nhầy, nhão quẹt (vicous) trộn lẫn với loãng chất (puddle) của cái thời đầy rẫy bóng tối vây quanh và lan trải như vết dầu loang; những hiện tượng đó là cơ hội dành cho Sartre phát triển chủ nghĩa hiện sinh, mà nhân tố hiện sinh chính là nhân bản, là yếu tố tâm lý và sinh lý giữa hiện thể và hiện vật xẩy ra cùng một lúc.

Buồn Nôn không còn là hư cấu, nó trở nên một luận cứ triết học của học thuyết hiện sinh mà Jean-Paul Sartre là kẻ đưa đường. Tác phẩm Buồn Nôn của ông đã để lại hậu thế những giá trị tuyệt đối, vượt thời gian qua những án văn chương bất hủ, một phạm trù triết học đầy nhân tính trong thuyết hiện sinh của ông. Jean-Paul Sartre là nhân vật thời thượng qua mọi thời đại của nền văn học sử hiện đại.

Tâm tình nhìn thấy cuộc đời này đầy chán nản ta cũng bắt gặp trong cuộc đời của một người rất thân quen trong Thánh Kinh đó là ông Giob. Ta vừa nghe ông Giob ai oán: "Khổ dịch là đời sống của con người trên trái đất, ngày của họ giống như ngày của người làm công. Cũng như người nô lệ khát khao bóng mát, như người làm công ước mong lãnh tiền công thế nào, thì tôi cũng có những tháng nhàn rỗi, có những đêm người ta bắt tôi làm việc cực nhọc. Nếu tôi đi ngủ, thì tôi lại nói: "Chừng nào tôi mới thức dậy, và chừng nào là đến chiều? Tôi phải buồn sầu mãi cho đến tối". Ngày của tôi qua nhanh hơn chiếc thoi đưa, nó tàn lụn đi mà không mang lại tia hy vọng nào. Hãy nhớ rằng đời sống tôi chỉ là một hơi thở! Mắt tôi sẽ không nhìn thấy hạnh phúc".

Sau khi nghe Giob ai oán như thế, ta cũng giật mình tỉnh giấc vì lẽ đôi khi cuộc đời ta cũng rơi vào cảm giác như thế. Bằng chứng rõ nét là ta vẫn thấy quanh ta có những cuộc tự vẫn, có những người tìm đến cái chết bởi vì họ cảm thấy cuộc đời này chán nản. Trong những người tìm đến cái chết đó cả những người có chức có quyền, các minh tinh màn bạc, ca sĩ... Cũng dễ hiểu vì lẽ những người đó đã không tìm được niềm vui trong cuộc sống.

Vậy, cuộc sống của ta, cuộc đời của mỗi người chúng ta vui khi nào? Khi chúng ta ra công làm việc và tất cả những việc lớn bé to nhỏ trong đời ta ta đều kết hiệp với Chúa và dâng hết cho Chúa.

Trang Tin Mừng theo Thánh Máccô hôm nay gợi cho ta một hình ảnh của một con người lao động. Con người ấy là ai? Thưa là chính Chúa Giêsu.

Thánh Máccô cho chúng ta biết một ngày làm việc tiêu biểu của Chúa Giêsu ở thành phố Capharnaum, thành phố của Phêrô và Anrê. Ngài giảng dạy ở hội đường, chữa bệnh cho nhạc mẫu của Simon cho khỏi cơn ssốt, chữa nhiều bệnh nhân và trừ qủi từ chiều cho đến tối. Sáng sớm tinh sương đi cầu nguyện nơi thanh vắng, và tiếp tục đi rao giảng ở những nơi khác.

Tóm lại, ta thấy Chúa Giêsu là một người làm việc bận rộn suốt ngày và trừ qủi.

Những công việc bận rộn như vậy cũng không hề làm cho Ngài mất tiếp xúc với Cha của Ngài ở trên trời. Ngài sẽ dùng nhiều thời giờ nghỉ ban đêm để sống thân mật với Cha Ngài ở trên trời. Ngài còn dành nhiều thời giờ ban đêm để sống mật thiết với Chúa Cha nữa như ở những nơi khác ta thấy Ngài thức suốt đêm để cầu nguyện.

Rõ ràng rằng đời sống làm việc của Chúa Giêsu được kết nối hay nói cách khác là đan xen trong lời cầu nguyện của Ngài. Lao động và cầu nguyện để ngày mỗi ngày càng gần Chúa hơn qua những công việc của Chúa Cha trao phó. Cha trao phó cho Chúa Giêsu công việc chính yếu nhất đó là loan báo Tin Mừng Nước Trời, loan báo niềm vui Tin Mừng.

Nếu như những người bình thường khác, Chúa Giêsu sẽ cảm thấy chán ngán vì ra sức làm việc mà chẳng được gì cả, thậm chí còn bị giới luật sĩ và biệt phái soi mói đủ thứ đủ điều. Thế nhưng, vì Tin Mừng, vì Cha và với Cha, Chúa Giêsu không bận tâm những lời ra tiếng vào nữa và vì làm việc nhiều quá mệt để rồi khi đặt lưng xuống là ngủ chứ không còn thời giờ để suy nghĩ vu vơ.

Ngày hôm nay, trong cuộc sống hiện tại, ta vẫn thấy có nhiều người vẫn còn đó những chán ngán của cuộc đời do họ suy nghĩ cuộc đời này vô nghĩa, cuộc đời này không đáng sống. Thật ra, cuộc đời này đáng sống lắm đấy bởi lẽ ai ai sinh ra cũng chỉ một lần và chết cũng có một lần mà thôi. Và vì thế, hãy ra công làm việc

Đâu đó ta vẫn nghe Chúa Giêsu nói: "Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống đời đời, là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi. Người là Đấng mà Thiên Chúa Cha đã ghi dấu" (Ga 6, 27)

Trong hành trình làm người ở trần gian, cần lắm của ăn nuôi sống cái xác thịt 5,6, 7 chục ký này nhưng cần hơn nữa đó chính là của ăn tồn tại cho đến cuộc sống đời đời.

Chúa ban cho mỗi người một khả năng, một ơn gọi, một biệt tài nhưng có khi con người không nhận ra để rồi khi không nhận ra thì cuộc sống cảm thấy chán càng chán thêm.

Có một người đến tuổi trung niên. Bỗng nhiên anh bị tai biến và khả năng đi lại thật khó khăn. Lẽ ra trong cái buồn, trong cái hạn chế của bệnh tật và nhất cả của kiếp người, anh cũng có quyền ai oán nhưng bao người khác nhưng ngược lại, anh cảm thấy anh còn làm được gì thì anh cố làm. Thế là anh chuyên chăm vào chuyện suy gẫm là lắng nghe lời Chúa. Chỉ là một giáo dân bình thường như bao nhiêu người khác nhưng anh đã cố gắng loan báo Tin Mừng bằng suy nghĩ, bằng sẻ chia Lời Chúa hàng ngày của anh. Thật trân trọng tâm hồn và cách lao động làm việc của anh. Cách nào đó anh loan báo Tin Mừng thật tuyệt vời.

Một cô kia cũng đang ở cái tuổi gần 60. Gia đình tương đối đủ ăn đủ mặc và hàng xóm vài người trêu rằng sao không nghỉ ngơi đi mà cứ lo buôn bán. Vui miệng, cô trả lời: "Đủ ăn, đủ mặc rồi nhưng làm thêm để kiếm tiền rải đường đi lên thiên đàng!". Cô đùa vui thôi. Trong tâm tình, cô chia sẻ với tôi rằng: "Tôi còn sức còn làm và dư ra để tôi lại chia sẻ với người nghèo hơn tôi". Mà thật! Tôi vẫn thấy cô xuất hiện trong những chuyến từ thiện, những chuyến thăm viếng người nghèo, người tâm thần.

Phải chăng cô không làm việc để tích lũy làm giàu như người khác nhìn vào nhưng cô lao công để chia sẻ cho người khác. Đây là cách sống loan báo Tin Mừng bằng chính sự chia sẻ của cô, của gia đình cô.

Trong thư chúng ta vừa nghe Thánh Phaolô tự nhận là mình có nhiệm vụ phải rao giảng Tin mừng:”Khốn cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin mừng”. Ngài cố gắng thi hành nhiệm vụ này một cách vô vị lợi, không tìm vinh danh cho mình nhưng chỉ dành cho Chúa. Chính vì thế, Ngài đã cố gắng trở nên mọi sự cho mọi người, chia sẻ những sự yếu đuối của anh em, sống cuộc sống của họ, tự đặt mình làm tôi tớ phục vụ mọi người, nhất là những người nghèo hèn, và mục đích của Ngài là tranh thủ đem về cho Chúa Kitô nhiều linh hồn.

Khi ta nghe xong lời ấy, ta có thể trách móc và "đấu" lại với Thánh Phaolô rằng con chẳng có gì để loan báo Tin Mừng cả! Thế nhưng, trong sâu lắng của cuộc đời, ta vẫn còn sống là ta vẫn còn loan báo Tin Mừng bằng đời sống lao động, cầu nguyện của ta đó.

Như Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt, trong hoàn cảnh hiện tại, đời sống cầu nguyện của Ngài phải chăng là một đời sống lao động tuyệt vời. Không còn làm việc công khai, không còn lao nhọc công khai nữa nhưng Đức Tổng vẫn kết hiệp mật thiết đời mình với Chúa hơn qua lời cầu nguyện.

Có thể ta già nua tuổi tác, có thể ta bị tai biến như người trung niên đã nói ở trên và có khi ta nghèo nhưng ta vẫn lao động, vẫn cầu nguyện được trong hoàn cảnh của ta. Xin Chúa thêm ơn cho ta để ngày mỗi ngày ta biết lao động như Chúa đã từng lao động để rồi ta thấy cuộc đời ta có ích hơn, ý nghĩa hơn nhất là khi ta kết hợp mật thiết hơn với Chúa qua lời cầu nguyện của ta.

 

 

3. Ngôn hành hợp nhất – Lm. Joshepus Quang Nguyễn

Kinh nghiệm của những lần đi thăm viếng bệnh nhân tại bệnh viện cho tôi thấy: Nhiều lúc, mình chỉ cần ngồi thinh lặng, lắng nghe họ kể những tâm sự buồn, từ chuyện gia đình đến chuyện con cái, từ chuyện buôn bán đến chuyện đau ốm thế là ta đã làm được điều mà người bệnh muốn và cần đó là sẻ chia, cảm thông và cầu nguyện. Bởi vì, để cho bệnh nhân nói hết là họ đã giải tỏa được những tâm sự buồn ấy, họ cảm thấy nhẹ nhõm và tìm lại được niềm vui sống vì còn có người đồng hành với họ.

Chúa Giêsu hôm nay đã làm được điều đó. Ra khỏi Hội đường, Chúa Giêsu vào nhà ông Simon. Bà nhạc mẫu của ông đang bị sốt. Chúa Giêsu đến bên giường, cầm tay và chữa bà khỏi bệnh. Thực ra Chúa chỉ cần đứng ngoài cửa phán một lời cũng có thể chữa bệnh cho bà. Hơn nữa, vào thời phong kiến với quan niệm “nam nữ thọ thọ bất thân”, việc cầm tay phụ nữ có thể bị dị nghị. Nhưng Chúa Giêsu đã đến tận giường cầm tay bà. Điều này nói lên lòng yêu thương kính trọng. Chúa không chỉ chữa bệnh mà còn muốn bày tỏ tình người, sự quan tâm âu yếm, sự kính trọng đối với phụ nữ nhất là đồng hành với người bệnh những lúc bệnh tật gây ra những cơn đau xé lòng.

Người ta nói: “Lời nói lung lay, gương bày lôi kéo”. Quả thế, lời nói phải luôn đi đôi với việc làm. Đó chính là yếu tố làm cho lời nói có sức thuyết phục nhất. Các Sách Phúc âm cũng như bài Tin Mừng hôm nay cho thấy Chúa Giêsu là con người nhất quán, vì việc làm của Chúa luôn song hành với lời Ngài rao giảng; Ngài chữa trị cho người bị quỷ ám giữa cử tọa đông đúc ở hội đường, cũng như chữa lành cho bà nhạc mẫu ông Simon trong căn nhà nhỏ bé, ban ngày đi rao giảng, chiều tối người chữa lành bệnh cho biết bao nhiêu kẻ ốm đau đến với người. Chúa Giêsu làm được như thế bởi vì Ngài chính là Thiên Chúa quyền năng và là Người đầy lòng nhân ái. Còn với chúng ta thì sao?

Dĩ nhiên chúng ta không thể làm phép lạ để cứu chữa lành bệnh cho bệnh và cho người khác. Tuy nhiên chúng ta có thể dự phần vào việc chữa lành của Chúa Giêsu, cũng như vào việc xoa dịu phần nào nỗi đớn đau của bệnh nhân bằng cách thăm viếng an ủi họ. Đây cũng là điều Chúa Giêsu hằng mong mỏi chúng ta thực hiện. Và nếu chúng ta thực hiện được, hẳn Ngài sẽ chúc phúc cho chúng ta. Chúng ta còn nhớ, Lời Chúa mô tả về ngày phán xét rằng đến ngày ấy, Ngài phán với những người bên hữu: "Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han" (Mt 25,34-26).

Trong kinh “Thương người có mười bốn mối, thương xác bảy mối”, chúng ta đọc: “Thứ bốn: viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc”. Đọc mãi kinh này, có bao giờ chúng ta đã viếng thăm một bệnh nhân nào đó chưa? Nếu có, chúng ta thăm bệnh nhân ấy vì cái gì? Vì trách nhiệm và bổn phận hay vì “hòn đất ném đi hòn chì ném lại”? Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy noi gương Chúa Giêsu siêng năng thăm viếng, an ủi, trao bình an và tình yêu Tin Mừng của Chúa đến người bệnh nhân hầu chúng ta được chúc phúc ngay đời này và đời sau. Cho nên, Lời Chúa trong bài đọc hai, Thánh Phaolô quả quyết: “Khốn cho thân tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng”.

Đây quả là một nghệ thuật, bởi vì nó đòi hỏi chúng ta phải kiên trì và chịu đựng, nhất là trước những câu chuyện chúng ta đã nghe đi nghe lại nhiều lần về bệnh tình, đau khổ và buồn khổ. Ngoài ra, chúng ta còn có thể đem đến cho họ một tin vui, một câu chuyện lượm lặt, một nụ cười cảm thông, một thái độ ân cần và chăm sóc. Bên cạnh đó, chúng ta còn có thể mang theo những quà tặng như trái cây và các loại đồ ăn thức uống cũng giúp bệnh nhân phần nào vơi đi cơn đau và nỗi sầu trong lúc chờ đợi bệnh bình phục. Thêm vào đó, một cú điện thoại, một bức thư, một tin nhắn thăm hỏi cũng sẽ giúp cho bệnh nhân cảm thấy phấn khởi và vui vẻ hơn nhiều.

Ước gì qua Lời Chúa hôm nay vào những ngày cuối năm, chúng ta thường lo sắm sửa đủ thứ cho gia đình mình thì cũng nhớ để dành chút thời gian thăm viếng, biếu quà nếu được cho người ông bà cha mẹ hay bà con của chúng ta đang trong tuổi già yếu đau. Và nếu được trong phạm vi và khả năng của mình, hãy quan tâm giúp đỡ ngay những người đau yếu khác như ngày xưa Chúa Giêsu đã làm. Anh chị em ơi, Đừng để: 1) “Khi tôi lầm lỡ, mới biết sớt chia với người lỡ lầm. Khi tôi nghèo đói, tôi sẽ hiểu nỗi đau người lầm than. Khi tôi gian nan mới biết sớt chia với người khốn cùng. Khi tôi đau khổ, đời tôi mới biết cảm thông”. Như vậy, khi tôi thánh thiện, tôi giàu, tôi sung sướng, tôi chưa làm được cho họ, tôi quá hỡ hờ với việc bác ái này. Anh chị em ơi, đừng để: 2) “Khi tôi buồn chán mới biết nỗi đau nơi người thất vọng. Khi tôi mù lòa tôi sẽ hiều bóng đêm bao sợ hãi. Khi tôi cô đơn mới biết xót xa với người cô hoạnh. Khi tôi thất vọng đời tôi hay nỗi chờ mong”. Như vậy, khi tôi vui, tôi sáng đôi mắt, tôi hạnh phúc, tôi chưa làm được cho họ, tôi quá hỡ hờ với việc bác ái này. Anh chị em ơi, đừng để: 3) “Khi tôi quỵ ngã mới biết đỡ nâng những người sa đọa. Khi tôi òa khóc tôi sẽ hiểu nước mắt sao buồn quá. Khi tôi lang thang mới biết đắng cay với người không nhà. Khi tôi đơn độc thì thương ai mất mẹ cha”. Như vậy, khi tôi đứng vững, khi tôi hạnh phúc và đầy đủ nhà cửa, tôi chưa làm được cho họ, tôi quá hỡ hờ với việc bác ái này

ĐK: Lạy Chúa ban yêu thương vào trái tim con, đã bao lần con đây hờ hững. Lạy Chúa dạy con yêu thương, dạy con yêu thương cho hòa binh sáng ngời muôn phương.

Lạy Chúa, xin mở trí con, mở miệng con, mở tim con, mở tay và đôi chân con để con đến với anh chị em yếu đau để họ nhận được sự tình thương Chúa và của chúng con bây giờ và mãi mãi. Amen.

 

4. Chúa Giêsu là Tôi tớ đau khổ của Thiên Chúa

MINH HỌA LỜI CHÚA

(Hiếu Nguyễn sưu tầm -thanhlinh.net)

1. Bài giảng biết đi

Một chiều năm 1953, một số ký giả và nhân viên chính phủ Hoa Kỳ đến ga xe lửa Chicagô đón người được giải thưởng Noben Hoà bình năm 1952.

Người vừa xuống xe lửa là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ. Các máy ảnh chớp lia lịa, các nhân viên cao cấp của thành phố đưa tay cao đón chào vị thượng khách. Bỗng vị thượng khách đưa mắt nhìn về sân ga, rồi xin lỗi mọi người đi thẳng về hướng đó. Ai nấy tưởng là ông còn quên hành lý, nhưng ông băng qua đám đông, đến với một người đàn bà da đen đang khệ nệ hai chiếc va li nặng trên tay. Ông cầm lấy hai chiếc va li, mỉm cười nói với người đàn bà và đưa bà lên chiếc xe bus gần đó. Khi quay lại với những người đón rước, ông xin lỗi họ vì đã bắt họ chờ lâu.

Người được giải thưởng Noben Hòa bình đó không ai khác hơn là bác sĩ Ampere Soiyer, nhà truyền giáo nổi tiếng đã hy sinh trọn đời cho người nghèo Phi châu. Chứng kiến cử chỉ của ông, một người trong ban tổ chức đón tiếp ông nói với các ký giả: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một bài giảng biết đi…”

--------

Cái chết trên thập giá của Chúa Giêsu chính là lời tỏ tình trọn vẹn và sau cùng của Thiên Chúa đối với con người. Cái chết đó là lời loan báo Tin mừng sống động nhất.

Tình yêu luôn mời gọi đáp trả bằng tình yêu. Nhưng tình yêu đích thực không chỉ được nói lên bằng môi miệng mà còn phải được diễn tả bằng hành động cụ thể, bằng tất cả cuộc sống.

Cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa qua cái chết của Chúa Giêsu, người Kitô hữu chúng ta cũng được mời gọi loan truyền và san sẻ tình yêu ấy cho mọi người. Chúng ta không chỉ loan truyền bằng lời nói suông mà bằng cả cuộc sống yêu thương của chúng ta, như Chúa Giêsu qua cái chết của Người, qua các lần chữa bệnh trừ quỷ của Người mà Tin mừng hôm nay kể lại cho chúng ta biết; và như bác sĩ Ampere Soiyer qua cuộc đời hy sinh phục vụ người nghèo và kẻ yếu thế của ông.

(Theo “Phút cầu nguyện cuối ngày”, tập III).

2. Cầu nguyện

Frédéric Ozanam, một nhà hoạt động xã hội nổi tiếng của Pháp vào cuối thế kỷ 19 đã trải qua một cơn khủng hoảng đức tin lúc còn là sinh viên đại học.

Một hôm, để tìm chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi nhà thờ cổ ở Paris. Từ cuối nhà thờ, anh nhìn thấy một bóng đen đang quỳ cầu nguyện một cách sốt sắng ở dãy ghế đầu. Anh đứng lặng lẽ trong gốc nhà thờ theo dõi cử chỉ của người này. Và khi người đó vừa đứng lên để ra khỏi giáo đường, chàng sinh viên nhận ra người đó chính là nhà bác học vĩ đại Ampere. Lòng đầy thắc mắc, anh theo nhà bác học về đến phòng làm việc của ông. Thấy chàng sinh viên đứng trước cửa phòng với vẻ rụt rè, nhà bác học lên tiếng hỏi:

- Bạn đang cần gì? Tôi có thể giúp bạn giải một bài toán vật lý chăng?

Chàng sinh viên nhỏ nhẹ đáp:

- Thưa ông, tôi là sinh viên khoa văn, tôi dốt khoa học lắm. Xin ông cho tôi hỏi một số vấn đề có liên quan đến đức tin.

Nhà bác học mỉm cười cách khiêm tốn:

- Đức tin là môn tôi yếu nhất. Nhưng nếu giúp anh được gì, tôi sẵn sàng.

- Thưa ông, có thể vừa là nhà bác học vĩ đại vừa là tín hữu nhiệt thành cầu nguyện không?

Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh. Nhưng ông cũng gượng gạo trả lời:

- Anh ơi! Chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện thôi.

--------

Nhà bác học kiêm triết gia nổi tiếng Pascal nói một câu thời danh: “Con người vĩ đại khi họ cầu nguyện”.

Cầu nguyện tức là đi vào tương quan mật thiết với Thiên Chúa. Sự cầu nguyện làm cho con người vĩ đại vì nó thể hiện đúng đắn đạo làm người. Con người chỉ nhận ra phẩm giá cao cả của mình khi nó thấy được thân phận thụ tạo và mối dây liên kết nó với Đấng Tạo Hóa.

Được tạo dựng bởi và cho Thiên Chúa, con người chỉ nhìn thấy ơn gọi và định mệnh của mình trong Thiên Chúa. Biết mình bởi đâu mà ra, biết mình sống để làm gì, biết mình sẽ đi về đâu, đó chẳng phải là sự vĩ đại của con người sao?

Nhưng chỉ trong cầu nguyện nghĩa là trong sự kết hợp mật thiết thâm sâu với Thiên Chúa, con người mới có thể cảm nhận được ơn gọi và định mệnh ấy.

Trong Tin mừng hôm nay, chúng ta đọc thấy: “Sáng sớm lúc trời còn tối, Người đã dậy đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó” (Mc.1,35). Đó là một trong những nét nổi bật trong cuộc đời Chúa Giêsu. Người đã không ngừng bày tỏ sự kết hợp Ngài với Thiên Chúa Cha. Đó chính là cách Ngài dạy cho con người sống thế nào cho phải đạo làm người. Sự cao cả của con người, sức mạnh vĩ đại của con người chính là sự cầu nguyện, nhất là cầu nguyện đi đôi với việc làm, như Chúa Giêsu vừa cầu nguyện vừa loan báo Tin mừng, vừa “chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ khử nhiều quỷ” (Mc.1,34). Nhờ cầu nguyện mà việc truyền đạo được kết quả phong phú hơn. Chính đời sống cầu nguyện của các nhà truyền giáo đã chứng minh điều đó. (Trích “Sám hối và canh tân”).

3. Tìm nơi thanh vắng cầu nguyện

Tiếng động và sự ồn ào ảnh hưởng đến sức khỏe con người. Một giáo sư Hy lạp cố vấn tổ chức y tế thế giới quả quyết: “Tiếng ồn ào là một trong những tác nhân chính làm con người mắc bệnh thần kinh”. Các nhà nghiên cứu người Hòa Lan đã khám phá: “Những người sống trong các khu phố ồn ào thường bị áp huyết cao”. Không chỉ người già mới phàn nàn khó chịu về sự ồn ào mà ngay cả tuổi trẻ cũng không thoát khỏi anh hưởng của tiếng ồn. Một nghiên cứu của đại học Rhusdho bên Đức cho thấy học sinh học trong những trường ồn ào bị áp huyết cao hơn học sinh ở các trường trong nơi yên tịnh. Nhất là kinh nghiệm cho chúng ta biết chúng ta thường dễ cau có nóng giận khi sinh sống trong những vùng có nhiều tiếng động.

----------

Sa mạc được xem là nơi ưu biệt của Kinh Thánh. Chính trong sa mạc mà lòng tin của dân Do thái được thanh luyện. Chính trong sa mạc mà các ngôn sứ thường nhận được sứ điệp của Thiên chúa. Chính trong sa mạc mà Chúa Giêsu ăn chay cầu nguyện 40 đêm ngày để chuẩn bị cuộc đời công khai rao giảng Tin mừng. Và Tin mừng hôm nay thuật lại, sau khi Người trừ quỷ chữa bệnh cho nhiều người: “Sáng sớm trời còn tối, Người đã dậy đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó” (Mc.1,35). Người thường lui tới nơi vắng vẻ để cầu nguyện. Người cũng khuyên các môn đệ tìm nơi vắng vẻ nghỉ ngơi.

Sự cầu nguyện đòi hỏi sự thinh lặng. Thinh lặng của cõi lòng mới là điều quan trọng. Một cõi lòng thinh lặng cốt yếu là cõi lòng đầy tràn sự hiện diện của Chúa. Khi con người được Chúa ngự trong tâm hồn thì họ luôn cảm nghiệm được sự thinh lặng. Dù sống giữa chốn ồn ào náo nhiệt con người được Chúa hiện diện trong tâm hồn luôn cảm thấy an vui thanh thản. Như thế, qua bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta cầu nguyện, cầu nguyện trong thinh lặng bằng cách tiếp xúc thân mật với Chúa, để Người hiện diện trong chúng ta. Người ban cho sống an bình hạnh phúc. (Theo “Phút cầu nguyện cuối ngày”, tập II).

4. Niềm vui được chữa lành

Đầu năm 1996, cả thế giới xôn xao theo dõi một loại bệnh có tên ngộ nghĩnh: bệnh bò điên. Người mắc bệnh này vì ăn nhằm bò điên. Khi mắc phải bệnh, bộ não họ bị hư hoại dần, tay chân run rẩy và đi lần đến cái chết.

Lúc đầu người ta phát hiện có 10 người mắc bệnh tại Anh quốc, 8 người trong số đó đã chết…

Pháp là nước đầu tiên tuyên bố ngưng nhập cảng thịt bò của Anh quốc. Các nước Âu châu lần lượt làm theo nước Pháp. Cộng đồng Âu châu khuyến cáo Anh quốc phải triệt hạ tất cả các con bò mắc bệnh. Việc này đã làm cho Anh quốc thiệt hại cả tỷ đô la.

----------

Bệnh tật theo đuổi con người như hình với bóng. Xóa sổ được bệnh này thì bệnh khác xuất hiện, càng ngày các căn bệnh càng khó trị hơn, và có những thứ bệnh hiện đang bất trị!...

Trong Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu chữa bệnh cho bà nhạc gia ông Simon-Phêrô. Bà bị cơn sốt liệt giường. Chúa cầm tay bà dậy, bà liền khỏi bệnh và đi tiếp đãi Chúa.

Theo quan niệm của Người Do thái, bệnh tật là hình phạt của Thiên Chúa đối với kẻ tội lỗi và do ma quỷ gây ra. Việc Chúa Giêsu chữa bệnh cho bà nhạc gia ông Simon-Phêrô và các bệnh nhân khác biểu lộ quyền năng Thiên Chúa trên ma quỷ và tội lỗi. Đó là sứ mạng Thiên sai của chúa Giêsu.

Chúa Giêsu đến đâu thì chữa lành bệnh tật và xua trừ ma quỷ đến đó. Người đem đến cho họ niềm vui và hạnh phúc. Người tín hữu Kitô cũng hãy đem niềm vui và hạnh phúc cho tha nhân trong môi trường sinh sống. E.Lamy khẳng định: “Chính khi chiếu tỏa quanh ta niềm hoan lạc mà ta sẽ cứu vớt được nhiều linh hồn. Vì niềm tin tự nó là một lời rao giảng” (Trích “Như Thầy đã yêu”).

5. Chúa chữa người quỷ ám

Ngày 29 tháng 08 năm 1999, người dân Don Timor đã đi bỏ phiến để quyết định về tương lai của xứ sở họ. Thế giới không những quan tâm đến số phận của 800.000 dân sống trên đảo này, mà còn đặc biệt chú ý đến vai trò của Giáo hội tại đây. Giáo hội tại Don Timor được xem là sức mạnh thống nhất giúp cho dân chúng ở đây.

Quả thực, trong 23 năm dưới quyền cai trị của Inđônêsia, Giáo hội đã lãnh đạo cuộc tranh đấu nhân quyền và đóng vai trò quan trọng trong việc tạo lập hòa bình cho người dân. Ảnh hưởng của Giáo hội được nhìn nhận qua sự kiện hầu như người dân Don Timor nào cũng sinh ra trong bệnh viện do Giáo hội điều khiển, được giáo dục trong trường của Giáo hội, cưới hỏi trong nhà thờ, được chữa bệnh trong bệnh viện Công giáo, cuối cùng cũng được an nghỉ trong nghĩa trang của đạo. Nhất là mỗi khi gặp tai biến, người dân Don Timor không có nơi nào an toàn hơn là nhà thờ. Đối với 90% dân Don Timor. Hội thánh có uy tín hơn hết. Như thế, khi Hội thánh sống đúng với sứ mệnh của mình. Hội thánh là sức mạnh tinh thần vững chắc cho con người.

----------

Tin mừng hôm nay ghi lại phản ứng của dân chúng khi Chúa chữa bệnh trừ quỷ cho họ. Họ thán phục Người, tìm kiếm Người, vì họ tin vào quyền năng và đức độ của Người. Người quyền năng và đức độ thì lời nói và việc làm thường đi đôi với nhau, sẽ thuyết phục và lôi cuốn người khác.

Chúa Giêsu chỉ giảng dạy những gì Người đã sống và sống những gì Người đã rao giảng. Lời nói của Người củng cố bằng việc làm của Người. Đây chính là sứ mạng Người đã lãnh nơi Chúa Cha và Người cũng trao sứ mạng đó lại cho Hội thánh là tất cả các Kitô hữu chúng ta. Chúng ta chỉ thực hiện được sứ mạng đó khi chúng ta sống và rao giảng những gì Người đã sống và rao giảng. Nói thể khác, chúng ta chỉ có thể chu toàn sứ mạng Chúa phú giao bằng cách hy sinh phục vụ mà thôi. Điều đó chính các Kitô hữu ở đảo Don Timor đã thực hiện và kết quả thật tốt đẹp. Phải chăng đó là gương mẫu cho chúng ta?

(Theo “Lẽ sống”, tập 2).

 

5. Hãy tìm kiếm Chúa - Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ

Nếu như Chúa nhật thứ Bốn Mùa Thường niên, Chúa Giêsu đã thi hành sứ mạng ngôn sứ của mình tại Capharnaum, thì bước vào Chúa nhật thứ Năm Mùa Thường niên, sứ vụ Thiên sai của Người được tiếp tục thi hành. Là Thiên Chúa quyền năng trong lời nói cũng như trong hành động. Chúa chữa lành những người bị quỉ ám, Danh tiếng Người nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi. Uy quyền của một Vì Thiên Chúa được tỏ lộ trong hành động, Chúa mở mắt cho người mù, làm cho kẻ què đi được, người điếc nghe được, nói chung là họ sung sướng vui mừng; mọi người đều...thán phục ; các thần ô uế phải vâng lệnh. Cụ thể hơn, Chúa Giêsu hiện diện ở đâu thì ở đó người ta ngỡ ngàng và thán phục. Họ hỏi nhau: Người này là ai vậy, mà ngay cả thần ô uế cũng phải tuân lệnh? Quyền năng của Chúa xác nhận thẩm quyền lời Người giảng. Người không chỉ nói mà còn làm. Công trình của Thiên Chúa được thể hiện cả bằng lời nói lẫn việc làm nơi Chúa Giêsu. Trong Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giêsu thực thi sứ mạng, bày tỏ tình yêu của Thiên Chúa Cha qua việc rao giảng và các hành động quan tâm, giúp đỡ người đau bệnh, người nghèo đói, các trẻ em và người tội lỗi.

Hôm nay, chúng ta thấy Chúa Giêsu đang ở Capharnaum, trung tâm thi hành sứ vụ của Chúa, đúng hơn là nhà ông Simon Phêrô: "Chúa Giêsu ra khỏi hội đường, Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê" (Mt 1,29). Ở đây, chúng ta khám phá ra một gia đình lắng nghe và thực hành Lời Chúa (Lc 8,21). Bà nhạc gia ông Phêrô bị cảm sốt đang nằm trên giường, Chúa Giêsu tiến lại gần, Người cầm tay bà, một cử chỉ vượt quá những gì mà sách Tin Mừng đã trình bày như: Chúa đưa tay ra và đụng lên người bệnh, tại nhà ông Simon Phêrô, Chúa cầm tay bà và nâng đỡ bà dậy.

Cử chỉ này khiến mọi người phải thốt lên: Thiên Chúa thật quá đỗi hạ mình xuống để tìm kiếm chúng ta, và vì thế mà phẩm giá con người được tìm kiếm được nâng lên!... "Con người là chi mà Chúa cần nhớ đến, phàm nhân là gì mà Chúa để ý lưu tâm? " (G 7,17). Tôi muốn biết tại sao Thiên Chúa lại muốn đích thân đến với chúng ta và tại sao chúng ta không phải là những người đến với Thiên Chúa trước? Việc Chúa Giêsu làm trong Tin Mừng hôm nay, không phải là thói quen của người giàu đi đến người nghèo, ngay cả khi họ có ý tốt lành.

Phần chúng ta, chúng ta đến với Chúa Giêsu. Nhưng có một trở ngại ngăn cản chúng ta: mắt chúng ta bị mù lòa, không thể tiếp cận được Chúa là Áng Sáng; chúng tôi đã bị liệt trên giường bệnh, khiến chúng ta không thể đạt tới sự vĩ đại của Thiên Chúa. Đó là lý do tại sao Đấng Cứu Độ chúng ta, một lương y tốt lành và là bác sĩ của tâm hồn chúng ta đã từ trời cao hạ mình xuống, đến với con người, làm cho đôi mắt ốm yếu của con người thấy được ánh vinh quang huy hoàng của Thiên Chúa.

Chúa Giêsu, hiện thân của Thiên Chúa Cha đã đến gần với người nghèo và những người đau khổ mà người ta đưa đến với Chúa để được chữa lành. Bằng cử chỉ đưa bàn tay, Chúa đụng chạm tới họ, nguồn mạch sự sống tuôn trào, họ được giải thoát và được cứu.

Hết thảy mọi người đều tìm kiếm Chúa Giêsu, chỉ có một số người bị buộc đưa đến, vì "lòng chúng ta còn khắc khoải cho tới bao giờ được nghỉ ngơi trong Chúa" (Thánh Augustinô).

Nhưng, cùng một cách thức chúng ta tìm kiếm Chúa vì chúng ta cần đến với Chúa để Người giải thoát chúng ta khỏi sự ác và Sự Xấu, Người đến với chúng ta và đến gần hơn để có thể làm điều mà chúng ta không thể làm được một mình. Người đã trở nên yếu đuối để cứu chuộc chúng ta là những người yếu đuối, "Tôi đã tự cứu mình bằng mọi giá" (1Cr 9,22).

Vẫn có một bàn tay đầy sức mạnh vô hình đang chìa về phía chúng ta, những người đang bị bủa vây bởi muôn điều xấu, chúng lôi kéo chúng ta và giữ chân chúng ta lại. Chúng ta có thể "vươn lên và bước tới" bằng lời cầu nguyện, cụ thể như Chúa: "Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó"(Mc 1,35).

Hơn nữa, mỗi Thánh lễ Chúa nhật là một cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa, Đấng đến đưa tay ra để nâng chúng ta khỏi giường tội lỗi và chán nản, làm cho chúng ta sống vui, sống hạnh phúc trong Chúa và với mọi người.

Lạy Chúa Giêsu, chúng con kêu cầu Chúa, xin Chúa đưa tay ra nâng đỡ và lôi kéo chúng con lên. Amen.

home Mục lục Lưu trữ