Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 59
Tổng truy cập: 1370405
HIỆP THÔNG
Sự hiện diện thể chất là một điều cao cả. Chúng ta thường không nhận ra điều đó cho đến khi một người thân yêu của chúng ta vắng mặt. Và cả nhà phải sững sờ nhiều hơn khi một người thân yêu qua đời, để lại một khoảng trống to lớn.
Sự hiện diện thể chất là một điều cao cả. Nhưng nó không phải là tất cả. Sự hiện diện thể chất thường không tạo ra sự thân mật mà chúng ta mong ước. Thật vậy, người ta có thể ngồi cạnh nhau mà không thật sự hiện diện cho nhau. Có thể không có sự giao tiếp và ít có sự hiệp thông giữa họ. Và căn cứ vào tất cả những gì xảy ra giữa họ, họ như thể xa nhau ngàn dặm. Nhưng điều ngược lại cũng có thể xảy ra. Người ta có thể xa nhau một khoảng cách lớn nhưng hiện diện cho nhau rất nhiều.
Chúng ta tin rằng Đức Giêsu hiện diện trong Thánh Thể nhưng Người không hiện diện một cách thể chất. Tuy nhiên, Người hiện diện chính xác và chân thật. Cách thức hiện diện của Người bên ngoài sự hiểu biết của chúng ta. Chúng ta gọi đó là “hiện diện thật” bởi vì đó là sự hiện diện với ý nghĩa đầy đủ nhất. Đón nhận quà tặng Thánh Thể là đón nhận chính Chúa.
Dĩ nhiên, người ta được yêu cầu phải có một hành động đức tin. Nhưng đối với những người tin rằng Thiên Chúa hiện diện trong mọi vật ở mọi nơi, thì sự hiện diện duy nhất và đặc biệt của Người trong Thánh Thể không phải là một vấn đề lớn. Ngoài ra, chúng ta còn có lời của Đức Giêsu: “Đây là mình Thầy… Đây là máu Thầy”, Thánh Xirilô nói: “Đừng nghi ngờ đó là sự thật, nhưng tốt hơn nên đón nhận Lời của Đấng Cứu Thế trong đức tin, vì Người không thể nói dối”.
Các cách diễn tả “Ăn thịt” và “uống máu” không nên hiểu theo nghĩa đen và từng chữ một. “Mình và Máu” phải được hiểu như con người toàn diện. Khi chúng ta ăn bánh và uống rượu nho của Thánh Thể, chúng ta không tiếp nhận mình và máu. Chúng ta tiếp nhận một con người, một ngôi vị hằng sống.
Trong Thánh Thể, Đức Giêsu đến với chúng ta, không phải dưới hình thức một vật như một cái đài thu thanh, hoặc một cái áo, hoặc thuốc men. Người đến dưới hình thức của một vật nền tảng hơn, và thiết yếu cho đời sống, đó là lương thực. Đặc biệt hơn Người đến dưới hình thức của bánh. Bánh nuôi dưỡng chúng ta và cho chúng ta sự sống. Nhưng bánh cũng là một vật mà chúng ta có thể đưa vào trong cơ thể chúng ta và làm thành một phần của chính chúng ta. Qua lương thực Thánh Thể Đức Giêsu nuôi dưỡng trong chúng ta sự sống trường sinh bất tử của Thiên Chúa mà chúng ta đã nhận lãnh trong phép Rửa tội. Đó là lý do Người nói: “Ai ăn bánh này sẽ được sống muôn đời”.
Khi chúng ta tiếp nhận Thánh Thể, Đức Giêsu đến với mỗi người chúng ta một cách cá nhân, như thể mỗi người chúng ta là một người duy nhất trong thế giới này ở giây phút đó. Chúng ta có thể bước vào sự thân mật sâu xa với Người hơn cả khi Người hiện diện bằng thể chất. Chúng ta hầu như không giao tiếp với Người nhưng trong sự hiệp thông với Người, một sự hiệp thông thánh thiện. Qua phép Thánh thể một sự liên kết tâm linh được củng cố giữa chúng ta với Đức Giêsu. Thánh Thể cho chúng ta khả năng lớn lên trong sự thân mật và trong tình bạn hữu với Chúa.
Và qua việc chúng ta chia sẻ sự thân mật với Đức Giêsu, chúng ta cũng hiệp nhất với nhau trong sự hiệp thông, điều mà chúng ta phải cố gắng sống trong đời sống thường ngày bằng sự yêu thương, tha thứ và hòa hợp với nhau.
42. Đời sống.
Chủ đề của bài Tin Mừng hôm nay dành để nói về Thánh Thể. Chúng ta hoàn toàn tin một điều rất quan trọng là Đức kitô hiện diện thật trong Thánh Thể. Tuy không phải là sự hiện diện thể chất nhưng vẫn là sự hiện diện thật. Đối với những người tin rằng Thiên Chúa hiện diện trong mọi vật và ở mọi nơi thì sự hiện diện đặc biệt của Người trong Thánh Thể không phải là một vấn đề lớn. Mặt khác, chúng ta còn có lời của Đức Giêsu: “Đây là mình Thầy… đây là máu Thầy”. Và Chúa Giêsu không thể nói dối.
Khi chúng ta rước lễ, Đức Giêsu đến với mỗi người chúng ta một cách cá nhân, như thế mỗi người chúng ta là một người duy nhất trong thế giới này vào giây phút đó. Một sự liên kết tâm linh được củng cố giữa chúng ta với Người mà kết quả là chúng ta có thể đi vào sự thân mật sâu xa với Người hơn cả khi Người hiện diện bằng thể chất. Chúng ta phải dùng thời gian tuyệt diệu này để lớn lên trong sự thân mật và trong tình bằng hữu với Chúa.
Tuy nhiên, chúng ta không bao giờ quên rằng Đức Giêsu mà chúng ta tiếp nhận trong Thánh Thể cũng là Đức Giêsu đã ban sự sống của Người cho chúng ta. Những lời thánh hiến nhắc chúng ta nhớ lời này: “Đây là mình Thầy ban cho các con… Đây là máu Thầy sẽ đổ ra vì các con”. Vì thế, hiệp lễ phải gợi ra tinh thần hy sinh trong chúng ta. Khi nhận lương thực này, chúng ta được nhắc lại rằng, giống như Đức Kitô, chúng ta cũng phải sẵn sàng hiến dâng chính mình để phục vụ người khác.
Mẹ Têrêxa ở Calcutta có một qui định, khi một người mới đến để vào dòng của Mẹ, Dòng Thừa Sai Bác Ai thì ngay ngày hôm sau, người ấy phải đến Nhà bệnh nhân hấp hối. Một ngày kia, có một cô gái từ bên ngoài nước An Độ đến và Mẹ Têrêxa đã nói với cô: “Con đã thấy linh mục chạm vào Đức Giêsu trong bánh thánh lúc cử hành thánh lễ với sự yêu thương và chăm sóc như thế nào. Bây giờ con cũng đi đến nhà của những người hấp hối và làm như thế, bởi vì con sẽ tìm thấy ở đó, trong những thân thể đau thương của người nghèo thân thể Đức Giêsu”.
Ba giờ sau chị trở về và với nụ cười trên môi chị nói với Mẹ: “Thưa Mẹ, con đã chạm vào thân thể Đức Kitô trong suốt ba giờ”. “Thế nào? Con đã làm gì? Mẹ Têrêxa hỏi chị. “Khi con đến đó”, chị đáp “người ta khiêng vào một người đàn ông đã ngã xuống một cống nước, và cứ nằm ở đó trong một thời gian. Người ông bẩn thỉu và có vài vết thương. Con đã tắm rửa và lau các vết thương cho ông. Khi con làm như thế, con biết rằng con đã chạm vào thân thể của Đức Kitô”. Để có thể thực hiện được điều ấy chúng ta cần sự giúp đỡ của chính Chúa. Trên hết là sự giúp đơ mà Thánh Thể đem lại cho chúng ta. Mẹ Têrêxa khẳng định điều đó như sau: “Trong Bí tích Thánh Thể, tôi nhận được lương thực tâm linh nâng đỡ tôi trong mọi công việc. Không có Thánh Thể, tôi không thể sống nổi dù chỉ một ngày hoặc một giờ trong đời tôi”.
43. Hiệp nhất.
Một lần kia, có một người thương gia giàu có. Trong nhà ông còn có người con trai ông vừa mới lập gia đình và vợ anh. Người con trai có tấm lòng nhân hậu và ân cần làm việc bác ái, giúp đỡ người nghèo.
Ít lâu sau, người vợ trẻ sinh một bé trai. Để ăn mừng, ông nội của bé chuẩn bị một bữa tiệc lớn. Gần đến ngày tổ chức bữa tiệc, người con hỏi:
“Thưa cha, xin cha cho con biết, cha định sắp xếp chỗ ngồi cho khách như thế nào? Nếu cha theo đúng tục lệ xếp người giàu ngồi ở đầu bàn và người nghèo ở gần cửa ra vào thì điều ấy sẽ làm con khổ tâm. Cha biết rất rõ con yêu thương người nghèo như thế nào. Vì đây là tiệc mừng của con, xin cha cho con tôn vinh những người không có danh phận. Xin cha hứa với con cha sẽ xếp người nghèo ở đầu bàn và người giàu ở cuối bàn, gần cửa ra vào”.
Cha của anh lắng nghe chăm chú và đáp lại: “Con ơi, khó mà thay đổi thế gian. Con thử nghĩ xem: Tại sao người nghèo đến dự tiệc? Bởi vì họ đói và muốn ăn thức ăn ngon. Tại sao người giàu đến dự tiệc? Để được vinh dự. Họ đến không phải để ăn, bởi vì nhà họ có đầy đủ.
“Bây giờ con hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra khi xếp người nghèo ở đầu bàn. Họ ngồi đó, cảm thấy rất e dè như mọi con mắt đang nhìn mình, và vì thế họ thẹn thùng không dám ăn cho thật no. Và họ không thưởng thức trọn vẹn những món họ ăn. Con không nghĩ, vì quyền lợi của họ, tốt hơn nên xếp cho họ ngồi chỗ không ai để ý đến là ở cửa ra vào, ở đó họ có thể ăn uống thỏa thuê mà không phải xấu hổ đó sao?
“Còn nữa, giả sử cha làm theo điều con yêu cầu và xếp người giàu ngồi ở cửa ra vào. Con không nghĩ họ sẽ cảm thấy bị xúc phạm sao? Họ không đến để ăn mà vì vinh dự. Và phải chăng con không cho họ điều mà họ muốn sao?
Thánh lễ là một bữa tiệc mà Đức Giêsu đáp ứng cho các môn đệ của Người. Tất cả chúng ta đều đến bữa tiệc ấy với cái đói, chúng ta đều cần bánh ăn mà chỉ có Đức Giêsu có thể ban cho – bánh của sự sống đời đời. Và tất cả chúng ta đến đây nghèo khó trước mặt Thiên Chúa. Ở đây chúng ta đều được nuôi sống và đều được vinh dự, bởi vì ở đây mỗi chỗ là một chỗ vinh dự.
Hơn thế nữa qua Thánh Thể một sự liên kết tinh thần được củng cố giữa chúng ta. Qua sự thân mật mà chúng ta chia sẻ với Đức Giêsu, chúng ta cũng được hiệp nhất với nhau. Sự hiệp nhất này là điều mà chúng ta phải thể hiện trong đời sống thường ngày qua sự yêu thương, tha thứ và hòa hợp.
44. Máu thịt Đức Giêsu là của ăn tâm linh – JKN
Câu hỏi gợi ý:
1. Chúng ta đã mang danh là «ăn uống Mình Máu Thánh Chúa» bao nhiêu lần, thậm chí hằng ngày suốt bao năm trường. Nhưng đời sống tâm linh của ta có thật sự tiến triển không? Có những bước tiến vĩ đại – như đúng lý phải có – so với những người không «ăn uống Mình Máu Thánh Chúa» không?
2. Nếu không có những bước tiến to tát, thì có phải do Lời của Đức Giêsu không đúng, hay do quan niệm về Thánh Thể và cách thức «ăn uống Mình Máu Thánh Chúa» của chúng ta không đúng?
3. Phải quan niệm về Bí tích Thánh Thể thế nào? và phải «ăn uống Mình Máu Thánh Chúa» thế nào cho đúng?
Suy tư gợi ý:
1. «Thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống»
Như lời xác nhận của Đức Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay, thì bản thân Ngài chính là lương thực nuôi dưỡng và bồi bổ tâm linh con người. Vấn đề mà chúng ta cần phải đặt ra hôm nay không còn là lý giải chân lý ấy nữa, mà là áp dụng chân lý ấy vào đời sống tâm linh thực tế của chúng ta. Cả đời người Kitô hữu từ lúc rước lễ lần đầu đến lúc chết, việc áp dụng chân lý này trong đời sống tâm linh luôn luôn được những người hướng dẫn tâm linh nhắc nhở, khuyến khích thực hiện bằng việc rước lễ, tức rước Mình Máu Thánh Đức Giêsu.
Tuy nhiên, lâu lâu chúng ta cũng cần phải nhìn lại xem việc áp dụng chân lý quan trọng ấy có thật sự đem lại kết quả thực tế trong đời sống chúng ta chưa, và kết quả thế nào, có thật sự thỏa mãn chúng ta đúng như lời Đức Giêsu hứa chưa. Nếu quả thực sau nhiều năm rước Mình và Máu Thánh Đức Giêsu vào lòng mà chúng ta cảm thấy có tiến bộ thật sự trong đời sống tâm linh, thì đó là một điều hết sức đáng mừng. Nhưng nếu không được như vậy thì chúng ta cần phải xét lại. Cũng tương tự như khi uống một loại thuốc bổ được mọi người nói là thần dược một thời gian mà không thấy có kết quả gì khác lạ hơn là khi không uống, ắt nhiên ta phải lấy làm lạ, và phải đặt lại vấn đề. Có thể lời người ta ca tụng về loại thuốc ấy là sai sự thật, nhưng cũng có thể là ta đã sử dụng không đúng cách loại thuốc ấy.
Là người Kitô hữu hay tu sĩ lâu năm, nếu ta đã rước lễ hàng ngày hay hàng tuần suốt mấy chục năm trường rồi, mà ta vẫn không thấy mình tiến bộ về mặt tâm linh hơn những người ngoại, hay hơn những người khô khan ít lãnh nhận bí tích, thì ta cần đặt vấn đề lại. Trong thời đại khoa học thực nghiệm này, sự tiến bộ tâm linh nếu có ắt phải được chứng tỏ bằng những sự kiện rõ rệt như: khả năng yêu thương ngày càng rộng rãi và bao trùm hơn, tính vị tha ngày càng nhiều hơn, có khả năng hy sinh cho tha nhân nhiều hơn, nội lực tinh thần mạnh mẽ hơn, sự khôn ngoan kiểu Thiên Chúa (chứ không phải kiểu trần gian) tăng triển hơn, bình an và hạnh phúc trong tâm hồn nhiều hơn và biểu hiện rõ rệt hơn, v.v… Nếu không có được những dữ kiện cụ thể như thế, chúng ta nên thành thật nhìn nhận rằng mình đã không tiến bộ tâm linh gì cả hay bao nhiêu. Lúc đó, chúng ta cần đặt lại vấn đề quan niệm về Bí tích Thánh Thể và cách rước Chúa của chúng ta.
2. Cần quan niệm cho đúng về Bí tích Thánh Thể
a) Bí tích Thánh Thể không phải là bùa chú hay phù phép
Nhiều Kitô hữu quan niệm Mình Máu Thánh Chúa tương tự như một thứ bùa chú hay phù phép, cứ việc nuốt vào bụng là tự động sinh hiệu quả mong muốn. Quan niệm như thế thì thật là sai lầm. Họ quan niệm Thánh Thể không khác gì những yêu tinh trong truyện Tôn Ngộ Không quan niệm về thịt Đường Tăng, cho rằng hễ ăn được thịt của ông thì sẽ tự nhiên sống lâu trường thọ. Nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ thay vì trường thọ về mặt thể chất thì được trường thọ hay phát triển về mặt tâm linh, mà không cần phải có một ý thức hay nỗ lực nào.
b) Thức ăn tâm linh thì phải ăn bằng tâm linh
Thực ra, Mình Máu Thánh Chúa hay thịt và máu Đức Giêsu là của ăn tâm linh bổ dưỡng tâm hồn. Thức ăn tâm linh thì chủ yếu phải ăn bằng tâm linh chứ không phải bằng thể xác. Điều quan trọng để được bổ dưỡng tâm linh là phải gặp gỡ được Đức Giêsu và nhận được sức mạnh từ nơi Ngài. Việc gặp gỡ Ngài ở đây cũng cần được hiểu là gặp gỡ bằng tâm linh chứ không phải bằng thể chất.
c) Gặp gỡ Thiên Chúa phải gặp gỡ bằng tâm linh
Nếu chỉ gặp gỡ bằng thể chất mà thôi thì hoàn toàn chẳng ích lợi gì. Các kinh sư Do-thái xưa cũng gặp gỡ và nói chuyện với Đức Giêsu nhiều lần, nhưng họ có được biến đổi gì đâu, trái lại họ chỉ trở nên tồi tệ, cứng lòng và độc ác hơn. Một chàng trai ăn chơi hưởng lạc trong ổ gái điếm, tuy chung đụng xác thịt với các cô gái, nhưng như thế đâu phải là gặp gỡ họ đúng nghĩa. Trong một đống gạch, hai viên gạch xếp cạnh nhau hay chồng lên nhau, tuy có trực tiếp tiếp xúc với nhau thật lâu, nhưng như thế đâu thể gọi là gặp gỡ.
Sự gặp gỡ đòi hỏi một thái độ nội tâm hơn là tiếp xúc bằng thể chất. Văn chương Việt Nam có câu: «Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng» (có duyên với nhau thì dù xa cách ngàn dặm vẫn có thể gặp nhau, còn không có duyên với nhau thì dù có đối diện với nhau cũng chẳng thể gặp nhau). Vì thế, có biết bao Kitô hữu nuốt Thánh Thể vào bụng hằng ngày mà chưa bao giờ thật sự gặp được Đức Giêsu. Vì thế, họ có rước lễ hằng ngày suốt cả cuộc đời thì đời sống tâm linh của họ chẳng hề thay đổi, bởi họ chẳng hề được nuôi dưỡng bằng Thánh Thể. Nếu thật sự gặp gỡ Đức Giêsu, tâm hồn ta chắc chắn phải được biến đổi. Thời Ngài còn tại thế, có những người chỉ cần thật sự gặp gỡ Ngài một lần là được biến đổi hoàn toàn như Da-kêu (Lc 19,1-10), người trộm lành (Lc 23,39-43)…
d) Muốn thật sự gặp gỡ Đức Giêsu, phải có tình yêu
Theo câu nói văn chương trên thì điều quan trọng để thật sự gặp nhau là phải có «duyên» với nhau. Muốn gặp Chúa, kết hiệp hay nên một với Ngài thì phải có «duyên» với Ngài, nghĩa là phải có một sự đồng cảm hay một sự giống nhau nào đấy với Ngài. Ta thấy dầu và nước không thể hòa tan với nhau được, vì hóa tính của hai chất không giống nhau. Hai chất phải có những hóa tính căn bản giống nhau mới hòa tan với nhau được. Cũng vậy, «Thiên Chúa là tình yêu» (1Ga 4,8.16), nên muốn gặp Ngài hay kết hiệp với Ngài thì chính mình cũng phải có ít nhiều tình yêu, có lòng vị tha, có thiện chí muốn gặp gỡ Ngài bằng bất cứ giá nào. Một người có tính ích kỷ, lãnh đạm với mọi người, hay có tính ganh tị, ghen ghét thì khó mà gặp được Chúa, dẫu họ có rước lễ cả chục lần một ngày. Thánh Gioan xác định: «Ai không yêu thương, thì không biết (=kinh nghiệm về) Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu» (1Ga 4,8); «Nếu chúng ta yêu thương nhau, thì Thiên Chúa ở lại trong chúng ta» (4,12); «Nếu ai có của cải thế gian và thấy anh em mình lâm cảnh túng thiếu, mà chẳng động lòng thương, thì làm sao Thiên Chúa ở trong người ấy được?» (3,17).
Phương cách «ăn» Mình và Máu Thánh Đức Giêsu
Ăn theo nghĩa vật chất đòi hỏi một số tác động như đưa thức ăn vào miệng, nhai, nuốt, và sau đó là cả một tiến trình làm việc âm thầm của dạ dày, gan, mật, ruột… để biến thức ăn thành chất bổ dưỡng. Tất cả đều là tác động thể chất. Còn «ăn thịt» và «uống máu» Đức Giêsu hoàn toàn là những tác động tâm linh. Hình bánh, rượu và tác động nuốt vào bụng đều là những dấu chỉ mang tính bí tích nói lên một thực tại tâm linh có thực ở đằng sau. Nếu chỉ ăn hay uống Ngài theo kiểu vật chất thì chẳng khác gì ăn một mẩu bánh hay uống một ly rượu, chẳng ích lợi gì cho tâm linh ta cả. Do đó, cần phải biết «ăn» hay «uống» Ngài theo kiểu tâm linh. Tôi đã trình bày vấn đề này trong hai bài chia sẻ trước (Chúa Nhật 18 và 19 Thường Niên). Cách «ăn» hay «uống» ấy hệ tại việc ý thức thường xuyên Đức Giêsu là Thiên Chúa với bản chất thần linh, là nguồn sống, nguồn tình yêu, nguồn sức mạnh, nguồn trí tuệ, nguồn của tất cả mọi sự thiện hảo trên trời dưới đất. Bản chất thần linh và tất cả những nguồn này đang hiện diện ngay trong bản thân ta, sẵn sàng lan tràn sang bản chất của ta, biến đổi bản chất ta nên giống Ngài, làm ta nên mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tình yêu, trí tuệ, can đảm, v.v… Ý thức thường xuyên như thế ta sẽ dần dần thấy tâm linh ta được biến đổi thật sự một cách có thể kiểm chứng được. Và sự biến đổi đó sẽ là một thực chứng, một kinh nghiệm tâm linh làm nền tảng cho đời sống thần linh của ta. Đời sống tâm linh phải được xây dựng trên những thực chứng về Thiên Chúa, về sức mạnh của Ngài. Nếu không, nó chỉ là một mớ lý thuyết không có khả năng đem lại lợi ích tâm linh thực tế.
Cầu Nguyện
Lạy Cha, con đã «ăn uống Mình Máu Thánh Đức Giêsu» suốt bao nhiêu năm trường, nhưng dường như con chẳng tiến bộ tâm linh bao nhiêu. Xin cho con biết đặt lại vấn đề một cách nghiêm chỉnh: máu thịt Đức Giêsu là lương thực tâm linh, tại sao con ăn uống máu thịt ấy hằng ngày, hằng tuần, mà tâm linh con vẫn yếu hèn? Xin dạy con cách thức «ăn uống Mình Máu Thánh» cho đúng với ý mà Đức Giêsu mong muốn.
45. Suy niệm của Lm. Nguyễn Văn Phan.
Chúng ta có thể sai lầm khi nghĩ rằng một bữa ăn chỉ có một vai trò quan trọng là cung cấp lương thực bồi dưỡng thân xác chúng ta, nhưng một bữa ăn còn có một ý nghĩa khác sâu xa hơn thế. Cái yếu tố thực sự gắn bó liên kết những người ngồi ăn với nhau chính là câu chuyện, tiếng nói, nụ cười trao đổi trong khi ăn, là tất cả những gì làm tâm hồn thoãi mái và tạo nên tình bạn thân thiết cho nhau. Đối với Đức Chúa Giêsu cũng thế, Người không có gì khác chúng ta. Vào Bữa Ăn sau hết (quen gọi là Bữa Tiệc Ly), tình yêu thương và tình bằng hữu nơi Người được bộc lộ tràn trề hết mực khi Người tâm sự chỉ bảo các tông đồ cách thức yêu thương nhau cho phải đạo. Mỗi khi chúng ta cử hành Thánh Thể, chúng ta làm sống lại Bữa Ăn Sau Hết ấy, là lúc chúng ta được gặp gỡ Đức Chúa Giêsu như là Người Anh và là Đấng Cứu Chuộc của cuộc đời chúng ta, đồng thời lại được đón nhận Sự Sống Thần Linh do chính Người chia sẽ cho chúng ta. Tin Mừng hôm nay ngỏ lời với chúng ta thật rõ ràng minh bạch là Đức Chúa Giêsu ban tặng cho chúng ta “Thân Xác và Bửu Huyết của Người” để chúng ta làm của ăn thiêng liêng cần thiết trên con đường lữ thứ trần gian, và Người còn cảnh cáo cho chúng ta biết những hậu quả nghiêm trọng nếu từ chối món quà này. “Nếu anh em không ăn Thịt và uống Máu của Con Người thì anh em sẽ không có sự sống trong anh em.”
Sáng nay được sum họp gần gũi với nhau như thế này, chúng ta được nhắc nhở nhiều về sự hiệp thông mà Đức Kitô mời gọi chúng ta mỗi khi tham dự cử hành Thánh Thể. Đó là một sự kết hợp chỉ đạt được viên mãn ở đời sau. Đức Kitô trao cho chúng ta một cuộc sống mới không bao giờ già cỗi nhưng sẽ triển nở mãi mãi. Trong Nhiệm Tích Thánh Thể, chúng ta được đón nhận sự sống mà Đức Kitô hằng chia sẻ với Thiên Chúa Cha, Đức Kitô không hiện diện trên bàn thờ chỉ để chúng ta thờ lạy. Người còn hiện diện ở đó là để chúng ta có thể kết hợp với Người hoàn hảo hơn. Việc cử hành và đón nhận Thánh Thể có thể trở thành trống rỗng nếu như chỉ đóng khung trong một tiếng đồng hồ trong giáo đường vào một buổi sáng Chúa nhật, và nhất là nếu như việc cử hành Thánh Thể của chúng ta không được tuôn chảy vào những thời khắc còn lại của cuộc sống chúng ta. Nếu chúng ta không trở nên một thành phần của việc chúng ta đang cử hành, nếu chúng ta không để cho tâm hồn chúng ta gần gũi Đức Kitô hơn và trở nên giống như Người hơn, thì chúng ta mới chỉ chấm dứt một cuộc sống ngoại đạo của chúng ta bằng một mớ nghi thức của Kitô giáo mà thôi. Việc đón nhận Thánh Thể sẽ trở nên vô ích và vô nghĩa nếu như chúng ta không sống những gì chúng ta cử hành. Chúng ta phải đưa tôn giáo ra khỏi nhà thờ mà đem về nhà để có thể cùng chúng ta đi vào giữa chốn chợ đời. Cũng như không thể có chuyện nói về tình yêu mà không hề cố gắng làm gì để lan tỏa yêu thương.
Cuối mỗi thánh lễ, chúng ta được sai đi vào cuộc đời để phục vụ Chúa nơi chúng ta đang sống và làm việc với tư cách là những Kitô hữu (người -mang-Đức-Kitô) vừa sống cuộc đời của mình vừa làm cho Đức Kitô hiện diện trong một trần thế mà hiện nay đang che khuất Người. Hôm nay chúng ta đặc biệt cảm tạ Thiên Chúa vì hồng ân cao cả Ngài đã ban tặng cho chúng ta: chính Con Một Ngài, Đấng sẽ dẫn đưa chúng ta về với Thiên Chúa Cha. Mỗi một hành vi thái độ, lời ăn tiếng nói, ý nghĩ tâm tư chúng ta đặt lên bàn thờ Chúa cũng đều đem lại ơn ích thiêng liêng cao cả trần thế này. Nếu không thường xuyên quay trở lại với Bánh Hằng Sống, chúng ta sẽ không thể nuôi dưỡng tinh thần Đức Kitô sống trong tâm tư chúng ta mãi được.
46. Suy niệm của nhóm Đồng Hành.
Chi Tiết Hay
* Trong chương sáu của Gioan, Đức Giêsu đã hóa bánh để nuôi năm ngàn người (cc.1-15), sau đó Ngài đi bộ trên mặt nước, rồi sang bên kia bờ hồ Tiberia. Sau đó, dân chúng sang tìm và tôn Ngài làm vua, nhưng Ngài nói với họ rằng: “Tôi là bánh từ trời xuống” (c.41) và “ai tin thì được sống đời đời” (c.47). Và chúng ta bước vào bài đọc hôm nay: “Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì được sống muôn đời” (c. 54).
* Trong tiếng Do thái, từ “thịt và máu” thường dùng để chỉ toàn thân xác. Trong Cựu Ước, “ăn thịt” là hành động của những kẻ thù nghịch, và “kẻ ăn thịt” cũng là tên gọi của Satan. Thêm vào đó, Cựu Ước có luật cấm không được uống máu (Sáng thế 4:4, Đệ nhị luật 3:17, v.v.). Nói chung thì ngôn từ của bài này có vẻ mọi rợ, hoặc kỳ cục, hoặc mới lạ. Vì thế chúng ta hiểu rằng ngôn từ này nói về Phép Thánh Thể (AB: RE Brown tr. 282-284).
* Câu 54 là câu khó hiểu nhất: “Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì được sống muôn đời.” Phân tách phần cuối của câu này, sự sống đời đời không những chỉ nói về đời sau, nhưng còn nói về đời sống hiện thực ngày nay. Chúng ta có thể dự phần vào đời sống vĩnh cửu của Thiên Chúa, có thể cảm nghiệm được sự sống của Thiên Chúa khi còn sống trên đời này. Vậy, chúng ta đã và sẽ cảm nghiệm được sự sống đời đời.
* Điểm chủ chốt để hiểu về sự sống đời đời là phải hiểu chữ “ở-lại-trong” (abide): “Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy” (c 56). “Ở-lại-trong” có nhiều nghĩa và một trong những nghĩa đó là “kết hợp mật thiết với [Đức Giêsu].” Điểm này được Thánh Phaolô diễn tả tuyệt vời: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Galát 2:20).
* Sau cùng, “ăn thịt tôi và uống máu tôi” có thể hiểu theo ba cách:
1) theo khía cạnh bí tích là dự phần vào Bí tích Thánh Thể,
2) theo cánh tinh thần là hợp thông trong tinh thần với Đức Kitô đóng dinh và sống lại,
3) theo cách tượng trưng là cam kết tin tưởng Đức Giêsu là đấng đến từ Chúa Cha, là Ngôi lời nhập thể, đến để tỏ lộ cho cho chúng ta biết về Chúa Cha.
Dù hiểu theo cách nào, điểm chính ở đây cho thấy Đức Giêsu nhấn mạnh việc cần phải vượt qua đức tin (kiến thức) để đi đến việc tham gia (cảm nghiệm) sự sống muôn đời.
Một Điểm Chính
Đức Giêsu ban cho chúng ta “Mình và Máu của Ngài” để chúng ta có sự sống muôn đời. Và khi chúng ta ăn mình Ngài và uống máu Ngài, chúng ta sẽ hiệp thông với Ngài.
Suy Niệm
1. Là người Công giáo, tôi tin Đức Giêsu hiện diện trong phép Thánh thể. Vậy tôi hiểu phép Thánh thể, “ăn mình Ngài và uống máu Ngài,” và rước lễ thế nào? Phép Thánh thể có giúp tôi một đức tin mạnh mẽ hơn?
2. Những kẻ ăn mình và uống máu Ngài sẽ ở trong Ngài và Ngài cũng sẽ ở trong họ. Vậy tôi có ở trong ngài không? Tôi có đang sống trong tình yêu và ân sủng của Ngài?
3. Đức Giêsu nói Ngài đến để chúng ta có sự sống và sống sung mãn. Sự sống đó mang lại gì cho tôi? Sự sống đó thể hiện thế nào qua lời nói và việc làm của tôi?
47. Chuyện khôn, dại
(Suy niệm của Trầm Thiên Thu)
Ngay trong cuộc sống đời thường cũng luôn có nhiều “chuyện lạ”, nhưng mỗi chuyện đều có những mức độ “lạ” khác nhau, thậm chí là khác hẳn. Tốt cũng “lạ”, xấu cũng “lạ”. Vì vậy mà cần phải tỉnh táo, biết phân biệt cái gì đúng hoặc cái gì sai. Đó là người thông minh và khôn ngoan. Chúa Giêsu dạy cách xử sự: “Thầy sai anh em đi như chiên đi vào giữa bầy sói. Vậy anh em phải khôn như rắn và đơn sơ như bồ câu” (Mt 10:16).
Sự khôn ngoan rất quan trọng trong mọi trường hợp. Kinh thánh cho biết: Đức Khôn Ngoan đã xây cất nhà mình, dựng lên bảy cây cột, hạ thú vật, pha chế rượu, dọn bàn ăn và sai các nữ tỳ ra đi. Đức Khôn Ngoan còn lên các nơi cao trong thành phố và kêu gọi: “Hỡi người ngây thơ, hãy lại đây!” (Cn 9:4). Với người ngu si, Đức Khôn Ngoan bảo: “Hãy đến mà ăn bánh của ta và uống rượu do ta pha chế! Đừng ngây thơ khờ dại nữa, và các con sẽ được sống; hãy bước đi trên con đường hiểu biết” (Cn 9:5-6).
Đường lối Chúa luôn cao siêu và kỳ diệu, vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta. Vì thế, chúng ta phải thầm nhủ: “Tôi sẽ không ngừng chúc tụng Chúa, câu hát mừng Ngài chẳng ngớt trên môi” [Tv 33 (34):2], đồng thời còn nói cho người khác biết: “Linh hồn tôi hãnh diện vì Chúa, xin các bạn nghèo nghe tôi nói mà vui lên. Hãy cùng tôi ngợi khen Đức Chúa, ta đồng thanh tán tụng danh Ngài” [Tv 33 (34):3-4], rồi giải thích lý do: “Tôi đã tìm kiếm Chúa, và Ngài đáp lại, giải thoát cho khỏi mọi nỗi kinh hoàng” [Tv 33 (34):5]. Tình yêu của Thiên Chúa bao la, lòng thương xót của Ngài vô biên, chắc chắn rằng “ai nhìn lên Chúa sẽ vui tươi hớn hở, không bao giờ bẽ mặt hổ ngươi” [Tv 33 (34):6]. Sự thường thì “vô tri, bất mộ”. Nhưng một khi đã “nếm thử” sự ngọt ngào của Ngài rồi, người ta sẽ khiêm nhường khi làm chứng về Ngài: “Kẻ nghèo này kêu lên và Chúa đã nhận lời, cứu cho khỏi mọi cơn nguy khốn” [Tv 33 (34):7].
Thánh vịnh 33 (34) muốn nhắc nhở chúng ta một điều: “Hãy nghiệm xem Chúa tốt lành biết mấy: hạnh phúc thay kẻ ẩn náu bên Người!” [Tv 33 (34):9]. Nghiệm ra Chúa rồi thì người ta sẽ thêm khôn ngoan, biết sống theo lời khuyên tốt lành: “Phải giữ mồm giữ miệng, đừng nói lời gian ác điêu ngoa; hãy làm lành, lánh dữ;, tìm kiếm bình an, ăn ở thuận hoà” [Tv 33 (34):14-15].
Tục ngữ Việt Nam khuyên: “Ăn trông nồi, ngồi trông hướng”. Đó là phép lịch sự cơ bản nhưng lại thể hiện sự ý tứ, tinh tế và khôn khéo. Thánh Phaolô khuyên: “Anh em hãy cẩn thận xem xét cách ăn nết ở của mình, đừng sống như kẻ khờ dại, nhưng hãy sống như người khôn ngoan, biết tận dụng thời buổi hiện tại, vì chúng ta đang sống những ngày đen tối” (Ep 5:15-16). Thánh nhân “vuốt mặt” mà không cần “nể mũi”, cứ nói thẳng nói thật: “Anh em đừng hoá ra ngu xuẩn, nhưng hãy tìm hiểu đâu là Ý Chúa. Chớ say sưa rượu chè, vì rượu chè đưa tới truỵ lạc, nhưng hãy thấm nhuần Thần Khí” (Ep 5:17-18). Đó mới là cách sống khôn ngoan, mà người nào có “sống khôn” thì mới có thể “chết thiêng”. Hệ lụy lô-gích!
Ngày xưa, những người có “máu nhạc” bị coi là “xướng ca vô loài”, nghĩa là “không giống ai” theo dạng “kỳ quặc”, kiểu như “con giáp thứ 13” không hề có trong số các con giáp. Thế nhưng Thánh Phaolô lại khuyên: “Hãy cùng nhau đối đáp những bài thánh vịnh, thánh thi và thánh ca do Thần Khí linh hứng; hãy đem cả tâm hồn mà ca hát chúc tụng Chúa” (Ep 5:19). Đặc biệt hơn, thánh nhân nhấn mạnh: “Trong mọi hoàn cảnh và mọi sự, hãy nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mà cảm tạ Thiên Chúa là Cha” (Ep 5:20). Tạ ơn khi vui mừng và may mắn thì đó là điều dễ dàng, không có gì đáng nói; nhưng tạ ơn khi buồn rầu và kém may mắn thì đó mới là điều đáng nói. Khó lắm! Nhưng Thánh Gióp đã làm được điều đó, dù đời ông là bản “trường ca đau khổ”. Chúng ta phải nỗ lực noi gương Thánh Gióp vậy!
Nếu lần đầu nghe Chúa Giêsu nói: “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống” (Ga 6:51). Liệu chúng ta có thể tin “chuyện động trời” như vậy? Chắc là không! Người Do-thái khi nghe Chúa Giêsu nói vậy, họ liền tranh luận sôi nổi với nhau: “Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?” (Ga 6:52). Ăn thịt sống của động vật đã là “điều lạ”, huống chi là “ăn thịt và uống máu người”. Phải nói là kinh dị! Chắc là Chúa Giêsu cười thầm trong bụng. Biết họ không thể tin vì “chói tai”, nhưng Ngài vẫn xác quyết: “Thật, Tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình. Ai ăn thịt và uống máu Tôi, thì được sống muôn đời, và Tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, vì thịt Tôi thật là của ăn, và máu Tôi thật là của uống” (Ga 6:53-55). Chắc là lúc đó ai cũng trố mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn há hốc mồm miệng và vểnh tai nghe “điều lạ”. Chúa Giêsu nói tiếp: “Ai ăn thịt và uống máu Tôi, thì ở lại trong Ttôi, và Tôi ở lại trong người ấy. Như Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai Tôi, và Tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn Tôi cũng sẽ nhờ Tôi mà được sống như vậy” (Ga 6:56-57).
Chúa Giêsu là nhà hùng biện vĩ đại. Họ im lặng tức là có cảm giác “khác” rồi. Đúng là “lời nói lung lay, gương lành lôi kéo”. Ngài tiếp tục tái xác định: “Đây là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời” (Ga 6:58).
Có lý lắm. Chắc hẳn lúc đó có nhiều người đang “mềm” lòng như sáp nến gặp lửa nóng vậy. Trong số những người khôn thì chắc cũng không thiếu những người dại. Họ dại vì họ cố chấp, biết đúng mà cứ muốn chứng tỏ “bản lĩnh” của mình; họ dại vì quá tự ái, cái “tôi” lớn hơn cái “chúng ta”; họ dại vì không muốn tin vào quyền năng của “chàng trai trẻ” Giêsu.
Và chúng ta ngày nay cũng thế thôi, có người khôn và cũng có người dại!
Lạy Chúa, xin giúp chúng con được đức khôn ngoan và đức khiêm nhường để sống tốt lành ngay trên trần gian này, để chúng con được mãi mãi “ở lại trong tình thương của Chúa” (Ga 15:9). Chúng con cầu xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen.
48. Khôn Ngoan Nhập Thể và Bánh Hằng Sống
(Suy niệm của Đức ông James M. Reinert – Đan Quang Tâm dịch)
Ba tuần trước, ta nghe đọc trình thuật của Thánh Gioan về một trong những dịp Đức Giêsu cho hàng ngàn người ăn bằng mấy cái bánh và vài con cá. Như trong các trình thuật khác, ta thấy rằng có một sự ê hề dẫy tràn. Chẳng những đủ cho người ta ăn – mà phần dư thừa để lại cũng nhiều, ngay cả sau khi ai nấy đều ăn no.
Từ sau ngày hôm nay trở đi, ta sẽ nghe thêm một bài trích từ Chương sáu Phúc âm Thánh Gioan. Đức Giêsu tiếp tục đưa ra mối liên quan đến điều Người hứa về “bánh hằng sống” và câu truyện Cựu Ước về việc Thiên Chúa nuôi dân Israel ăn trong sa mạc. Người bồi dưỡng cuộc sống của họ nơi sa mạc. Người bồi dưỡng cuộc đời của họ về mặt thể lý và Đức Giêsu sẽ bồi dưỡng chúng ta về mặt tâm linh.
“Niềm hy vọng Kitô giáo đem lại năng lượng lớn lao cho việc dấn thân trong lĩnh vực xã hội vì niềm hy vọng này tạo ra niềm tin vào khả năng xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, mặc dù sẽ không bao giờ có “một thiên đàng hạ giới”. Các Kitô hữu, đặc biệt là giáo dân, được thôi thúc hành động sao cho “sức mạnh của Tin Mừng chiếu soi trên đời sống gia đình và xã hội hàng ngày của mình. Họ hành xử với tư cách con cái của lời hứa và vì vậy, mạnh mẽ trong niềm tin và hy vọng, họ biết tận dụng thời buổi hiện tại (x. Ep 5,16; Cl 4,5) và bền chí chờ đợi vinh quang sẽ đến (x. Rm 8,25). Vì vậy, họ đừng giấu kín niềm hy vọng này tận nơi thâm sâu của lòng mình, nhưng hãy diễn tả ra qua việc hoán cải không ngừng và qua việc chiến đấu “chống lại những lực lượng thống trị thế giới tối tăm này, chống lại những thần linh quái ác chốn trời cao” (Ep 6,12). Động lực tôn giáo đàng sau sự dấn thân đó có thể không được tất cả mọi người chia sẻ, nhưng các xác tín luân lý nảy sinh từ động lực ấy tạo thành một điểm gặp gỡ giữa các Kitô hữu và tất cả những người thành tâm thiện chí” (Sách Tóm lược HTXHCG, 579).
Bài đọc Sách Cách ngôn bảo ta rằng tất cả điều này nằm trong kế hoạch của Thiên Chúa. Đối với tác giả, khôn ngoan là một điều gì đó “cụ thể”, một điều gì đó hữu hình, một điều gì đó chiếm hữu – theo cùng phương cách ta cảm thấy về quan hệ của ta với Thiên Chúa. Mọi thứ được chuẩn bị cho ta – các lời mời đã được đưa ra. Bài Đọc thứ nhất không bảo ta liệu lời mời đến dự bữa tiệc này đã được chấp nhận hay không và lời mời ấy có thể thấy dễ dàng như một điều gì đó mà nhân loại đã phấn đấu qua các thời đại.
Đức Giêsu đã chuẩn bị loại tiệc cưới đó và đưa ra cùng một lời mời: chấp nhận tình yêu của Thiên Chúa, lắng nghe lời Người, đặt niềm tin vào điều bạn nghe, chia sẻ trong thân mình và máu của Người và để cho Đức Giêsu lôi kéo bạn đến với Người.
Kết quả? Như Thánh Phao lô viết cho cộng đoàn Êphêxô: “Hãy biết tận dụng thời buổi hiện tại… đừng sống như kẻ khờ dại, nhưng hãy sống như người khôn ngoan, hãy tìm hiểu đâu là ý Chúa”. Thánh Phaolô yêu cầu các thành viên của cộng đoàn hãy sử dụng các ơn đã được ban cho họ… chấp nhận lời mời và lắng nghe, đặt lòng tin vào lời của Thiên Chúa và hãy để cho Đức Giêsu lôi kéo họ vào ơn cứu độ và sự sống đời đời mà Người hứa.
Rồi Thánh Phaolô thêm vào quyền năng và công trình của Chúa Thánh Thần. Người bảo cộng đoàn “hãy thấm nhuần Thần Khí”. Chỉ qua việc sống một đời sống yêu thương huynh đệ trong cộng đoàn thì mới họ bỏ ngỏ cho Thần Khí làm việc và nhờ thế mà họ mới thờ phượng Thiên Chúa một cách chân thực.
Một lần nữa, với lời nhắc nhở được Đức Giêsu ban cho ta vào cuối bài đọc Phúc âm ngày hôm nay, ta thấy rằng đây không những là một bộ phận trong kế hoạch của Thiên Chúa dành cho con người nhưng các quà tặng này cũng đã được đề nghị qua các thời đại và bây giờ ta, một lần nữa, được mời gọi, chấp nhận, lời mời dự yến tiệc trên trời của Thiên Chúa. Ta quả là một dân tộc của niềm cậy trông.
49. Thánh Thể
Suy niệm
Ăn thịt và uống máu người mình yêu là điều khủng khiếp chẳng ai dám nghĩ tới. Nhưng Đức Giêsu lại muốn nuôi cả nhân loại bằng Thịt và Máu Ngài. Và thực sự Ngài đã nuôi ta bằng cái chết thập giá – ở đó Ngài đã hy sinh Máu Thịt mình. Đúng hơn, Ngài nuôi chúng ta bằng sự sống của Ngài: sự sống được trao đi qua cái chết tự nguyện, và sự sống được lấy lại qua phục sinh vinh quang.
“Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì ở lại trong tôi và tôi ở lại trong người ấy” (c.56). Từ sau bữa Tiệc Ly, Hội Thánh đã tin vào sự hiện diện đích thực của Mình và Máu Thánh Chúa Kitô, cùng với linh hồn và thiên tính của Người, trong hình bánh rượu. Như Hội Thánh dạy, chắc chắn Chúa Kitô hiện diện với chúng ta bằng nhiều cách, nhưng cách riêng là dưới hình bánh rượu.
Thánh Thể là một hy tế: hy tế cứu chuộc và đồng thời là hy tế của Giao Ước mới. Trong bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu đã thiết lập hy tế tạ ơn bằng Mình và Máu Người, nhờ đó hy tế thập giá được kéo dài qua các thời đại cho tới khi Người lại đến, và cũng để lại cho Hội Thánh việc tưởng niệm cái chết và sự phục sinh của Người. Rước lễ là đón lấy dòng sự sống, chấp nhận sống nhờ. Như Đức Giêsu sống nhờ Cha và chúng ta sống nhờ Đức Giêsu (c.57). Như cành nho sống nhờ thân cây nho, chúng ta cũng sống nhờ, sống trong và sống cho Chúa.
Trong phép Thánh Thể, Chúa Giêsu là lễ vật Chúa Cha ban tặng cho chúng ta để được hiến tế, hầu thanh tẩy và giao hòa chúng ta với Người. Hy tế của Chúa Kitô và hy tế tạ ơn trong thánh lễ chỉ là một vì cùng có một lễ vật là Chúa Giêsu, chỉ khác về cách dâng hiến. Hy tế của Chúa Kitô cũng là hy tế của các chi thể của Thân mình Người. Cuộc sống của các tín hữu, công việc, đau khổ, lời ca ngợi, kinh nguyện của chúng ta được kết hợp với Chúa Kitô và lễ dâng toàn hiến của Người và nhờ đó có được một giá trị mới.
Thánh Thể là lương thực nâng đỡ và biến đổi Giáo Hội từ bên trong, nhờ đó chúng ta được đồng hóa với Chúa Kitô, được biến đổi thành con người mới, kết hợp mật thiết với Chúa, là Đầu của Nhiệm thể.
Sự sống mới mà Chúa Giêsu ban cho chúng ta trong Bí tích Thánh Thể biến thành “liều thuốc trường sinh bất tử, để được mãi mãi sống trong Chúa Kitô”. Là những người sống nhờ Chúa Kitô, và Chúa Kitô muốn cho tất cả chúng ta được sống dồi dào, chúng ta phải công bố tính cách thánh thiêng của sự sống con người.
Dâng hy tế của Chúa Kitô cách đích thực có nghĩa là tiếp nối hy tế này bằng một cuộc sống hiến dâng cho kẻ khác. Cũng như Chúa Kitô đã hiến mình làm hy tế dưới hình bánh rượu, chúng ta cũng phải hiến thân cho người đồng loại, qua việc phục vụ khiêm hạ trong tình huynh đệ xứng với phẩm giá con người.
Vậy Thánh Thể mà chúng ta cử hành và chia sẻ trong bữa tiệc thánh, mời gọi chúng ta kết hợp việc bẻ bánh với việc chia sẻ của cải, quyên góp để trợ giúp những người túng thiếu nhất, thắng vượt mọi chia rẽ và kỳ thị. Chứng tá tình yêu này là một yếu tố không thể thiếu trong việc Phúc Âm hóa đích thật.
Lạy Chúa Giêsu, nhờ Lời Chúa và Thánh Thể, chúng con hy vọng chắc chắn sẽ được sống lại và được sống muôn đời với Chúa. Xin giúp chúng con biểu lộ lòng tin này trong việc đón nhận Lời Chúa và Thánh Thể, trong cuộc sống hiệp nhất với nhau và trong tình liên đới với mọi người.
50. Suy niệm của Lm. Jude Siciliano
(Chuyển ngữ FX. Trọng Yên. OP)
SIÊNG NĂNG KẾT HỢP VỚI CHÚA KITÔ TRONG BÍ TÍCH THÁNH THỂ
Bạn nghĩ gì khi nghe đến “khôn ngoan”? Theo bạn phương Đông nghĩ sao? Bạn có nghĩ đến một nhà sư hay một ni cô toạ thiền trên đỉnh núi, có người leo lên núi tìm đến họ hay không? Các người ngưỡng mộ họ ngồi xung quanh chờ đợi sư thầy hay ni cô nói điều gì thâm sâu và mới lạ… Chỉ có những người đã được dạy dỗ hiểu thôi. Số ít những người này đã học sự hiểu biết của thiền sư họ. Rồi có những người còn lại, tầm thường như chúng ta, làm lụng vất vả suốt ngày, bỏ chút thì giờ; bỏ công ăn việc làm để đi tìm sự khôn ngoan. Với quan niệm đó chỉ có một số ít người mới tìm được sự khôn ngoan thôi.
Nhưng, với người Do thái không phải như thế. Họ sẽ thuộc về số ít người trong chúng ta, tầm thường làm việc cực nhọc, ít thì giờ nghĩ đến những bí quyết thâm sâu. Họ phải trồng trọt, chăn nuôi dê cừu và cắt tỉa cành nho. Với họ các nhà khôn ngoan cho họ hiểu biết thực tế của đời sống hằng ngày áp dụng cho từng người một và cho tất cả. Họ và Kinh Thánh hiểu sự khôn ngoan như thế.
Sách Cách Ngôn nói về Khôn Ngoan là hình ảnh của phụ nữ rất hoạt động. Khôn Ngoan đã xây nhà cho mình, đã lập bàn, mời khách đến ăn bánh: “hãy đến, hãy ăn bánh của ta và uống rượu ta đã hãm”. Những thức ăn đặc biệt đó đã được dọn sẵn. Khôn Ngoan dọn đường hiểu biết thực tế cho khách, chỉ cho họ làm sao biết món ăn ngon. Khôn Ngoan chỉ họ đường nẻo sống ngay thật.
Bữa tiệc của Khôn Ngoan và quà tặng không chỉ để dành cho một số người ưu tú, và cũng không để cho hàng giáo phẫm của cộng đoàn. Tất cả đều được mời (Đoạn văn nhấn mạnh về phái nữ. Không có phái nam ra lệnh cho “người nội trợ”) Các nữ tì được phái đi mời khách. Khôn Ngoan mời những người “tầm thường” đến dự bữa tiệc, những ai muốn hiểu biết thêm. Thức ăn Khôn Ngoan dọn ra giúp thấy đường ngay nẻo thẳng của sự hiểu biết. Khôn Ngoan xem chúng ta là “bạn của Thiên Chúa và các ngôn sứ” (Cn 7:27)
Chúa Nhật vừa qua chúng ta nghe phúc âm thánh Gioan (Ga 6:51) chú trọng đến Diễn Từ về Bánh Hằng Sống. Trong bài phúc âm đó Chúa Giêsu là bánh từ trời xuống. Ngài nói với những người chống đối Ngài là ai được Thiên Chúa lôi kéo sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ và sẽ đến với Ngài. Chúa Giêsu so sánh bánh manna người Do thái ăn trong sa mạc với chính Ngài, là bánh ban sự sống. Bài Diễn Từ đó kết thúc với phép Thánh Thể mà Chúa Giêsu cho chính Thân Thể Ngài là bánh từ trời xuống. Hôm nay bài Diễn Từ tiếp tục với ý nghĩa phép Thánh Thể rõ ràng hơn. Chúa Giêsu nói Ngài là bánh từ trời xuống và “bánh tôi sẽ ban tặng chính là thịt tôi đây để cho thế gian được sống”.
Chúa Giêsu nói thịt Ngài là của ăn, và máu Ngài là của uống cho chúng ta. Trong lời nói của Ngài “thịt và máu” tượng trưng thân thể con người. Từ ngữ đó của Chúa Giêsu có nhiều ý nghĩa: có thể nói về Chúa Giêsu nhập thể làm người; có thể nói đến hình ảnh con vật hiến tế và được ăn trong Đền Thờ. Như thế Chúa Giêsu là cả hy vật và là của ăn uống cho chúng ta.
Trước đó, nói đến bánh từ trời xuống là tin vào Chúa Giêsu, Đấng đã được Thiên Chúa gởi đến. Vậy, trong bài Diễn Từ hôm nay, sự sống trường sinh đến với chúng ta qua sự ăn uống thịt và máu Chúa Giêsu “ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời với tôi”. Ăn uống chính Chúa Giêsu đã cho chúng ta chia phần sự sống muôn đời, và lời hứa sống viên mãn khi chúng ta sống lại ngày sau hết. Chúa Giêsu chia sự sống muôn đời với Chúa Cha, và chúng ta cũng chia phần sự sống đó vì chúng ta ăn uống thịt máu Chúa Giêsu là bánh sự sống.
Trong ba phúc âm Nhất Lãm chúng ta đọc Chúa Giêsu lập phép Thánh Thể. Nhưng trong phúc âm thánh Gioan ảnh hưởng phép Thánh Thể được giải thích cho chúng ta qua hai phần của Diễn Từ Bánh Hằng Sống. Chúng ta có thể nói là Chúa Kitô hiện diện trong phép Thánh Thể và ban chính Ngài cho chúng ta qua hai hình thức: Lời Chúa mà chúng ta nghe trong phụng vụ và Mình Thánh Chúa trong Bí tích Thánh Thể, đó chính là điều cơ yếu của Thánh Lễ. Lãnh nhận máu và thịt Chúa Kitô không phải là một phép thần. Diễn Từ chỉ cho chúng ta nhìn thấy sự sống Chúa Giêsu ban cho chúng ta qua hình thức “tin” và “ăn uống”, nghĩa là tin rước Mình Thánh Chúa Chúa Giêsu ở trong chúng ta và chúng ta ở trong Ngài. Bánh và rượu không tồn tại mãi mãi, nhưng sự sống chúng ta lãnh nhận trong bữa ăn tồn tại muôn đời.
Trong lời mở đầu của Diễn Từ về “Bánh Hằng Sống” thánh Gioan nói với chúng ta về Lễ Vượt Qua. Lời nói này nhắc chúng ta nghĩ đến diễn từ về sự chết của Chúa Giêsu trong lễ Vượt Qua. Chúa Giêsu là tiệc Vượt Qua của chúng ta, và khi chúng ta ăn và uống nơi bàn tiệc thánh của Chúa Giêsu chúng ta ở trong sự sống và sự chết của Ngài. Chúng ta không đòi hỏi “dấu chỉ” như những kẻ chống đối Chúa Giêsu đòi hỏi. Chúng ta có đủ dấu chỉ bởi đức tin chúng ta trong việc bẻ bành ra và rượu rót ra cho chúng ta.
Như chúng ta nghe trong bài đọc thứ nhất, Khôn Ngoan đã dọn bàn với thức ăn và thức uống chọn lựa sẵn. Khôn Ngoan mời khách “phàm nhân” đến dự bữa tiệc. Nơi phép Thánh Thể chúng ta đã lãnh nhận lời mời. Chúng ta đến tìm sự khôn ngoan mà chúng ta không có, dù chúng ta cần trong đời sống hằng ngày, đó là thức ăn sẽ cho chúng ta sự sống và “đưa chúng ta thẳng tiến trong đường hiểu biết”.
Phép Thánh Thể không phải là bữa ăn cho một số ít người, và cũng không là bữa ăn cứu độ chúng ta. Bữa ăn đó cho tín hữu năng lực để ra đi trong thế gian với đời sống Chúa Kitô mà chúng ta đã lãnh nhận. Điều hôm nay chúng ta mừng ở bàn tiệc thánh chúng ta hãy đem ra thi hành. Chúng ta xin ơn khôn ngoan để hiểu biết là phải làm cách nào cư xử trong từng trường hợp đặc biệt. Phép Thánh Thể kết hợp chúng ta với Chúa Kitô, và qua Ngài kết hợp với Khôn Ngoan Ngài ban cho chúng ta. Chúng ta sẽ tìm cách nuôi dưỡng người khao khát Thiên Chúa.
51. Suy niệm của Lm Jude Siciliano.
Phúc âm tuần 17 thuật lại phép lạ Chúa Giêsu hoá bánh và cá ra nhiều, đủ nuôi sống 5000 người đàn ông, không kể phụ nữ và con nít. Nhân dịp này thánh Gioan khai triển sâu sắc về sứ mệnh và thân thế của Chúa suốt chương 6 của Phúc âm ông viết. Thánh nhân gọi nó là “dấu chỉ” Thiên Chúa đổ ơn lành xuống cho nhân loại. Việc Chúa Giêsu làm có nghĩa Ngài cũng ban ơn như thế cho hết thảy mọi linh hồn tin kính Ngài. Chúa ban lương thực dư dật, Ngài cũng ban ơn thánh thừa thãi. Thực ra, chúng ta chẳng bao giờ có thể dùng cạn kiệt nội dung “dư dật” khi nói về lòng xót thương của Thiên Chúa. Các tác giả đạo đức thường so sánh với biển rộng, trời cao. Nhưng cũng chỉ là một lượng nhỏ theo ngôn ngữ loài người, ý nghĩa thực của nó vốn là một mầu nhiệm. Bởi lẽ Người Con duy nhất Ngài cũng chẳng tiếc mà ban cho chúng ta làm Bánh Trường Sinh. Chúa Giêsu hôm nay kêu gọi người Do thái (và cả chúng ta) đến “ăn uống” cho thoả thuê. Nếu như chúng ta khao khát được sống vĩnh viễn, thì đây là cơ hội tốt để đạt tới mục tiêu. Đời sống Chúa Giêsu ban còn mạnh hơn, thực hơn sự chết: “Tôi là Bánh Hằng Sống từ trời xuống, ai ăn Bánh này, sẽ được sống muôn đời. và Bánh Tôi sẽ ban tặng, chính là thịt Tôi đây, để cho thế gian được sống.” (6,51)
Bài đọc 1, sách Châm Ngôn, mở rộng thêm ý nghĩa của Phúc âm. Sách nói rằng: “Đức khôn ngoan đã xây cất nhà mình, dựng lên bảy cây cột, hạ thú vật, pha chế rượu, dọn bàn ăn.” Bà Khôn Ngoan ban tặng đồ ăn thức uống cho những kẻ đơn sơ, tín thành. Tức Bà muốn nói chính Bà ban tặng sự sống. Chúng ta được mời gọi hưởng dùng sự Khôn Ngoan của Bà tức của Thiên Chúa. Còn Phúc âm theo thánh Gioan thì sự Khôn Ngoan là Đức Giêsu Kitô, Khôn Ngoan từ trời nhập thể. Trong lời tựa Phúc âm của mình, thánh nhân viết: “Từ khởi đầu đã có Ngôi Lời.” (1,1). Thiên Chúa đã dùng chính Ngôi Lời này mà tạo thành vũ trụ, nay lại sai Ngôi Lời xuống thế để ban cho chúng ta sự sống vĩnh hằng. Biết Chúa Giêsu là biết sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Tự mình chúng ta không thể phát triển sự sống đời đời đó, chúng ta phải cậy nhờ vào sự khôn ngoan của Thiên Chúa qua Đức Giêsu. Cho nên, kết hợp cả hai dòng tư tưởng một của thánh Gioan và một của sách Khôn Ngoan chúng ta thật hạnh phúc khi được mời cư ngụ trong nhà mà Bà Chúa Khôn Ngoan đã xây dựng, ngồi tại bàn của Bà ăn uống thoả thích những thứ Bà dọn.
Khi nghe đọc Phúc âm của mấy tuần vừa qua trích từ chương 6 Tin mừng Gioan. Chúng ta nhận ra thánh nhân đã dùng rất nhiều biểu tượng trong lịch sử giải phóng của dân Do thái: Chúa Giêsu nuôi đám đông vào dịp lễ Vượt Qua. Nhân bánh lên nhiều trong hoang địa giống như Mosê nuôi dân Israel bằng man-na bởi trời. Tiên tri Êlisa cho một trăm người ăn bằng 20 cái bánh lúa mạch, cùng một thứ bánh mà Chúa Giêsu đã nhân lên hôm nay (bánh người nghèo làm bằng lúa mạch). Các môn đệ của Chúa Giêsu lo lắng vì không đủ bánh, giống như các đầy tớ tiên tri Êlisa báo cáo với thầy thiếu bánh (2V 4,42). Muộn thời hơn ngôn sứ Isaia viết: “Ngày ấy trên núi này, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc, tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon.” (25,6). Chúa Giêsu đã thực hiện lời tiên đoán đó trên triền núi cạnh bờ hồ Galilêa với hơn 5000 người ăn. Bữa tiệc quả là vĩ đại và hậu hĩ. Như vậy có nhiều hình ảnh nối kết phép lạ nhân bánh và cá của Chúa Giêsu với các câu truyện của dân Do thái gặp gỡ Thiên Chúa trong sa mạc. Tuy nhiên việc Chúa Giêsu làm có một điều rất mới. Đó là Ngài ban chính Thịt Máu Ngài làm lương thực cho nhân loại về phần tâm linh. Ngài thiết lập một mối hiệp thông mật thiết giữa Ngài và chúng ta, giữa chúng ta với nhau. Dù cho đến tận thế, mối hiệp thông này không khi nào tan vỡ được. Nó bền vững muôn đời. Hơn nữa, mấy tuần trước chúng ta nghe đọc Thiên Chúa phàn nàn về những mục tử xấu, đã dẫn dắt tuyển dân của Ngài sai đường, lạc lối. Ngài quyết định: “Chính Ta sẽ chăn dắt Dân Ta.” (Gr 23,6). Qua Chúa Giêsu, lời hứa này được hoàn thành. Chúa Giêsu là vị Mục Tử tối cao và chân thật. Bằng Thịt Máu mình, Ngài dẫn đưa chúng ta qua những thung lũng tối tăm và chết chóc đến đường nẻo bình an và hạnh phúc. Bí tích Thánh Thể quả thật là bữa tiệc thịnh soạn thịt béo, rượu ngon mà vị mục tử nhân lành đã dọn sẵn cho nhân loại, đúng như lời Thánh vịnh 23: “Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc, ngay trước mặt quân thù. Đầu con, Chúa xức dầu thơm mát, chén rượu con đầy tràn chan chứa.”
Cho nên khi nghe tiếng Bà Chúa Khôn Ngoan trong bài đọc một, chúng ta, những kẻ đơn sơ, tín thành, đói khát, cảm thấy vui mừng vì đã tìm thấy lương thực, thực phẩm hạng nhất, tối ưu, tối hảo. Thiên Chúa nhân lành đã nhận ra sự đói khát của chúng ta nên chẳng tiếc nuối điều chi, chúng ta đủ của ăn thức uống vượt hết quãng đường cheo leo, đầy gian nan khốn khổ, của “hoang địa”, trong nếp sống tân thời. Nói như vậy, không phải là đã ngoa. Văn minh kỹ thuật chưa hề chứng minh con người tiến bộ về tình yêu, tư cách, luân lý. Ngược lại máy móc có thể nô lệ hoá con người. Nhiều linh hồn đã mất tính người vì nếp sống tân thời. Xã hội ngày nay đầy những cạm bẫy. Chúng ta có thể bán rẻ lương tâm bất cứ lúc nào, lý do gì! Khôn ngoan nhất mực là nghe lời Bà Chúa, tiến tới bàn tiệc của Bà, lắng nghe bà thì thầm “hãy đến mà ăn bánh của ta và uống rượu ta pha chế, đừng ngây thơ khờ dại nữa, và các con sẽ được sống. Hãy bước đi trên con đường hiểu biết.” Những lời Bà nói văng vẳng tiếng mời gọi của Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể. Nơi đây Chúa ban cho chúng ta trọn vẹn bản thân Ngài. Những tiến bộ khoa học, kỹ thuật không làm cho con người tốt lành hơn, cuộc đời mỗi người không nhiều ý nghĩa hơn, chỉ Mình Máu thánh Chúa mới có khả năng thăng tiến con người mà thôi. Loài người sẽ sống đầy đủ ý nghĩa, sâu sắc hơn, thương yêu, bác ái hơn nếu biết năng tiếp nhận Chúa Giêsu Thánh Thể vào linh hồn. Đó là thứ khôn ngoan đích thật. Bởi Chúa Giêsu là sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời mang thân xác phàm nhân. Ngài đã xây nhà cho chúng ta cư ngụ là chính thân thể Ngài. Giống Bà Chúa Khôn Ngoan, Ngài mời gọi: “Hãy vào đây ăn uống. Bởi ta là chính lương thực, chén rượu ta là của uống muôn đời.” Lương thực Ngài ban sẽ bảo toàn chúng ta trung thực với Đức Chúa Trời và trung thực với nhau. “Hãy đến ăn món ta dọn sẵn, và uống rượu do ta pha chế.” Tuy cần thiết một cách tuyệt vọng, chúng ta không thể cung cấp cho mình lương thực trường sinh đó. Chỉ bà Chúa Khôn Ngoan mới có thể mang lại: “Ai ăn thịt và uống máu tôi thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết. Vì thịt tôi thật là của ăn, máu tôi thật là của uống.”
Biết Đức Giêsu là biết sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Chúa Giêsu làm no dạ đám đông bên biển hồ Galilêa, nhưng thực tế Ngài còn ban tặng cho họ nhiều hơn thế nữa. Trong Bí tích Thánh Thể cũng vậy. Chẳng phải chúng là những “dấu hiệu” hằng ngày Thiên Chúa ban tặng để chúng ta sống siêu nhiên, làm no thoả khát vọng trường sinh của mỗi linh hồn sao? Cho nên Bí tích Thánh Thể là một dấu chỉ của Đức Chúa Trời mở mắt cho chúng ta xem thấy muôn vàn ơn lành khác nữa, mà Ngài ban tặng cho nhân loại. Vậy thì hôm nay chúng ta cử hành, tôn kính Bánh Thánh của sự Khôn Ngoan thần linh, là chúng ta cử hành mọi ân huệ của Chúa, trong gia đình, bạn bè tốt, láng giềng ngoan đạo, đồng nghiệp nhiệt thành, học hành, giải trí lành mạnh. Đó là những thể hiện của lòng Thiên Chúa yêu thương và chăm sóc chúng ta.
Người Do thái vốn xa lánh máu mủ, nói chi việc ăn uống! Vậy thì những lời Chúa Giêsu nói trong Tin mừng hôm nay, thực sự có tính xúc phạm, khó nghe. Ngày nay người đương thời cũng không thể chấp nhận: “Ăn thịt Ngài, uống máu Ngài.” Trong Thánh lễ chúng ta thường được nghe nhắc lại lời Chúa Giêsu: “Hãy cầm lấy mà ăn, này là Mình Thầy. Hãy cầm lấy mà uống, này là Máu Thầy.” Chúng ta đã quen nghe từ thuở còn thơ nên không thấy không thấy lạ tai. Kẻ mới nghe lần đầu, hẳn trong lòng nảy ra nhiều thắc mắc. Tuy nhiên chúng lại có khả năng nhắc nhớ người nghe phải có lòng tin kính. Do đó, trong Thánh Thể, Chúa gần gũi nhân loại dưới hình bánh rượu và Ngài thật sự liên kết với chúng ta mỗi khi chúng ta rước lễ.
Sự hiện diện của Ngài trong những lúc ấy khiến chúng ta tin tưởng rằng Thiên Chúa đã bẻ gẫy mọi rào cản ngăn cách chúng ta với Thiên Chúa và với anh chị em đồng loại. Hoàn toàn hiệp nhất với Chúa Giêsu là hoàn toàn sống bác ái với mọi người. Sống thân mật với Chúa Giêsu là sống thân mật với Thiên Chúa. Các linh hồn thánh thiện đều đã cảm nghiệm chân lý này. Vậy chúng ta có khát khao sự hiệp nhất này không? Liệu chúng ta có đầy đủ lòng tin vào Đấng chúng ta lãnh nhận? Tin đầy đủ đến mức độ bước theo các đường lối của Ngài? Không do dự, không chần chừ, không hậu ý. Chính Ngài đã tuyên bố, chỉ những linh hồn sẵn sàng như vậy mới xứng đáng làm môn đệ Ngài! Thực ra, khi lãnh nhận Mình Máu Ngài, chúng ta được mời gọi đến bàn thờ hy sinh giống như Ngài trên thập giá. Tức phải từ bỏ địa vị, chức quyền, của cải để chấp nhận Thánh ý Thiên Chúa. Chính Chúa Giêsu dâng hiến chúng ta cùng với thân mình Ngài lên Đức Chúa Cha. Ngài ban cho chúng ta lương thực hàng ngày để chúng ta đủ khả năng vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời hiện tại. Hôm nay, vị linh mục thừa tác giơ bánh thánh trước mặt chúng ta và nói: Mình Thánh Chúa Kitô. Chúng ta thưa: Amen (Con tin đúng như vậy). Rồi với chén rượu ngài nói: Máu Thánh Chúa Kitô. Chúng ta cũng lại thưa: Amen. Trong lòng nhớ lại những lời của bài đọc một: “Đức khôn ngoan xây cất nhà mình, hạ thú vật, pha chế rượu ngon, dọn bàn ăn… và còn lên các nơi cao trong thành phố kêu gọi: Hỡi những người ngây thơ hãy lại đây… hãy đến mà ăn bánh của ta, và uống rượu do ta pha chế.” Chẳng có gì chân thật và an ủi hơn cho những linh hồn khát khao nên thánh, nên trọn lành. Amen.
Các tin khác
.: GIẢNG CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH (10/05/2025) .: TẬN HIẾN CHO ĐÀN CHIÊN (10/05/2025) .: CON CHIÊN CỦA CHÚA GIÊSU (10/05/2025) .: NGƯỜI MỤC TỬ (10/05/2025) .: NGƯỜI CHẾT VÌ YÊU (10/05/2025) .: VỊ CHỦ CHĂN NHÂN LÀNH (10/05/2025) .: A LÀ ĐẤNG CHĂN CHIÊN LÀNH (10/05/2025) .: AN TOÀN TRONG TAY THIÊN CHÚA (10/05/2025) .: HÃY YÊU NHƯ LÒNG DẠ THƯƠNG XÓT CỦA THIÊN CHÚA (10/05/2025) .: TÔI BIẾT CHIÊN CỦA TÔI VÀ CHIÊN TÔI BIẾT TÔI (10/05/2025) .: CHÚA CHIÊN LÀNH - MÙA XUÂN HỘI THÁNH (10/05/2025) .: TÔI CÓ THUỘC ĐOÀN CHIÊN CHÚA KHÔNG? (10/05/2025) .: CHÚA CHIÊN LÀNH NHẬN BIẾT CHIÊN CỦA NGƯỜI (10/05/2025) .: KITÔ HỮU THAM DỰ SỨ VỤ MỤC TỬ CỦA CHÚA GIÊSU NHỜ CHỨC NĂNG VƯƠNG GIẢ (10/05/2025) .: KHÔNG AI CƯỚP ĐƯỢC KHỎI TAY TÔI (10/05/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam