Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 27
Tổng truy cập: 1374023
KHÁT VỌNG LÊN TRỜI CAO
Khát vọng lên trời cao
Khát Vọng Lên Trời Cao hình thành nơi con người từ rất sớm. Lúc nhỏ ta thường ngước nhìn lên trời với ước mơ thật con trẻ. Ước mơ tầm thường nhưng thật lớn lao. Phải chi mình được lên trên trời để có thể nhìn thấy những gì trên trái đất. Ước vọng ấy cũng là khát vọng của bao con người. Cuộc trần nhiều khổ ải, đời sống còn lắm gian nan người ta còn mơ ước đến một cuộc sống trên cao tách biệt nơi trần thế, nơi đó con người được sống công bằng và hạnh phúc.
Con người coi trời là cõi xa xôi với nhiều điều bí nhiệm. Dù chưa rõ sinh hoạt nơi đó như thế nào nhưng con người vẫn tiếp tục ước mơ. Ước mơ một ngày tìm được lối thoát cho cuộc đời. Đói kém, đau buồn, giả dối, bất công mà con người phải đối diện hằng ngày làm cho cuộc sống thêm nặng trì, uể oải. Dù không hiểu rõ hạnh phúc trời cao là thế nào, có bền vững hay không nhưng con người vẫn tiếp tục hướng về trên cao.
Chúa về trời không phải Chúa bay lên khoảng không gian rộng lớn đang bao trùm quả đất. Trời không phải là chốn cao xanh, hay ở một nơi muôn trùng xa cách. Trời không phải là bầu khí quyển hay phần vũ trụ ở trên đầu ta. Theo cái nhìn Kitô giáo, trời là nơi Thiên Chúa ngự trị, nói có tình yêu chân thực mà con người luôn kiếm tìm. Trời có nghĩa là thế giới thuộc về Thiên Chúa. Trời là đích điểm của đời sống Kitô hữu. Hạnh phúc vĩnh cửu của con người là trở về với Thiên Chúa là Cha. Trước khi Chúa Giêsu về cùng Chúa Cha, Ngài hứa ban cho ta một chỗ trong nước Cha: "Thầy đi để dọn chỗ cho anh em, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó với Thầy".
Mừng Lễ Thăng Thiên là mừng ngày Đức Giêsu được tôn vinh. Một con người tên Giêsu nay được hưởng vinh quang và danh dự của Thiên Chúa. Tất cả chúng ta đều hy vọng được hưởng vinh quang của Thiên Chúa, được sống bên Chúa. Chúa về trời là một khẳng định về niềm hy vọng của con người sẽ trở thành hiện thực.
Chúa Giêsu về trời không phải là một cuộc chia ly xa cách, không phải là cảnh tiễn đưa Chúa về phương trời xa lạ. Thăng thiên chỉ là sự thay đổi cách thức hiện diện. Ta không còn thấy Ngài, không còn đụng chạm tiếp xúc Ngài bằng các giác quan tự nhiên nhưng chúng ta vẫn gặp thấy Ngài trong niềm tin và lòng yêu mến. Tuy Chúa đi xa nhưng thật ra Ngài đang ở gần. Tuy Chúa vắng mặt nhưng Ngài đang hiện diện bên ta. Ngài hiện diện như Ngài nói: "Và đây Ta ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế" (Mt 28,20)
Khát vọng về trời là khát vọng được lên cùng Thiên Chúa. Khát vọng ấy không phải chỉ ngước nhìn là đủ. Ngước nhìn là tâm thái của người đang khao khát, khao khát nên trọn vẹn khi con người được lên trời, cùng hưởng phúc với Chúa Giêsu. Trời không được xây dựng trên mây trên gió nhưng được xây dựng trong cuộc sống trần gian. Trời không là chốn mơ mộng viễn vong nhưng là đã bắt đầu ngay trong thực tế hiện tại. Sống và làm việc ở trần gian đó là một nhu cầu phải chu toàn. Hoàn thành nhiệm vụ nời trần thế đó là điều kiện để đạt được hạnh phúc vĩnh cửu. Đức Giêsu đã chu toàn nhiệm vụ ở trần gian rồi mới len trời. Nhiệm vụ đó là rao giảng Tin Mừng về Nước Thiên Chúa. Đến đâu Ngài thi ân giáng phúc đến đó. Đi đến đâu là gieo yêu thương đến đó. Chúa Giêsu cũng đã sai các tông đồ hãy đi và làm những điều tốt đẹp cho con người.
Lời căn dặn sau cùng của Chúa Giêsu là phương cách để con người được về cùng Thiên Chúa: Anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, Giuđêa, Samaria và cho đến tận cùng trái đất. Giêrusalem là nơi các tông đồ đang ở. Giuđêa xa hơn một chút nhưng khá quen thuộc vì có nhiều đã tin Chúa. Samari tuy gần mà xa vì dân miền này biết Chúa Giêsu nhưng không có cảm tình với Ngài. Đến tận cùng thế giới là mục tiêu xa nhất và bao quát nhất.
Anh chị em thân mến, Chúa về trời và những lời Ngài dạy cho ta có cái nhìn đúng đắn hơn về trời và đất. Chúa về trời cho ta biết rằng ngoài cõi đời này còn có một nơi chốn khác; ngoài cuộc sống này còn có một cuộc sống khác. Tự bản chất, cuộc sống này không có tính cách vĩnh cửu. Dù muốn dù không thì mỗi chúng ta cũng sẽ phải từ giã nó để trở về quê trời, nơi Thiên Chúa ngự trị. Người khôn ngoan là người biết sắm sẵn và xây dựng tương lai đời minh không phải nơi trần thế nhưng ở quê trời.
Vâng nghe Lời Chúa, rao giảng lời Ngài và chu toàn trách nhiệm đời này là bước chuẩn bị tốt nhất cho một đời sống hạnh phúc vĩnh cửu mai sau.
51. Tái ngộ
Một người đàn ông khi còn sống chuyên môn làm nghề quảng cáo, đến lúc chết ông ta xuống gặp ngay Diêm vương. Diêm vương ân cần bèn hỏi: “Muốn ở thiên đàng hay ở hỏa ngục”. Người đàn ông ngập ngừng đáp: “Chưa thấy thiên đàng hay hỏa ngục như thế nào thì làm sao mà chọn”. Diêm vương bàn dẫn ông ta đến một nơi và chỉ cho thấy cảnh thiên đàng: đó là một nơi mát mẻ, yên lặng, người người dịu dàng đi lại, nói chuyện nhẹ nhàng, chơi cờ thanh thản… Đoạn dẫn đến một nơi gọi là hỏa ngục thì thấy vui nhộn hơn, có những đám ăn nhậu với đủ thứ thức ăn và rượu ngon, có cả văn nghệ với nhạc rập rình, có các cô đào trẻ đẹp múa hát… Sau khi đã nhìn thấy hai nơi rồi, ông ta mau mắn trả lời: “Ở thiên đàng buồn quá, tôi thích chọn hỏa ngục vui sướng hơn”. Thế là Diêm vương sai hai thằng quỉ ném ông ta vào hỏa ngục. Vừa đến nơi ông ta la hoảng lên vì nóng quá, chả có ăn nhậu, văn nghệ gì ráo trọi, mà chỉ thấy toàn lũ quỉ đen, nham nhở đang vui thích hành hạ các tội nhân. Ông ta sừng sững sờ quay lại hỏi Diêm vương: “Thế hỏa ngục lúc nãy Ngài cho tôi thấy nó ở đâu?”. Diêm vương khoái chí cười ha hả đáp: “Ngu ơi là ngu, quảng cáo mà mày!”.
Đời là thế đấy! đúng là “sinh ư tử nghiệp” “sống sao thác vậy”. Nói một cách rõ ràng hơn thì người đàn ông trong câu chuyện đã bị “gậy ông đập lưng ông” vì khi còn sống ông ta đã dùng mánh khóe, xảo thuật để quảng cáo đánh lừa người khác làm lợi cho mình. Đến khi chết đi, ông ta vẫn mang dòng máu tham lam, ham lợi đó nên đã bị Diêm vương cao tay hơn dùng chính lối quảng cáo đánh lừa ông ta là vậy. Nhưng nếu suy rộng ra thì đây cũng là một mẫu người tiêu biểu cho lối sống của nhiều người thời nay.
Hơn bao giờ hết, người thời nay với lối sống xô bồ, đua tốc độ với thời gian, lấy vật chất làm động lực sống, coi hưởng thụ khoái lạc làm mục tiêu hành động nên đã sử dụng môn quảng cáo như là một tuyệt chiêu để tranh sống và sinh tồn ở đời. Do đó, người ta đua nhau tổ chức cuộc sống mình đặt trên cơ sở lấy ngắn thay cho dài hạn, lấy lợi trước mắt quên tác hại sâu xa, lấy bên ngoài quan trọng hơn bên trong, lấy xác hơn hồn. Tất cả những sai lầm nguy hiểm trên đương nhiên ai cũng chưa biết, nhưng người ta vẫn cứ sống, vẫn cứ coi thường.
Hôm nay cũng như bao lần khác, chúng ta cùng nhau mừng lễ Chúa lên trời. Và mỗi lần như thế chắc chắn Chúa vẫn kêu mời mỗi người chúng ta hãy nghĩ và đặ lại hướng đi cuộc đời của mình cho đúng. Hay nói cách khác Chúa muốn chúng ta, nhân cơ hội kỷ niệm biến cố Ngài về trời, sáng suốt nhận ra được đâu là mục đích chính của đời sống tại dương thế. Thảm thương hay không hiểu tại sao mọi người chúng ta hình như cứ mải mê cố tình hoặc khờ khạo coi nhẹ sự sống đời đời.
Sở dĩ có tình trạng mê lầm mất phương hướng này một phần do những đòi hỏi của bân mang vẻ hợp pháp đã đánh lừa nhiều người khiến họ cứ tưởng mình sống không đến nỗi xấu xa lắm: nào là “có thực mới vực được đạo”, nào là sống đạo cốt tại tâm, nào là phải lo đủ thứ bổn phận trách nhiệm trong gia đình ngoài xã hội, nào là phải liên tục đương đầu để giải quyết biết bao công việc khó khăn. Tất cả những thứ đó có đủ mãnh lực mê hoặc, ru ngủ chúng ta đến nỗi chúng ta cho việc lơ là phần thiêng đạo đức, bỏ bê việc lành, thông cảm với những yếu đuối sa ngã, khô khan nguội lạnh đôi chút đều không có gì phải ân hận, nuối tiếc cả.
Phần khác là do ảnh hưởng bên ngoài đầu độc. Chẳng hạn, thời nay hầu như ai cũng lấy lợi nhuận, hưởng thụ làm mục tiêu sống, trong khi kẻ nào chủ trương ăn ngay ở lành, ăn chay đền tội thì người ta cho là dại khờ. Thêm vào đó, nhiều chủ thuyết cổ võ lối sống tự do phóng khoáng, phi đạo đức luân lý, đả kích tôn gió khiến đức tin của một số người đâm lung lay và hoài nghi những chân lý trong đạo. Đặc biệt ma quỉ đâu chịu ngồi yên, chúng dùng mưu mô xảo quyệt, lợi dụng tối đa mọi hoàn cảnh để ra sức dụ dỗ con người nghi ngờ Chúa, quên đời sau.
Ngay cả những giây phút cùng nhau chia sẻ lời Chúa này, có những người tự bằng lòng với cuộc sống hiện tai của mình: nghĩa là họ thỏa mãn những gì họ đang có, còn đạo đức chỉ là chuyện thứ yếu và đời đời lại quá xa vời, không quan tâm vội. Chính khi suy nghĩ như thế cũng đã dủ để minh chứng rằng nhiều người đang sống xa Nước trời.
Vậy những ai xác tín rằng quê hương đích thực của đời mình là ở trên trời cao thì trước hết và trên hết hãy qui hướng tất cả mọi sự trong cuộc sống, vận dụng mọi hoàn cảnh về nơi đó để cố gắng chiếm đoạt cho bằng được dù phải trả bất cứ giá nào. Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là phải chạy trốn khỏi cuộc sống khốn khổ này, trái lại phải vui tươi, can đảm chu toàn những trách nhiệm, bổ phận mà Chúa giao phó cho mỗi người với điều kiện đừng để cho bản thân, gia đình, của cải, danh lợi làm chủ, điều kiển đến độ quên hết đời sau.
52. Lên trời
Đọc lại Phúc Âm, chúng ta nhận thấy rất nhiều lần Chúa Giêsu đã tỏ lộ quyền năng và vinh quang của Ngài cho các môn đệ. Ngài nói với các ông về Nước Trời và hứa ban Chúa Thánh Thần cho các ông.
Thế nhưng, có lẽ chúng ta sẽ ngạc nhiên bởi vì đầu óc các ông hầu như hoàn toàn khép kín. Các ông chỉ biết nghĩ đến địa vị và danh vọng. Ngay cả khi Chúa Giêsu sắp sửa hoàn tất sứ mạng của mình, thế mà các ông vẫn còn đặt câu hỏi:
- Có phải bây giờ là lúc Thầy sắp khôi phục lại vương quốc Israel?
Khi Chúa Giêsu nói về Nước Trời, hay Nước Thiên Chúa, thì đầu óc lệch lạc của các ông lại hiểu là nước Do Thái, hay vương quốc Israel. Và Chúa Giêsu đã không trả lời cho câu hỏi của các ông. Thay vì thỏa mãn sự tò mò, Chúa Giêsu đã lợi dụng vào đó để hướng dẫn các ông tới một bình diện cao cả hơn.
Thực vậy, theo Ngài: Thiên Chúa là chủ tể tuyệt đối của thời gian và của tất cả những gì sẽ xảy ra. Tuy nhiên, Ngài không muốn cho con người biết trước, nhất là về những ý định đời đời của Ngài. Trong khi đó, Ngài sẽ ban Chúa Thánh Thần cho các ông, để các ông trở thành những chứng nhân trung thành của Ngài ở Giêrusalem, trên khắp xứ Palestine và cho đến tận cùng bờ cõi trái đất.
Sau khi nói những lời ấy, Chúa Giêsu đã lên trời trước cái nhìn thán phục của các ông. Thực vậy, các ông đứng đó và nhìn lên trời cho tới khi Chúa Giêsu biến mất và hai thiên thần hiện đến và nói với các ông:
- Tại sao các ông còn đứng đó mà nhìn làm chi?
Chúa Giêsu hôm nay đã về trời thế nào, thì ngày mai chính Ngài sẽ hiện đến như thế. Phải, Chúa Giêsu sẽ lại đến một lần nữa trong thế gian vào ngày sau hết, vào ngày tận cùng của trời và đất.
Từ những điều vừa trình bày, chúng ta đi tới hai nhận định sau đây:
Nhận định thứ nhất, đó là mặc dầu Chúa Giêsu đã về trời, nhưng Ngài vẫn thực sự ở bên chúng ta qua Giáo Hội và nhờ các bí tích, nhất là bí tích Thánh Thể. Chúng ta vẫn có thể chạy đến kêu cầu với Ngài. Ngài tuy xa mà lại gần, tuy gần mà lại xa. Tuy vắng mặt mà vẫn thực sự hiện diện trong lòng cuộc đời chúng ta.
Nhận định thứ hai, đó là rất nhiều khi chúng ta cũng giống như các môn đệ, chỉ biết cúi đầu xuống như muông chim, tranh giành nhau những quyền lợi nhỏ nhen về địa vị, về danh vọng, về tiền bạc vật chất mà sao lãng chính linh hồn của mình.
Đây là một sai lầm tệ hai, như lời Chúa Giêsu đã phán:
- Được lời lãi cả thế gian, mà mất linh hồn thì có ích lợi chi?
Bởi đó phải xác định một hướng đi cho cuộc sống, cũng như phải điều chỉnh lại bản thân của mình, bằng cách uốn nắn sửa đổi những sai lỗi, những khuyết điểm, đồng thời hãy ố gắng thực thi những hành động bác ái yêu thương để chất đầy trên đôi tay nhỏ bé những công nghiệp cần thiết.
Không phải Chúa chỉ đến với chúng ta một lần nữa trong ngày tận thế, để phán xét kẻ sống và kẻ chết. Nhưng ngày hôm nay Chúa còn đến với chúng ta qua những biến cố xảy ra. Vì thế, phải tỉnh thức để nhận ra tháh ý Ngài qua những biến cố ấy để rồi cố gắng chu toàn.
Và hơn thế nữa, Ngài sẽ đến với chúng ta vào ngày cuối cùng của đời sống mỗi người. Cuộc gặp gỡ này, tuy âm thần và riêng tư, nhưng lại có một tầm mức rất quan trọng, vì nó sẽ ấn định số phận đời đời của chúng ta.
Vậy chúng ta đã làm được những gì để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ riêng tư ấy, giữa Chúa Giêsu và cá nhân chúng ta, để rồi chúng ta sẽ được Chúa đón nhận vào quê hương Nước Trời với Ngài?
53. Lễ Thăng Thiên
Hôm nay chúng ta mừng lễ Chúa Giêsu Thăng Thiên, Chúa về trời, tức là mừng biến cố Chúa ngự về nơi Thiên Chúa Cha, sau thời gian Ngài sinh sống 33 năm với loài người chúng ta ở trần gian này trong bản tính nhân loại của Ngài. Ngài lên trời nghĩa là kiểu nói một cuộc tôn vinh Ngài, một lễ đăng quang, là một sự nâng cao lên cùng Thiên Chúa trong bản tính nhân loại của Chúa Giêsu. Vì thế, trời ở đây không phải là nơi chốn cụ thể, một không gian nào đó mà con người có thể xác định bằng những phương tiện "trần thế" của con người nhưng trời ở đây mà phúc âm muốn nói với chúng ta là một tình trạng, nơi mà con người sẽ về sau khi kết thúc cuộc hành trình trên cõi đời này.
Mừng lễ Chúa về trời hôm nay, chúng ta hãy rút ra bài học cho mình. Một là, Chúa Giêsu về trời, nhưng Ngài vẫn luôn hiện diện giữa chúng ta: "Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế" (Mt 28, 20). Nghe Chúa nói như thế, chúng ta tin tưởng vào Lời hứa ấy vì Chúa là "Đấng Chân Thật, không lừa dối ai cả". Chúa Giêsu Phục sinh đã về trời ngự bên hữu Chúa Cha, nhưng Ngài lại vẫn còn hiện diện với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế. Về trời chính là một cuộc chuyển tiếp từ hiện diện hữu hình sang hiện diện thiêng liêng. Kể từ đây Chúa Giêsu Phục sinh chấm dứt cách hiện diện với các môn đệ khiến cho giác quan của họ kiểm nhận được, mà hiện diện một cách thiêng liêng.
Hai là, mặc dù con người sống ở trần gian, bị chi phối bởi không gian và thời gian nhưng con người luôn hướng về trời, hướng về nơi Chúa về trời. Bởi vì rồi đây ngày mai kia, người Kitô hữu cũng phải ra đi. Và cuộc ra đi của chúng ta là về nước trời. Chúng ta cũng có một động lực thúc đẩy từ cuộc sống trần gian này, dù phải sống đầy vất vả, khổ đau nhưng chúng ta có một đích điểm là quê hương Nước Trời, quê hương hạnh phúc vĩnh cửu.
Biến cố Chúa Lên Trời vì thế đã thành niềm vui và hy vọng cho tông đồ đoàn và các tín hữu tiên khởi. Họ hy vọng vì tuy Chúa không còn hữu hình ở thế gian nhưng Lời Ngài hứa "Ta ở với các con mọi ngày cho đến tận thế" (Mt 28, 20). Tin vào Lời Chúa, các Tông đồ mạnh dạn rao giảng và làm chứng cho Chúa phục sinh.
Phần chúng ta, hy vọng vào Nước Trời mai sau, chúng ta cũng phải làm tròn trách nhiệm của mình, trách nhiệm chứng nhân của người kitô hữu, được sinh ra trong bí tích rửa tội. Nhờ phép rửa, người Kitô hữu trở thành con trong Chúa Con, là anh em với nhau làm thành chi thể trong thân thể nhiệm mầu của Chúa Kitô. Vì là chi thể, mỗi người ta có nhiệm vụ làm cho cả thân thể ngày càng lớn mạnh, được sung mãn, và nhiều người biết đến, làm cho Nước Chúa được mở rộng...nghĩa là truyền giáo. Người Kitô hữu cần thông truyền cho cả thế giới và từng người trong thế giới hôm nay biết về Đức Giêsu Kitô, Đấng đã chết và sống lại và tất cả những ai tin nơi Ngài sẽ nhận được sự sống đời đời. Tuy nhiên, khi nói đến truyền giáo, người ta thường nghĩ rằng đó là công việc của các nhà Thừa Sai, của các linh mục, tu sĩ, của những người ra đi đến những miền đất xa xôi nào đó, để rao giảng Tin mừng. Và như thế, là chưa đúng. Thực tế, Truyền giáo là làm cho mọi người trở thành môn đệ của Đức Kitô, là làm người ta biết Đức Kitô qua đời sống của người Kitô hữu. Như thế, việc truyền giáo không chỉ là nói về Thiên Chúa, về Đức Kitô, nhưng quan trọng hơn, đó là dẫn đưa mọi người về với Đức Kitô bằng chính đời sống làm chứng của từng người chúng ta: "Các con sẽ nên chứng nhân cho Thầy".
Vì thế, để có thể làm chứng cho Đức Kitô, chúng ta cần có một cảm nghiệm về sự bình an và niềm vui của Chúa ở cùng. Có được như thế, chúng ta mới có thể chia sẻ kinh nghiệm này với các người khác, và dạy họ tuân giữ các giới luật của Đức Giêsu, mà thực ra chỉ tóm gọn lại trong một giới luật là tình yêu. Do đó, để việc truyền giáo thực sự trở nên hiệu quả, thì lời rao giảng cần phải đi đôi với chính đời sống chứng nhân của chúng ta. Thí dụ, cha mẹ biết chăm sóc gia đình chu đáo, đồng thời còn dành thời giờ để đến thăm viếng, an ủi, giúp đỡ, chia sẻ với những người già yếu bệnh tật, cô đơn,....và như thế, từng người chúng ta sẽ là những nhà truyền giáo đúng nghĩa nhất.
Ngày nay, Đức Giêsu vẫn đang hiện diện và ở giữa nhân loại, nơi người nghèo khó, nơi người dám sống và làm chứng cho Tin Mừng, trong các bí tích và nhất là trong bí tích Thánh Thể.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho mỗi người Kitô hữu chúng con cảm nghiệm được sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình, để chúng con dám sống và làm chứng cho Chúa. Amen.
54. Lễ Thăng Thiên
Mt 28,16-21 không nói gì tới Thăng Thiên. Vì nói xuống thế lên trời là theo cách nói bình thường. Trên trời cao dưới đất thấp (bản dịch PVCGK) là viết văn không phải là thần học. Dưới đất đối lại với trên trời. Đất là không gian vật chất, có giới hạn vào một nơi chốn cụ thể: ở đây bây giờ. Trời là chỉ sự hiện hữu khác với vật chất, thiêng liêng. Là những hữu thể hiện hữu theo cách riêng, thiêng liêng. Không nói nơi chốn mà nói hữu thể hiện hữu. Trời là Thiên Chúa. Thiên Chúa ở đâu thì ở đó là trời. Nên cũng gọi là Chúa Trời. Đất và trời không xa cách nhau như cách nghĩ thông thường. Đất là vật chất trời là thiêng liêng vô hình. Á Đông nói "Thần vô phương": thần không ở phương nào cả mà ở khắp tứ phương. Hay "bàng lưu bất trú dạ" đi khắp mà không nghĩ đêm vì nghĩ thì dừng lại ở "quán trọ".
Đức Giêsu chấm dứt sự hiện diện bằng thân xác vật chất chuyển sang sự hiện hữu thần linh "thần thì vô phương" không trụ ở một nơi nào mà ở khắp tứ phương.
Người vẫn sống, đang hiện diện và hoạt động bằng Thần Khí, chỉ những người nào cảm nghiệm được thì mới tin vững. Nên còn những người "hoài nghi".
Các Phúc Âm khác có nói lên trời nhưng phải hiểu là cách nói thông thường.
CHÚ GIẢI
Mười một môn đệ: Mất Giuda.
Đi tới miền Galilê: Không thấy có thời gian nào để các ông trở về Galile.
Đức Giêsu Galilê bây giờ xem ra chỉ còn là ký ức của quá khứ. Các ông đang ở với Đức Giêsu Phục Sinh vinh quang. Các ông đang say sưa với vinh quang Phục Sinh. Nhưng tất cả những gì Đức Giêsu làm và dạy là ở Galile, gọi là Đức Giêsu Galile. Đức Giêsu Phục Sinh không dạy, không làm gì thêm. Thần Khí chỉ nhắc cho nhớ và làm cho hiểu những gì Đức Giêsu đã nói đã làm. Thần Khí cũng không thêm gì. Trở về Galile là trở về với Đức Giêsu Galile.
Đến ngọn núi mà Đức Giêsu hẹn các ông: Tất cả những gì quan trọng dều được công bố trên núi (nhắc lại việc Thiên Chúa ban lề luật cho Mose lần đầu tiên trên núi Sinai). Hoặc "đẹp thay bước chân người loan tin trên núi".
Khi thấy Người các ông bái lạy: Cử chỉ tôn thờ chỉ dành cho Thiên Chúa. Họ tin Đức Giêsu là Thiên Chúa nên mới bái lạy.
Nhưng có mấy ông còn hoài nghi: Các ông chỉ cảm nghiệm "cá nhân" Đức Giêsu vẫn sống, đang hiện diện, đang hoạt động bằng Thần Khí của Ngươi và đang biến đổi các ông và do đó mà các ông tin. Sự cảm nghiệm cá nhân nầy khác nhau, nhiều ít ở riêng mỗi người. Người ít thì chưa tin lắm nên còn hoài nghi.
Đức Giêsu tiến đến gần, nói với các ông: Cho gần gũi. cho thân mật và cho nghe rõ điều Người nói.
Mọi quyền hành trên trời dưới đất đã được trao cho Thầy: Mạc khải việc Đức Giêsu được tôn vinh ngự bên hữu Chúa Cha được phong làm Chúa và Đấng Cứu Thế. Đức Giêsu là Thiên Chúa vì sẽ hành quyền thay thế Thiên Chúa.
Vậy anh em hãy đi: Là mệnh lênh chính thức và chính yếu của Chúa Phục Sinh và của đoạn Phúc Âm nầy. Đức Giêsu sai đi. Các bài viết về Phục Sinh đều nhằm mục đích "sai đi".
Làm cho muôn dân trở thánh môn đệ: Nhiều hơn là rao giảng dù là rao giảng Tin Mừng. Môn đệ là những người có "nhập môn" bằng phép rửa "theo cách của thời đó" và học theo trường của thầy, sống theo giáo lý của thầy, giống Thầy.
Làm phép rửa cho họ: là nghi thức nhập môn của các môn phái thời ấy. Bắt đầu đời sống mới theo giáo thuyết của môn phái.
Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần: là công thức phép rửa của Giáo Hội. Phúc Âm được viết khi phép rửa đã có công thức hẳn hoi. Là gia nhập cộng đoàn của Thiên Chúa là Cha và Con và Thánh Thần như Giáo Hội đã tin và đã rao giảng.
Dạy họ giữ mọi điều Thầy đã truyền dạy cho anh em: Là điều kiện hoàn tất mệnh lệnh cuối cùng: Làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa, dạy họ giữ những điều thầy dạy.
Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế: Hứa sự trợ giúp. Có Chúa ở cùng thì được quyền năng Chúa phù trợ. Là câu đóng "Thầy ở cùng mọi ngày" đối lại Emmanuel mở đấu Matthêu.
KẾT
Thiên Chúa sai Lời đến thế gian trong Đức Giêsu. Hoàn thành sứ vụ Người trở về. Công việc của Người phải được tiếp tục. Người đã huấn luyện mười hai tông dồ. Người truyền mệnh lệnh "sai" các ông tiếp tục công việc của Người trước khi Người lìa các ông. Những lần Đức Giêsu Phục Sinh hiện ra được kể lại dều nhằm mục đích "sai đi", giao nhiệm vụ.
Sứ vụ được "sai đi" gồm truớc hết là "làm cho muôn dân (phổ quát) trở thành môn đệ". Ai "tin" đón nhận lời rao giảng thì làm phép rửa cho họ "thâu nhận họ vào cộng đoàn mới, cộng đoàn của Cha và Con và Thán Thần". Cuối cùng là "dạy" cho họ giáo lý của cộng đoàn do Đức Giêsu truyền lại để họ biết và giữ mọi điều Thầy đã truyền thì mới hoàn thành "môn đệ".
Đó là nhiệm vụ được giao cho Giáo Hội thực hiện cho tới ngày nay. Các tông đồ, những người kế vị, những người tham gia ở nhiều cấp bậc khác nhau đã cùng nhau xây dựng Giáo Hội, nước Chúa ở trần gian. Lễ hôm nay nhắc nhở mỗi người chúng ta đừng quên vai trò của mình trong sứ vụ mà Đức Giêsu trao phó cho Giáo Hội trước khi Người chấm dứt "hiện diện hữu hình" chỉ còn hoạt động bằng Thánh Thần Bảo Trợ. Xin Thánh Thần giúp chúng ta ý thức sứ vụ "được sai đi" và hăng hái góp phần để sứ vụ của Chúa Giêsu được hoàn thành viên mãn.
55. Chờ đợi
Kinh nghiệm cho hay một phần lớn thời gian trong cuộc sống là chờ đợi. Có cái phải chờ đợi mấy phút, vài giờ, một tuần, cả tháng hay vài năm. Có khi lại phải chờ đợi cả đời người. Cuộc đời có ý nghĩa và hạnh phúc hay không tùy theo thái độ của chúng ta trong lúc chờ đợi.
Hôm nay chúng ta mừng lễ Chúa Giêsu lên trời. Đây là thời gian chờ đợi của các thánh tông đồ. Thánh Matthêu kể lại cho chúng ta biết rằng: “Khi ấy, mười một môn đệ đi về Galilêa, đến núi Chúa Giêsu đã chỉ trước”. Luca ghi lại rằng: “Và đây, chính Thầy sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã hứa. Còn anh em, hãy ở lại trong thành, cho đến khi nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống”. Và sách Công vụ Tông đồ cũng nói rằng: “Người đã ra lệnh cho các ông chớ rời khỏi Giêrusalem, nhưng hãy chờ đợi điều Chúa Cha đã hứa”.
Các tông đồ chờ đợi sự xuất hiện vinh quang của Thiên Chúa được biểu lộ ra cho họ qua biến cố Chúa Giêsu lên trời. Và qua lời hứa của Chúa Giêsu, các tông đồ lại chờ đợi sự hiện xuống của Đức Chúa Thánh Thần cùng với sức mạnh của Thần Khí được ban cho các ngài.
Thánh Augustinô đã giải thích lý do tại sao chúng ta mừng lễ Chúa Giêsu lên trời như sau: “Vinh quang của Thiên Chúa chúng ta, Đức Giêsu Kitô, đã được hoàn tất bởi sự sống lại và lên trời của Ngài. Vào Chúa nhật Phục sinh, chúng ta cử hành sự sống lại; hôm nay chúng ta cử hành sự lên trời của Ngài. Cả hai lễ đều thuộc về chúng ta, vì Ngài đã sống lại để cho chúng ta một bằng chứng về sự sống lại của chính chúng ta; Ngài đã lên trời để bảo vệ chúng ta từ trên trời cao”.
Sách Giáo lý Công giáo số 661 nói rằng: “Vinh quang của sự Chúa lên trời đã gắn liền với giai đoạn của sự đi xuống của mầu nhiệm Nhập Thể. Chỉ một mình Đấng đã “bởi Chúa Cha mà ra” mới có thể “trở về với Chúa Cha”: đó là Đức Kitô. “Không một ai đã lên trời bao giờ, trừ Con Người đã từ trời xuống thế”. Với sức mạnh tự nhiên của mình, loài người không có đường nào để tới “nhà Cha”, tới sự sống và vinh phúc của Thiên Chúa. Chỉ một mình Chúa Kitô đã có thể mở đường cho con người, “để chúng ta, những chi thể của Ngài, chúng ta có hy vọng đoàn tụ với Ngài, Đầu của chúng ta và Nguyên lý của chúng ta, ở nơi mà Ngài đã đến trước chúng ta”.
Đối với người Kitô hữu, trong khi chờ đợi để được đoàn tụ với Đức Kitô thì chính thái độ và cách sống sẽ đưa chúng ta vào vương quốc Thiên Chúa, vương quốc của an bình, công chính, và hạnh phúc cho mọi người. Chúng ta phải có thái độ nào đang khi chờ đợi?
Hãy nhìn vào đời sống của các tông đồ, chúng ta sẽ học được thái độ phải có. Các ngài đã không chờ đợi ở Giêrusalem với một thái độ thụ động, tiêu cực và nhàm chán. Nhưng các ngài đã chờ đợi với niềm vui chung của toàn thể Giáo Hội, xét như thân thể của Chúa Giêsu Kitô như Luca đã diễn tả: “Bấy giờ các ông bái lạy Người, rồi trở lại Giêrusalem, lòng đầy hoan hỷ”.
Trước hết, các ngài đã quy tụ chung lại với nhau, thờ phượng Thiên Chúa, và cầu nguyện với lòng ước ao gặp gỡ Thiên Chúa. Các ngài và những người tín hữu tiên khởi đã tiếp tục công việc của Chúa Giêsu khởi sự qua các sinh hoạt của Giáo Hội, với đời sống cầu nguyện, cử hành các bí tích, nhất là Bí tích Thánh Thể, và đặc biệt qua đời sống bác ái yêu thương.
Thứ đến, các ngài chờ đợi trong tin tưởng và trung thành vào lời hứa của Chúa Giêsu. Tin tưởng và trung thành vào lời hứa của Thiên Chúa là tìm kiếm những dấu chỉ của Thiên Chúa ở mọi nơi trong đời sống của chúng ta. Đôi khi Thiên Chúa xuất hiện trong những hoàn cảnh và môi trường xem ra rất tức cười.
Nếu chúng ta không nhận ra những dấu chỉ của việc Thiên Chúa làm, chúng ta sẽ không bao giờ thấy. Tôi tự hỏi rằng đã có biết bao nhiêu người chăn chiên đã đi qua bụi cây rừng đang cháy trong câu chuyện của Môsê, và họ đã không nhìn thấy gì cả! Chỉ có Môsê là người tin tưởng và trung thành nên đã đón nhận được sự biểu tỏ của Thiên Chúa. Môsê đã tìm kiếm tích cực, nên mới gặp gỡ.
Chúng ta cũng có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Thiên Chúa nếu chúng ta không tìm kiếm Ngài một cách tích cực. John Westerhoff, giảng sư của trường Duke University, trong các bài nói chuyện với sinh viên thường kể câu chuyện về một người có tên là Nostradam. Trong nhiều năm, Nostradam đã đi qua biên giới bằng con lừa kéo chiếc xe chở đầy rơm khô. Những người lính biên phòng biết rất rõ Nostradam đang buôn lậu một cái gì đó. Họ chặn ông lại và lục soát kỹ lưỡng chiếc xe chở cỏ khô. Đôi khi họ còn lấy cỏ xuống mang đi đốt, nhưng vẫn chẳng tìm thấy sự gì. Sau cùng, khi ông già yếu, phải nghỉ làm công việc buôn bán này. Họ tổ chức một buổi tiệc cho ông. Những người lính biên phòng nói với ông, “Thưa cụ Nostradam! Bây giờ cụ đã nghỉ ngơi rồi, xin cụ có thể nói với chúng tôi, cụ đã buôn lậu cái gì trong những năm qua”. Nostradam thản nhiên trả lời, “buôn những con lừa”. Điểm chính của câu chuyện là những thứ buôn lậu ở ngay trước mắt của họ, nhưng họ không nhìn thấy.
Sự hoạt động của Thiên Chúa cũng giống như vậy. Không phải là Ngài không có mặt trên trần gian, nhưng con người đã làm ngơ, quên đi tất cả các dữ kiện và dấu chỉ về sự hoạt động của Ngài.
56. Chờ đợi
Trong ngày Chúa Giêsu lên trời, sách Công vụ diễn tả: “Người được cất lên trước mắt các ông và một đám mây bao phủ Người khuất mắt các ông”. Đối với người có niềm tin, theo Cựu ước, mây biểu tượng cho sự hiện diện của Thiên Chúa giữa dân Người. Mây ám chỉ cuộc quang lâm, đến lần thứ hai của Chúa Giêsu. Nếu không có niềm tin, mây chỉ che khuất mắt con người mà thôi! Có người nói rằng tôi cần phải thấy thì tôi mới tin. Còn những người Kitô hữu, chúng ta nói rằng chúng tôi tin nên chúng tôi trông thấy. Nếu chúng ta tin tưởng và tìm kiếm những dấu chỉ của Thiên Chúa, chúng ta sẽ nhìn thấy Ngài ở mọi nơi.
Sau cùng, các ngài chờ đợi bằng đời sống chứng nhân như lệnh truyền của Chúa Giêsu đã ban cho họ: “Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, trong khắp các miền Giuđê, Samari và cho đến tận cùng trái đất”.
Theo sự giải thích của William Barclay, người chứng nhân Kitô hữu phải có ba đặc tính căn bản. Trước hết, chứng nhân phải là một người nói rằng tôi biết đây là sự thật. Đây không phải là điều người làm chứng tự nghĩ ra, nhưng là điều người ấy biết rằng chính kinh nghiệm cá nhân của mình. Thứ đến chứng nhân đích thực không phải bằng lời nói mà bằng hành động. Sau cùng, theo tiếng Hy Lạp, chữ “martus” vừa có nghĩa là chứng nhân, vừa có nghĩa là tử đạo. Một người chứng nhân đích thực phải sẵn sàng chết cho điều mình đã làm chứng. Là một chứng nhân có nghĩa là phải trung thành bằng mọi giá.
Quả vậy, lịch sử Giáo Hội đã chứng minh điều này. Tất cả các tông đồ, trừ thánh Gioan, đã dùng chính mạng sống của mình để làm chứng cho lệnh truyền của Chúa Giêsu ban trước khi về trời: “Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ những điều thầy đã truyền cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”.
Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nói: “Đời sống con người trên trái đất là một cuộc lữ hành. Con người đang trên đường lữ hành về với đấng Tuyệt Đối”. Vì là lữ hành nên luôn luôn phải chờ đợi: chờ đợi giữa quá khứ và tương lai, giữa điều không còn nữa và điều chưa xảy ra, giữa sự biệt ly của Chúa Giêsu và ngày Ngài sẽ trở lại, giữa lên trời và hiện xuống, giữa sự vắng mặt của Chúa Giêsu và sự hiện diện của Chúa Thánh Thần. Vì là lữ hành, nên “vẫn phải tiếp tục tìm kiếm nhan thánh Chúa suốt cả đời mình. Nhưng cuối cuộc hành hương đức tin, con người sẽ về tới “Nhà Cha”, và ở trong “nhà” này, có nghĩa là thấy Thiên Chúa nhãn tiền”.
57. Quê hương
Bài đọc sách Công vụ Tông đồ hôm nay cho biết: Chúa Giêsu lên trời trước mặt nhiều môn đệ vào ngày thứ 40 sau Phục sinh, tức là lần hiện ra cuối cùng với họ, và trong khoảng thời gian 40 ngày, kể từ ngày Phục sinh, Chúa Giêsu không ở liền với các môn đệ mọi giây phút, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới hiện ra thôi. Như thế, những lúc không hiện ra với các môn đệ thì Chúa ở đâu? Thực ra, vấn đề thăng thiên của Chúa có thể ghi lại những điểm chính như sau:
Sau khi Phục sinh, Chúa Giêsu đã được tôn vinh nơi Chúa Cha ngay lập tức rồi. Nói cách khác, Chúa Giêsu Phục sinh rồi lên trời ngay để ngự bên hữu Chúa Cha. Tuy nhiên, trong quãng thời gian 40 ngày, kể từ ngày Phục sinh, Chúa đã hiện ra nhiều lần với các môn đệ, và vào lần cuối cùng, ngày thứ 40, Chúa hiện ra đàm đạo với các môn đệ, nhắn nhủ họ nhiều điều, rồi Ngài lên trời trước mắt họ. Từ đấy Ngài không còn hiện ra với họ như trước đó nữa cho tới ngày tận thế. Dẫu sao ngày lễ thăng thiên hôm nay, Giáo Hội muốn chúng ta lưu ý đến ý nghĩa của mầu nhiệm thăng thiên hơn là đến ngày giờ mầu nhiệm ấy xảy ra.
Mầu nhiệm thăng thiên nhắc nhở ít nhất hai điều: Thứ nhất, Chúa Giêsu về trời, nhưng Ngài vẫn luôn hiện diện giữa chúng ta. Là những con người tại thế, bị ảnh hưởng và chi phối bởi giác quan, chỉ quen chấp nhận những gì giác quan kiểm chứng được, nên chúng ta dễ cảm thấy rằng: ra đi là mất mát, chia lìa là đau đớn kinh khủng, là chết đi một chút. Do đấy chúng ta cũng thường nghĩ rằng: Chúa Giêsu đã về trời, thế là mọi sự mất hết rồi. Nhưng sự thật không phải thế. Chúa Giêsu Phục sinh đã lên trời ngự bên hữu Chúa Cha, nhưng Ngài lại vẫn còn hiện diện với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế. Thăng thiên chính là một cuộc chuyển tiếp từ hiện diện hữu hình sang hiện diện thiêng liêng. Nghĩa là từ đây Chúa Giêsu Phục sinh chấm dứt cách hiện diện với các môn đệ khiến cho giác quan của họ kiểm nhận được, mà hiện diện một cách thiêng liêng. Dấu hiệu của sự hiện diện này là Ngài ban Thánh Thần xuống trên các tông đồ. Đúng vậy, Chúa Giêsu hiện diện giữa chúng ta, trong chúng ta qua Chúa Thánh Thần. Đó cũng là ý nghĩa của câu Chúa khẳng định với các tông đồ: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”.
Điểm thứ hai nhắc nhở chúng ta: Chúng ta đang sống ở trần gian, nhưng phải luôn hướng về trời. Những du khách có dịp đi du ngoạn ở miền bắc nước Tô Cách Lan, thường gặp thấy những đống đá chồng chất lên nhau. Những đống đá này hàm chứa một ý nghĩa lịch sử cho dân chúng miền đó. Đây là kỷ niệm của những người dân đã di cư đi nơi khác làm ăn. Người ta kể lại rằng: vì thiếu công ăn việc làm, dân chúng miền này phải tìm đến những nước công nghiệp như Canada, Úc hay Mỹ để tìm kế sinh nhai. Khi ra đi, họ thường nhặt một hòn đá của làng mình và đem theo cho đến khi bóng xóm làng chỉ còn một chấm mờ ở đàng sau, họ dừng lại, đặt hòn đá xuống như một kỷ niệm yêu thương cuối cùng để lại cho quê hương của họ. Rồi hằng năm, vào dịp lễ thánh Andrê, bổn mạng nước Tô Cách Lan, người dân Tô Cách Lan trên khắp thế giới thường họp nhau lại để tưởng nhớ tới quê hương mình đã cách xa, và cũng để nhớ đến họ hàng thân thuộc còn ở lại quê nhà.
Bất cứ một người dân di cư nào cũng đã gói ghém trong hành trang của mình ít nhiều tình yêu quê hương sâu đậm. Người ta tìm ra hai nguyên nhân chính yếu đã là những động lực thúc đẩy các cuộc ra đi này, đó là một đời sống nghèo nàn, cơ cực, đói khát, với những điều kiện quá khắc khổ, không công ăn việc làm, không bảo đảm tương lai. Và một hấp lực lôi cuốn từ đàng trước, đó là một đời sống no đủ, sung túc hơn, với những hứa hẹn của một tương lai tươi sáng, bảo đảm và vững chắc hơn.
Người Kitô hữu cũng có thể được ví như những người dân di cư đó. Và cuộc ra đi của chúng ta là một cuộc hành hương về nước trời. Chúng ta cũng có một động lực thúc đẩy từ cuộc sống trần gian đầy vất vả này, và một hấp lực lôi cuốn của một quê hương hạnh phúc.
Sống ở đời này, ai ai cũng có những hy vọng. Chúng ta hy vọng về nước trời như là cái đích cuối cùng ở cuối con đường trần gian. Cuộc sống hôm nay nơi trần gian phải có một mục đích. Nếu sống hết ngày này qua ngày khác, phấn đấu, lam lũ làm ăn, vất vả, cực khổ… chỉ để sống vậy thôi, chứ không biết mình sống để làm gì thì đời chúng ta thật là vô nghĩa và phi lý. Vậy chúng ta đã có mục đích sống cho đời mình chăng? Mục đích đó là mục đích nào? Thưa đó là nước trời. Vì vậy cuộc đời này là một cuộc hành hương về nước trời.
Ước gì từng hành động, từng suy nghĩ, từng gặp gỡ, từng hơi thở của chúng ta cũng đều là một đáp trả tích cực của chúng ta với lời mời gọi vào sự sống bất diệt của Chúa. Ước gì trong tất cả mọi sự, sự khôn ngoan hướng dẫn chúng ta chính là cõi phúc trường sinh mà Chúa đã hứa ban cho chúng ta. Ước gì trong từng bước lữ hành về cõi phúc ấy, chúng ta đã có thể nếm được niềm vui và hạnh phúc đích thực ngay trong cuộc sống này.
Các tin khác
.: GIẢNG CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH (10/05/2025) .: TẬN HIẾN CHO ĐÀN CHIÊN (10/05/2025) .: CON CHIÊN CỦA CHÚA GIÊSU (10/05/2025) .: NGƯỜI MỤC TỬ (10/05/2025) .: NGƯỜI CHẾT VÌ YÊU (10/05/2025) .: VỊ CHỦ CHĂN NHÂN LÀNH (10/05/2025) .: A LÀ ĐẤNG CHĂN CHIÊN LÀNH (10/05/2025) .: AN TOÀN TRONG TAY THIÊN CHÚA (10/05/2025) .: HÃY YÊU NHƯ LÒNG DẠ THƯƠNG XÓT CỦA THIÊN CHÚA (10/05/2025) .: TÔI BIẾT CHIÊN CỦA TÔI VÀ CHIÊN TÔI BIẾT TÔI (10/05/2025) .: CHÚA CHIÊN LÀNH - MÙA XUÂN HỘI THÁNH (10/05/2025) .: TÔI CÓ THUỘC ĐOÀN CHIÊN CHÚA KHÔNG? (10/05/2025) .: CHÚA CHIÊN LÀNH NHẬN BIẾT CHIÊN CỦA NGƯỜI (10/05/2025) .: KITÔ HỮU THAM DỰ SỨ VỤ MỤC TỬ CỦA CHÚA GIÊSU NHỜ CHỨC NĂNG VƯƠNG GIẢ (10/05/2025) .: KHÔNG AI CƯỚP ĐƯỢC KHỎI TAY TÔI (10/05/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam