Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 69

Tổng truy cập: 1367546

LƯỠI VÀ TAI

Lưỡi và tai.

 

Báo Tuổi Trẻ có đăng bài xã luận về “Cái lưỡi và cái tai” như sau:

Một hôm trong lúc đang ngồi uống trà và hàn huyên tâm sự với nhau, tự nhiên tôi thấy ông Hai Hưu Trí có vẻ tư lự và phát biểu như sau:

– Người đời thường hay đổ thừa mọi điều xằng bậy là do tội của “cái lưỡi không xương nhiều điều lắt léo”. Nhưng tôi nghĩ nếu chỉ có cái lưỡi thì cũng chẳng có vấn đề! Anh cứ ngẫm lại mà coi, nếu chỉ có mấy cái lưỡi lươn lẹo, xu nịnh thường hay múa may với nhau thì bất quá cũng chỉ làm điếc tai hàng xóm láng giềng mà thôi. Cái lưỡi chỉ có thể làm nên những chuyện tày trời nếu nó được hỗ trợ của những “cái tai” không biết phân biệt tốt xấu, thật giả của mấy ông: “Nhà báo nói láo ăn tiền”.

Nhưng họ lại quên không chê mấy ông cấp trên quan liêu chỉ khoái được nghe những bài báo cáo thành tích khi chưa kiểm tra thực hư! Nếu chỉ chuyên có cái lưỡi thì chắc sẽ không thể “vẽ vời” để biến một công ty đang từ tình trạng làm ăn thua lỗ, gây thiệt hại hàng chục tỷ đồng cho nhà nước, bỗng dưng trở thành một công ty đang trên đà phát triển và làm ăn khấm khá. Nếu có những cái tai thực sự ngay chính thì những lời đường mật như vậy làm sao có khả năng gây ra biết bao thiệt hại được.

Nghe ông Hai Hưu Trí triết lý một hồi như vậy, tôi liền thêm vào:

– Hôm nay Bác Hai nói thật là chí lý thậm phải!

Ông Hai Hưu Trí bèn cười lên một tiếng lớn rồi ôn tồn nói:

– Nè nhá, cũng bởi cái tai của chú mày chỉ khoái nghe những chuyện xốc hông xiên xỏ, nên cái lưỡi của lão già rách việc này mới có cơ hội múa may như từ nãy đến giờ, phải không chú em?

Lưỡi và tai là hai cơ quan truyền thông của con người. Kẻ “câm và điếc” hoàn hoàn bị tước đoạt hai phương tiện cần thiết này. Lưỡi họ như bị một sợi dây vô hình trói buộc, tai họ dường như có một cánh cửa khóa chặt. Họ không hiểu được ai và cũng chẳng ai hiểu được họ. Có thể nói, họ bị tách khỏi thế giới bên ngoài. Hôm nay, Đức Giêsu chữa cho một người câm điếc. Người phán: “Ép-pha-ta” nghĩa là “Hãy mở ra” lập tức tai anh mở ra, lưỡi anh như hết bị trói buộc.

Chẳng ai muốn mình bị điếc, nhưng trong thực tế không thiếu người mắc bệnh này. Chúng ta bị điếc khi để mình mất khả năng lắng nghe kẻ khác. Chúng ta bị điếc khi chúng ta nghe người khác nhưng lại cố hiểu theo ý mình. Chúng ta bị điếc khi lắng nghe mà không nhận thức được đúng sai, hay dở. Vậy điều quan trọng không nằm ở nơi người nói, mà ở chỗ người nghe suy nghĩ và quyết định ra sao. Nắm được tâm lý của con người nên hãng bảo hiểm Prudential mới chọn khẩu hiệu: “Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”.

Vì thế, chỉ nghe bằng tai thôi không đủ, mà phải lắng nghe với cả trái tim. Chỉ có trái tim yêu thương, chân thành và quảng đại mới có thể hiểu đầy đủ, hiểu chính xác những thông điệp mà người nói muốn truyền đạt. Hơn nữa, không phải thông tin nào cũng nên nghe. Cần phải chọn lựa những thông tin bổ ích hữu dụng; không gây phương hại, vẩn đục cho tâm hồn.

Cha Mark Link có viết: “Chúng ta không thể luôn tin vào những gì nghe bằng đôi tai, nhưng luôn có thể tin vào những gì thấy bằng con tim của mình”.

 

 

 

 

 

61. Thích điếc, muốn ngọng

(Suy niệm của Lm. Minh Anh)

 

Các phương tiện truyền thông đang nói nhiều đến sự ô nhiễm: ô nhiễm môi trường sinh thái, ô nhiễm nguồn lương thực, ô nhiễm âm thanh. Bên cạnh đó, các nhà giáo dục còn nói đến ô nhiễm những mặt trái của văn minh phương tây, ô nhiễm tinh thần tục hoá của một xã hội tiêu thụ và hưởng thụ. Hơn lúc nào hết, chúng ta có quá nhiều cái để nghe và cũng có quá nhiều điều để nói đang khi biết bao điều phải nghe mà chưa nghe được, bao nhiêu điều phải nói mà nói không được. Phải chăng, một cách nào đó, chúng ta cũng không hơn chi anh chàng vừa điếc vừa ngọng trong bài Tin Mừng hôm nay khi anh phải nhờ người khác dẫn mình đến với Chúa Giêsu.

“Hãy sống dùm tôi, hãy nói dùm tôi, hãy thở dùm tôi…”. Bài hát của một tác giả như là một lời nhắc nhở chúng ta; hôm nay, Phụng vụ Lời Chúa còn nói với chúng ta nhiều hơn.

Trình thuật Tin Mừng kể chuyện Đức Giêsu chữa lành một người điếc và ngọng. Phép lạ không chú trọng đến việc chữa lành thể chất nhưng đúng hơn, chú trọng đến việc chữa trị tâm hồn. Đức Giêsu mở tai anh, để anh có thể nghe Lời Chúa; mở miệng anh, để anh có thể tuyên xưng niềm tin vào Ngài, chính Ngài là Đấng Thiên Sai đã được Isaia loan báo trước đó hơn tám thế kỷ, Ngài là Đấng mở mắt người mù, mở tai người điếc và mở miệng người câm như bài đọc thứ nhất và bài đáp ca hôm nay nhắc lại.

Vậy thì Lời Chúa hôm nay nói gì với chúng ta?

Hơn bao giờ hết, chủ đề điếc và ngọng thật hấp dẫn và cũng dễ đụng chạm. Nguyên chuyện khoái điếc, thích ngọng và kể cả muốn mù như căn bệnh mãn tính lâu ngày hoá quen và coi như chuyện nhỏ không thành vấn đề đã là một cái gì đụng chạm ghê gớm.

Anh Chị em, chúng ta sẽ đụng ai khi nói đến những căn bệnh mãn tính nầy? Và một loạt câu hỏi được đặt ra: Đụng ai trước nhất? Vì sao phải đụng? Tại sao chúng ta khoái điếc khi không còn muốn nghe? Tại sao chúng ta thích ngọng khi chẳng còn buồn nói? Ai tập cho chúng ta điếc? Ai dạy cho chúng ta câm?

Có lẽ nhiều người đang nín thở, nhưng dường như tất cả chúng ta đã hiểu lầm hết với câu trả lời của mình. Còn đây mới là câu trả lời đúng nhất, chính xác nhất. Đề cập đến việc khoái điếc, thích ngọng và giả mù của chúng ta sẽ đụng chạm đến chính linh hồn, đụng chạm đến bản thân chúng ta trước nhất.

Chúng ta điếc đặc trước Lời Chúa, ù loà trước tiếng lương tâm, lãng tai trước những nhu cầu của anh chị em chung quanh khi chúng ta thoả hiệp với tội lỗi, nhân nhượng với ích kỷ và sống chung với hèn nhát. Chính lúc đó, chúng ta vô tình chuốc lấy cái bệnh trụt lưỡi và cái khiếm thính mãn tính. Chúng ta sợ đối diện với Lời Chúa nên ngại đặt mình trước mặt Ngài. Vì Lời Chúa là gươm hai lưỡi, thấu suốt tâm hồn và dò xét tâm can. Lời Chúa thẳng băng, luôn mới mẻ, sẵn sàng phanh phui, không nể vì, cũng chẳng thoả hiệp. Chúng ta sợ những phút trầm tư, run rẩy, khi phải lặn sâu xuống lòng mình, bởi lẽ ở đó, tiếng Chúa đang mời gọi, tiếng lương tâm đang kêu réo ới ời.

Không chỉ khoái điếc, chúng ta còn thích ngọng. Trước bao gương mù gương xấu, chúng ta ú ớ không nói được chi, không dám sửa bảo cũng không còn tự tin để chấn chỉnh con cái, bạn bè và đồng nghiệp… vì lẽ chúng ta chưa làm gương tốt đủ, ngôn hành bất nhất, chúng ta không hơn chi các người khác; chúng ta giống hệt các biệt phái ham chuộng bề ngoài mà quên mất nội tâm: miệng thì nam mô, bụng thì mưu mô; lời thì bác ái, lòng thì bái ác; ngoài thì thương yêu nhưng dạ thì ưa thiêu; hết lòng với kẻ ở xa mà đoạn tình với người ở gần, rất gần, ngay trong nhà mình, trong cộng đoàn mình. Vì thế, chúng ta ù ù cạc cạc trước bao điều chướng tai gai mắt. Bên cạnh đó, chúng ta sợ liên luỵ, ngại dấn thân và thích an phận…

Làm sao một người làm cha làm mẹ, làm sao một mục tử, một thầy cô giáo hay một chứng tá của Chúa Kitô trong môi trường mình đang sống lại có thể yên thân? Làm sao chúng ta lại hoá như bao người khác? Mà tại sao lại phải yên thân? Đến đây, có người sẽ nói: Cuộc đời phức tạp lắm, các linh mục không biết đâu! Không, tôi biết. Vì nếu không tỉnh thức, chúng ta sẽ vô tình đánh mất sự hồn nhiên, đánh mất cả sự tự do và đánh mất chính mình. Phải, chúng ta mù loà điếc lác và ngọng miệng, một căn bệnh cần được Đức Giêsu chữa lành.

Đức Hồng Y Gracias nói: “Gương mù cho thế kỷ hôm nay là chúng ta y hệt mọi người khác”, dửng dưng như người khác, thờ ơ như người khác và lạnh lùng như người khác.

Không, mỗi ngày, mỗi người chúng ta đều được mời gọi hướng thượng: nhanh hơn, cao hơn và xa hơn. Chúng ta là con cháu Hồng Bàng, là đại bàng sải cánh giữa lồng lộng trời cao; chúng ta không thuộc họ nhà gà lệt đệt. Bùn càng tanh, sen càng phải thơm tho. Bùn càng đặc, sen càng phải toả ngát. Cắm sâu giữa bùn nhưng sen vẫn mãi là sen vì chỉ có sen mới được quyền nói về bùn, cũng như chỉ có bùn mới được quyền nhắm mắt không thừa nhận sen. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là vậy.

Chuyện ngày xưa kể rằng, Mặc Tử ở nước Lỗ sang nước Tề thăm nhà bạn cũ. Người bạn cũ trách Mặc Tử: “Bây giờ thiên hạ còn ai biết đến việc nghĩa, quan lớn cũng như quan bé, mạnh ai nấy sống, lấy cái công làm cái tư, ông tự khổ thân một mình làm việc nghĩa chi cho nhọc xác?”. Mặc Tử trả lời: “Tôi hỏi ông, nhà có mười đứa con, một đứa cày, chín đứa ngồi ăn, thì chẳng phải đứa cày phải cày chăm hơn sao? Bởi vì đứa cày thì ít đứa ăn thì nhiều. Thiên hạ bây giờ không ai chịu làm việc nghĩa, ông phải khuyên tôi cần làm việc nghĩa nhiều hơn mới phải chứ, sao lại ngăn tôi?”.

Ngày xưa cũng như ngày nay, cám dỗ mạnh ai nấy sống luôn luôn hiện diện. Khoái điếc, thích ngọng từ đó cũng là căn bệnh của chúng ta. Hôm nay, Đức Giêsu cũng sẵn sàng chữa lành nếu chúng ta biết đó là bệnh và ước được chữa lành. Mỗi chúng ta có thể cầu nguyện:

Lạy Chúa, có nhiều bức tường ngăn chặn làm tai con điếc. Có nhiều sợi dây trói buộc làm lưỡi con ngọng. Xin cũng nói với con:”Ephata, Hãy mở ra”, để con nghe được tiếng Chúa, tiếng lương tâm mà hoán cải tâm hồn, đổi mới con tim. Xin hãy phá đi bức tường định kiến, bức tường ích kỷ để con mở rộng cõi lòng đón nhận Lời Chúa, đón nhận anh em. Xin hãy mở miệng lưỡi con, cắt đứt sợi dây ích kỷ, sợi dây sợ sệt, sợi dây ươn hèn để con mạnh dạn nói lời chân lý, lời thứ tha, những lời ca ngợi tình Chúa, những lời chúc khen tình người, Amen.

 

 

 

 

 

62. Chúa Giêsu hành động hôm nay.

 

Cách đây khá lâu, Jerry Izenberg của tờ báo New York Post đã viết về Reggie Williams thuộc đội Cincinnati Bengals. Khi sinh ra, Reggie đã bị bệnh về thính giác, nhưng không có ai để ý. Các thầy cô giáo ở tiểu học tưởng rằng cậu là người chậm chạp và ngu đần. Tuy nhiên khi vào lớp ba, Cô Chapman khám phá ra chứng bệnh của cậu và đã tìm cách giúp đỡ. Thật rất cám ơn cô giáo Chapman, hai lỗ tai của Reggie đã được chữa lành và nghe được.

Rốt cuộc, Reggie đã ra trường trung học và được xếp vào hạng giỏi 5% trong số học sinh lớp mười hai ra trường. Người mà các cô giáo và học sinh chê bai là chậm chạp và ngu dốt nay đã xin được vào trường Đại Học Darthmouth.

“Nếu không nhờ cô giáo Chapman, tôi không dám tưởng tượng ra ngày hôm nay tôi sẽ như thế nào.” Reggie đã nói với ký giả Izenberg như thế.

Reggie bị nặng tai giống như người thanh niên trẻ trong bài Phúc Âm hôm nay. Chúa Giêsu đã trực tiếp chữa lành người thanh niên khỏi điếc.

Chúa Giêsu vẫn còn mở lỗ tai cho những người điếc hôm nay như Ngài đã từng làm trong thời của Ngài. Chúa Giêsu vẫn còn mở lưỡi cho những người câm hôm nay như Ngài đã từng làm trong thời của Ngài.

Điều duy nhất khác biệt là cách thức Ngài làm những công việc này. Ngài không làm một cách trực tiếp, nhưng gián tiếp qua những bàn tay và giọng nói của những người khác. Chúng ta có thể nói rằng: Chúa Giêsu không có chân để có thể đi vào cuộc sống của con người hôm nay. Ngài cần phải dùng đôi chân của chúng ta để làm điều đó.

Chúa Giêsu không có đôi tay để có thể chìa ra và chữa lành những lỗ tai và miệng lưỡi của con người hôm nay. Ngài cần phải dùng đôi tay của chúng ta để làm điều đó.

Chúa Giêsu không có giọng nói để có thể nói vào trái tim của con người hôm nay. Ngài cần phải dùng giọng nói của chúng ta để làm điều đó cũng giống như nhờ cô giáo Chapman, hai lỗ tai của Reggie đã được chữa lành.

Bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi mỗi người chúng ta hãy dâng cho Ngài đôi tay của chúng ta để Ngài có thể dùng để mở tai kẻ điếc và mở miệng lưỡi kẻ câm như Ngài vẫn làm lúc Ngài ở dương thế.

Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy cho Ngài mượn giọng nói của chúng ta để Ngài có thể ban phát của ăn “Lời Chúa” cho những tâm hồn đang đói khát sự công chính như lúc Ngài ở dương thế.

Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy cho Ngài mượn trái tim của chúng ta để Ngài có thể chạm tới các linh hồn ngày nay như lúc Ngài ở dương thế.

Lạy Chúa, xin chạm đến trái tim chúng con hầu chúng con có thể cho Ngài mượn chúng để đổi mới thế giới, như chính Ngài đã từng là dụng cụ cho Thiên Chúa Cha.

 

 

 

 

 

63. Niềm vui Nước Thiên Chúa – Anmai, CSsR

 

Xem lại bản đồ Palestina, thì lộ trình đi rao giảng của Chúa Giêsu như sau. Rời Tyrô, người lữ hành sẽ đi về phía Bắc, tức phía Siđôn. Còn nếu muốn tiến xuống phía biển Ghênêsaret (biển Galilêa) ở vùng Dêcapôli tức vùng đông nam biển hồ, thì người ta phải đi ngược lại từ Tyrô.

Ở đây, bản văn Marcô viết: ngang qua Siđôn, đến biển Galilêa băng giữa xứ Dêcapôlia. Như thế, lộ trình này không phù hợp với bản đồ địa lý. Qua sự kiện này, Thánh Sử Máccô gợi nhắc một lần nữa rằng Ngài chỉ muốn trình bày ý nghĩa của những cuộc hành trình của Chúa Giêsu. Người đến đất dân ngoại vì ơn cứu rỗi cũng được trao ban cho các dân ngoại.

Với hành trình như vậy, hôm nay chúng ta được nghe lại việc Chúa Giêsu làm phép lạ chữa lành anh chàng vừa điếc và vừa ngọng. Trình thuật này được biên soạn theo kiểu kết cấu tương đồng với câu chuyện chữa lành người mù ở Mc 8,22-26. Chúng ta thử phác họa sơ lược vài chi tiết song chiếu:

Mc 7,31-37

Câu 31: Người ta đem đến cho Người một người vừa điếc vừa ngọng.

Câu 33: Kéo người ấy ra xa dân chúng… Người tra ngón tay vào tai, nhổ nước miếng Người đụng vào lưỡi người ấy.

Câu 36: Rồi người căn dặn không được nói cho ai biết.

Mc 8,22-26

Câu 22: Người ta đem đến cho Người 1 người mù…

Câu 23: Dắt tay người mù, Người đưa nó ra ngoài làng; đoạn nhổ nước miếng vào mắt nó đặt tay cho nó.

Câu 26: Ngài cho nó về nhà mà dặn rằng: đừng nói với ai trong làng.

Như vậy, trong nhãn quan thần học Máccô, những phép lạ luôn mang giá trị của dấu chỉ thời đại Thiên sai mà Chúa Giêsu đến khai mở. Ở Thời đại ấy, ở Nước ấy của Thiên Chúa thì sẽ không còn những người đui mù, câm điếc nữa mà ở Nước Thiên Chúa là những người hạnh phúc, bình an và vui mừng. Nước Thiên Chúa, Nước của bình an và hoan lạc ấy được Thánh Sử gợi nhắc ở câu 37. “Bấy giờ mắt mù sẽ mở, tai người điếc sẽ thông. Bấy giờ què quặt sẽ nhảy nhót tựa hươu nai, lưỡi người câm cũng sẽ reo hò”. Câu này có nét gì đó tương đồng với đoạn sách ngôn sứ Isaia mà chúng ta vừa nghe:

“Hãy nói với những kẻ nhát gan: “Can đảm lên, đừng sợ!

Thiên Chúa của anh em đây rồi; sắp tới ngày báo phục,

ngày Thiên Chúa thưởng công, phạt tội.

Chính Người sẽ đến cứu anh em.”

Bấy giờ mắt người mù mở ra, tai người điếc nghe được.

Bấy giờ kẻ què sẽ nhảy nhót như nai,

miệng lưỡi người câm sẽ reo hò.

Vì có nước vọt lên trong sa mạc,

khe suối tuôn ra giữa vùng đất hoang vu.

Miền nóng bỏng biến thành ao hồ,

đất khô cằn có mạch nước trào ra.

Trong hang chó rừng ở sậy, cói sẽ mọc lên. (Is 35, 4-7)

Nước Thiên Chúa còn hơn thế nữa. Nước Thiên Chúa là nơi mà:

Này đây Ta sáng tạo trời mới đất mới,

không còn ai nhớ đến thuở ban đầu và nhắc lại trong tâm trí nữa.

Nhưng thiên hạ sẽ vui mừng và luôn mãi hỷ hoan

vì những gì chính Ta sáng tạo.

Phải, này đây Ta sẽ tạo Giê-ru-sa-lem nên nguồn hoan hỷ

và dân ở đó thành nỗi vui mừng.

Vì Giê-ru-sa-lem, Ta sẽ hoan hỷ, vì dân Ta, Ta sẽ nhảy mừng.

Nơi đây, sẽ không còn nghe thấy tiếng than khóc kêu la.

Nơi đây, sẽ không còn trẻ sơ sinh chết yểu

và người già tuổi thọ không tròn;

vì trăm tuổi mà chết là chết trẻ,

và chưa tròn trăm tuổi mà chết là bị nguyền rủa.

Người ta sẽ xây nhà và được ở,

sẽ trồng nho và được ăn trái.

Người ta sẽ không xây nhà cho kẻ khác ở,

không trồng nho cho kẻ khác ăn;

vì cây được bao nhiêu tuổi, dân Ta cũng sẽ thọ bấy nhiêu;

và những kẻ Ta chọn sẽ được hưởng kết quả do tay chúng làm.

Chúng sẽ không luống công vất vả,

không sinh con cho con chết bất ưng,

vì chúng sẽ là dòng dõi

những người được Đức Chúa ban phúc lành,

bản thân chúng cũng như cả nòi giống.

Trước khi chúng kêu Ta, chính Ta đã đáp lời,

chúng hãy còn đang nói thì Ta đã nghe rồi.

Sói với chiên con sẽ cùng nhau ăn cỏ,

sư tử cũng ăn rơm như bò,

còn rắn sẽ lấy bụi đất làm lương thực.

Sẽ không còn ai tác hại và tàn phá

trên khắp núi thánh của Ta.” Đức Chúa phán như vậy. (Is 65,17-25)

Qua đoạn sách ngôn sứ Isaia về hình ảnh của Nước Thiên Chúa, ta thấy nước ấy là một nước tràn đầy hoan lạc và bình an. Ở trong nước ấy “chiên con và sói con cùng ăn cỏ, sư tử cùng ăn rơm như bò” chứ không có chuyện thiệt hơn, tranh giành, cãi cọ và chà đạp người khác.

Sự hơn thua, tranh giành và chà đạp người khác thời nào cũng có. Cách riêng, thời của Chúa Giêsu, những người biệt phái, những người pharisêu tự cho mình là hơn người khác để rồi coi thường người khác. Nước Thiên Chúa không có chỗ cho những người như thế.

Chắc có lẽ bực mình và chướng mắt trước những con người chỉ nhìn cái bề ngoài, xét đoán cái bề ngoài mà không trân trọng cái bên trong, cái chất thật của con người nên thánh Phaolô hôm nay đã phải thốt lên: “Quả vậy, giả như có một người bước vào nơi anh em hội họp, tay đeo nhẫn vàng, áo quần lộng lẫy, đồng thời có một người nghèo khó, ăn mặc tồi tàn, cũng bước vào, mà anh em kính cẩn nhìn người ăn mặc lộng lẫy và nói: “Xin mời ông ngồi vào chỗ danh dự này”, còn với người nghèo, anh em lại nói: “Đứng đó! ” hoặc: “Ngồi dưới bệ chân tôi đây! “, thì anh em đã chẳng tỏ ra kỳ thị và trở thành những thẩm phán đầy tà tâm đó sao? (Gc 2,3-4).

Ở Nước của Thiên Chúa thì không có chuyện phân biệt đối xử như vậy. Ở Nước Thiên Chúa là như thế này: Anh em thân mến của tôi, anh em hãy nghe đây: nào Thiên Chúa đã chẳng chọn những kẻ nghèo khó trước mặt người đời, để họ trở nên người giàu đức tin và thừa hưởng vương quốc Người đã hứa cho những ai yêu mến Người hay sao (Gc 2,5).

Nước Thiên Chúa, ơn cứu độ của Thiên Chúa dành cho tất cả mọi người, đặc biệt là cho những người nghèo khổ, những người bị bỏ rơi, những người thấp cổ bé miệng như anh chàng câm điếc hôm nay Chúa Giêsu đã chữa lành. Niềm vui Nước Thiên Chúa đang ở trước chúng ta nếu chúng ta sống trong tâm tình khiêm hạ, nhỏ bé, coi tất cả mọi người như anh em như lời thánh Giacôbê vừa mời gọi chúng ta và chúng ta cũng không miệt thị, không phân biệt đối xử với những người tật nguyền như Chúa trong tin mừng hôm nay.

Xin Chúa mở con mắt chúng ta thật to để chúng ta nhìn thấy những anh chị em thấp cổ bé miệng đang ở gần ta, ở xung quanh ta để ta xoa dịu, chia sẻ nỗi đau, sự thấp bé của họ để ta mang hạnh phúc đến cho anh chị em đồng loại ngay thế gian này và những hạnh phúc ấy chính là những hạnh phúc nho nhỏ mang chúng ta đến hạnh phúc, đến niềm vui ở trên trời mà Chúa đang dọn sẵn và chờ đợi chúng ta.

 

 

 

 

 

64. Cần chữa lành bệnh điếc và ngọng tâm linh – JKN

 

Câu hỏi gợi ý:

1. Chúng ta vẫn gặp được những người điếc, ngọng, câm thể chất, họ chiếm một tỉ lệ thấp trong xã hội. Thế còn những người điếc, ngọng, câm tinh thần và tâm linh thì sao? tỉ lệ của họ cao hay thấp trong xã hội và Giáo Hội? Bản thân ta có bị bệnh điếc, ngọng, câm tinh thần hay tâm linh này không?

2. Điếc và ngọng về tinh thần và tâm linh nghĩa là gì? Đó là bệnh cá nhân hay xã hội? một xã hội hay giáo hội có thể bị điếc và ngọng không?

3. Có ai bị điếc và ngọng đối với chân lý không? Tại sao họ lại bị điếc và ngọng trong lãnh vực này?

Suy tư gợi ý:

1. Các thứ bệnh điếc và ngọng: thể chất, tinh thần, tâm linh, nơi cá nhân, xã hội và giáo hội.

Trong xã hội con người, có rất nhiều người bị bệnh: bệnh thể chất, bệnh tinh thần, và bệnh tâm linh. Đó là nói về bệnh cá nhân. Ngoài ra, một xã hội cũng có thể có nhiều chứng bệnh: bệnh thể lý như dịch tễ, bệnh tinh thần như sự bất công, áp bức, các tệ nạn xã hội (đĩ điếm, ma túy), bệnh tâm linh như vô tín, đạo đức xuống dốc, tình trạng tội lỗi… Một cộng đoàn tôn giáo có thể bị những bệnh như: cơ cấu làm tê liệt thần khí, hình thức bên ngoài làm mất đi tinh thần bên trong, quyền bính bị lạm dụng, chia rẽ không hiệp nhất, trên dưới không nghe nhau, khô khan nguội lạnh, thỏa hiệp với kẻ ác…

Đức Giêsu đến trần gian để chữa chủ yếu những bệnh tinh thần và tâm linh của con người, của xã hội và giáo hội, nhưng Ngài cũng chữa cả những bệnh thể lý như dấu chỉ khả năng chữa lành tinh thần và tâm linh. Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Ngài chữa lành «một người vừa điếc vừa ngọng» thể lý, là dấu chỉ của loại bệnh «vừa điếc vừa ngọng» tinh thần hay tâm linh. Điếc là không nghe được, hoặc không nghe rõ. Ngọng là không nói được, hoặc nói không rõ, khó nghe. Số người điếc, ngọng, câm thể lý chiếm một tỉ lệ tương đối nhỏ trong xã hội. Nhưng số người điếc, ngọng, câm về tinh thần và tâm linh chiếm một tỉ lệ rất cao. Thậm chí có cả bệnh «câm điếc xã hội», nghĩa là có những xã hội bị điếc, ngọng và câm nữa. Nếu Đức Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay có thể chữa lành bệnh điếc và ngọng thể lý, thì Ngài còn có thể chữa lành một cách hữu hiệu hơn nữa bệnh điếc và ngọng về tinh thần, tâm linh, nơi cá nhân cũng như trong xã hội và giáo hội.

2. Điếc, ngọng về tinh thần và tâm linh

Điếc và ngọng về thể chất thì ai cũng biết, thiết tưởng chúng ta không cần đề cập tới trong khuôn khổ nhỏ hẹp của bài chia sẻ Tin Mừng này. Chúng ta cần bàn tới bệnh điếc và ngọng về tinh thần và tâm linh, mà ai trong chúng ta cũng bị không nhiều thì ít.

Nhiều người thính và tinh tai thể chất, nhưng lại điếc về tinh thần và tâm linh. Họ rất thính tai khi nghe những gì liên quan đến tiền tài, của cải, lạc thú, danh vọng, quyền lực, địa vị, nhưng lại trở nên giống như điếc khi nghe những điều hay lẽ phải, những chân lý đem lại sức mạnh tinh thần hay tâm linh, giúp họ sống yêu thương nhiều hơn. Nhiều người nói năng rất hùng biện về kiến thức, triết lý, khoa học, về đủ mọi đề tài… nhưng lại hành xử như người câm, hoặc cảm thấy rất ngượng nghịu, mắc cỡ khi phải nói lên điều hay lẽ thật, những lời chân thành yêu thương, những lời làm mát lòng người khác, những lời đem lại bình an, hòa thuận, những lời giúp mọi người hiểu ra đường ngay lẽ thật.

3. Điếc và ngọng trước chân lý

Nhiều người đã trở thành điếc trước những quan niệm mới, những cách nhìn mới hay những cách diễn tả mới về chân lý. Vì họ luôn luôn cho rằng những quan niệm, cách nhìn hay cách diễn tả chân lý mà họ lãnh hội được trước đây chính là chân lý. Mà đã là chân lý thì không bao giờ thay đổi. Thực ra, chân lý thì bất biến, muôn đời không thay đổi, nhưng cách hiểu, sự lãnh hội và cách diễn tả chân lý của con người thì luôn luôn thay đổi tùy theo khả năng nhận thức của họ. Cũng như cơ cấu của vật chất, từ ngàn xưa đến nay không hề thay đổi, nhưng quan niệm, cách nhìn, cách mô tả của con người về cơ cấu vật chất luôn luôn thay đổi: càng về sau, con người càng quan niệm và diễn tả đúng hơn.

Một khi đã coi một quan niệm, cách nhìn hay cách diễn tả nào đó là chân lý bất biến, con người sẽ không còn khả năng chấp nhận những cách diễn tả khác phù hợp với thời đại mới, với nhận thức mới của con người thời đại. Ta đã thấy gương về sự cố chấp này trong Kinh Thánh: Thiên Chúa thì bất biến, nhưng cách diễn tả Thiên Chúa trong Cựu Ước và Tân Ước rất khác nhau. Các kinh sư Do-thái chính vì cố chấp vào cách diễn tả cũ nên họ đã không chấp nhận được Đức Giêsu, với quan niệm mới, cách nhìn mới, cách diễn tả mới mẻ về Thiên Chúa của Ngài. Vì thế, họ đã nhắm mắt bịt tai trước lời của Ngài: lời Ngài có vẻ như không phù hợp với quan niệm rất hạn hẹp của họ. Tâm trí họ giống như một tách trà đã đầy nước, không thể tiếp nhận thêm một giọt nước nào nữa, nếu cứ rót vào, nước trà sẽ tràn ra ngoài.

Một khi đã điếc trước cách diễn tả mới về chân lý, họ cũng trở thành câm hay ngọng đối với cách diễn tả ấy.

4. Điếc và ngọng trong xã hội và tôn giáo

Trong những xã hội hay tôn giáo độc tài, chỉ có một bè đảng, một phe nhóm hay một giáo phái nào đó được ưu đãi và toàn quyền hành động, thì người dân luôn luôn phải chịu cảnh bất công áp bức. Lúc đó, người dân sẽ trở thành những kẻ điếc và ngọng. Điếc vì họ bị bọn cầm quyền bưng bít không cho nghe những thông tin nào bất lợi cho chúng, khiến cho người dân trở nên bức xúc và đấu tranh. Ngọng hay câm vì họ không thể nói lên được những uất ức, những bực bội, những tư tưởng, những ước muốn của họ. Đương nhiên bị điếc và ngọng thì hết sức bực bội, khổ não, và không hạnh phúc.

Trong những xã hội hay tôn giáo ấy, còn một loại điếc và ngọng khác, đó là bệnh điếc và ngọng của những người theo lý tưởng ngôn sứ. Đó là một lý tưởng cao đẹp tuyệt vời! Lý tưởng này rất cần thiết, đặc biệt trong những xã hội hay tôn giáo đang chịu đầy dẫy bất công áp bức. Lý tưởng đó là «loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, giải phóng những kẻ bị giam cầm, cho người mù được sáng mắt, trả lại công lý cho người bị áp bức» (Lc 4,18). Sách Châm ngôn diễn tả một công việc quan trọng của những người mang lý tưởng đó: «Con hãy mở miệng nói thay cho người câm, và biện hộ cho mọi người bất hạnh. Hãy mở miệng phán xử thật công minh, biện hộ cho những kẻ nghèo nàn khốn khổ» (Cn 31,8-9). Nhưng có rất nhiều người mang danh theo lý tưởng ngôn sứ này, đáng lẽ họ phải nói thay cho người câm hay ngọng, nhưng tiếc thay chính họ dường như cũng bị câm và ngọng luôn! Thay vì sáng mắt thính tai để nghe và thấy tình cảnh khốn cùng của những người chung quanh mình hầu lên tiếng thay cho họ, thì họ cố tình giả điếc làm ngơ, bưng tai bịt mắt để khỏi thấy, hầu có thể câm miệng làm thinh cho yên thân, để «cố đấm ăn xôi» hay «ngậm miệng ăn tiền»!

5. «Épphatha», hãy mở ra!

Tuy không điếc và ngọng thể lý, nhưng rất có thể chúng ta đang bị điếc và ngọng về tinh thần hay tâm linh. Điếc và ngọng thể lý thì không phải chịu trách nhiệm về căn bệnh. Nhưng điếc hay ngọng về tinh thần hay tâm linh, thì chúng ta sẽ bị quy kết trách nhiệm trước Thiên Chúa và lương tâm của mình. Vì thế, xét về mặt tâm linh, điếc và ngọng tinh thần hay tâm linh nguy hiểm hơn nhiều. Bị căn bệnh tâm linh này, chúng ta cần chữa cho khỏi. Dù là điếc, ngọng hay câm loại nào, Đức Giêsu cũng có thể chữa lành được, miễn là chúng ta tin vào quyền năng của Ngài và quyết tâm cộng tác với Ngài. Chỉ cần Ngài rờ vào cái tai tâm linh và cái miệng tâm linh của ta và truyền cho chúng: «Épphatha, hãy mở ra!» là bệnh điếc, ngọng, câm tâm linh của ta sẽ được chữa lành. Điều quan trọng là chúng ta phải xác định được mình đang thật sự bị điếc và ngọng về tâm linh thì Ngài mới chữa lành ta được! Nếu bị bệnh mà mình lại cứ nói mình chẳng bệnh gì cả, thì Chúa có quyền năng đến đâu Ngài cũng đành bó tay. Hãy nghe Đức Giêsu nói với người Pharisêu: «Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng giờ đây các ông nói rằng: “Chúng tôi thấy”, nên tội các ông vẫn còn!» (Ga 9,41).

Cầu nguyện

Lạy Cha, con cảm thấy con đang bị điếc và câm – hay ít ra là đang giả điếc và giả câm – trước lời mời gọi của Cha. Cha mời con mở to mắt ra để thấy những nỗi cùng khốn của những người chung quanh con, banh lỗ tai ra để nghe những tiếng rên xiết đau thương của họ, đồng thời mở miệng ra để an ủi họ, xoa dịu đau thương cho họ, và nhất là nói dùm họ, tranh đấu cho họ… Nhưng con đang giả mù giả điếc để có thể câm lặng… hầu được an thân, hầu khỏi bị mất mát những gì mà kẻ áp bức đang ban cho con! Xin Cha hãy chữa lành bệnh ấy cho con!

 

 

 

 

 

65. Câm điếc tâm linh – Lm. Mark Link, SJ.

 

Chủ đề: “Nhiều người trong chúng ta bị câm điếc về mặt tâm linh cần được Chúa Giêsu chữa lành”

Một phụ nữ kia có người bạn bị điếc. Ngày nọ bà ta hỏi người bạn muốn được tặng gì vào ngày sinh nhật. Người bạn ấy đáp lại thật bất ngờ: “Xin bạn hãy vui lòng viết thư cho Ann Landers yêu cầu bà ta in lại bảng kinh cầu nguyện cho người điếc. Bà ấy đã từng in nó trước đây vào mục của bà trong một tờ báo, nhưng tôi đã đánh mất bản sao mục đó rồi!”. Thế là người phụ nữ đã viết thư cho Ann Landers. Và vào ngày 1.6 ngày sinh nhật của cô bạn, bà Ann đã in lại lời cầu nguyện đó trong cột báo của mình. Một đoạn trong lời cầu đó như sau:

“Lạy Chúa, nỗi đau khổ mà người điếc phải gánh chịu là đa số thiên hạ xem họ như những người chuyên làm phiền người khác. Người ta thường thiện cảm với người mù, người què, nhưng lại thường nổi xung và bực bội với người điếc. Kết quả là người điếc thường phải trốn lánh bạn bè và càng ngày càng trở nên khép kín” (William Barclay)

Lời kinh trên cho chúng ta thấy một nỗi niềm, một uẩn khúc nào đó của người điếc mà chúng ta thường ít người nhận ra được. Đa số chúng ta đều cho rằng mù thì tệ hại hơn điếc. Thế nhưng Helen Keller vừa bị mù lẫn điếc thì cho rằng bị điếc không nghe được, thì quả là phần lớn những cánh cửa trong cuộc đời ta đã bị khép chặt lại, chẳng hạn: mở radio thì chả hiểu gì, xem truyền hình cũng chả thú vị gì mà còn phát chán, và hầu như không thể trò chuyện với ai được cả. Vì thế, sau một thời gian chúng ta sẽ cảm thấy cô đơn như bị bỏ rơi.

Câu chuyện về người điếc nói trên giúp ta hiểu rõ hơn bài Phúc Âm hôm nay. Nó giúp ta hiểu được người câm điếc vui sướng như thế nào sau khi được Chúa Giêsu chữa lành. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta cảm nếm được một phần nào vui thú của cuộc sống.

Điều này dẫn chúng ta đến một vài câu hỏi:

Tại sao Chúa Giêsu đã chữa lành người câm điếc ấy?

Tại sao Ngài đã khai thông lỗ tai người ấy?

Tại sao Ngài đã phục hồi miệng lưỡi người ấy?

Câu trả lời nằm trong bài đọc thứ nhất ngày hôm nay. Trong lời mô tả vài dấu chỉ sẽ xảy ra khi Đấng Mêsia đến, tiên tri Isaia đã nói: “Kẻ điếc sẽ được nghe, ai không nói được sẽ mừng rỡ reo lên”… Qua việc chữa lành người câm điếc trên, Chúa Giêsu đã hoàn tất hai dấu chỉ mà tiên tri Isaia đã nói để giúp dân chúng nhận ra Đấng Mêsia. Vậy, một trong những mục đích của việc chữa lành ngày hôm nay là xác nhận rõ hơn Đức Giêsu chính là Đấng Mêsia.

Tuy nhiên, việc chữa lành ngườì câm điếc kia còn tỏ lộ một điều ẩn kín nào đó nơi bản thân Đức Giêsu. Nó cho ta thấy Đức Giêsu là một mẫu người giàu lòng thương xót. Điều này đặc biệt biểu lộ qua cung cách Ngài tách biệt anh chàng câm điếc ra khỏi đám đông. Như ta biết, người điếc thường hay mặc cảm nên lúng túng trước tình cảnh của mình. Họ không hiểu ất giáp gì cả khi nghe người ta hỏi, nên họ luôn cảm thấy mình như ở ngoài rìa. Vì thế khi dẫn anh chàng câm điếc ra khỏi đám đông, Chúa Giêsu đã biểu lộ lòng xót thương thực sự của Ngài đối với anh, Ngài rất nhạy cảm đối với tình cảnh đáng thương của anh. Như thế ngoài việc tỏ cho ta biết Chúa Giêsu là Đấng Mêsia, việc chữa lành người câm điếc còn cho ta thấy rõ lòng thương xót của Đức Giêsu.

Cuối cùng, việc Đức Giêsu chữa lành cho người câm điếc đã tạo nên nguồn hy vọng cho chúng ta là những kẻ đang sống ở thời đại ngày nay.

Trạng thái của người câm điếc không giống trạng thái của riêng chúng ta. Nhiều người trong chúng ta không điếc về thể lý nhưng lại điếc về tâm linh. Chúng tôi muốn ám chỉ gì đây? Hãy dùng một ví dụ để làm sáng tỏ.

Mới đây một bà mẹ và ông bố đến thăm đứa con gái của họ đang lâm trọng bệnh ở nhà thương. Ngay khi họ lái xe rời bệnh viện, bà mẹ bắt đầu vừa khóc vừa nói; “Anh Ron ơi, em chả biết rõ điều gì đang xảy đến cho em, lẽ ra 10 năm trước em có thể cầu nguyện với tất cả tấm lòng cho con gái chúng ta. Lẽ ra em có thể trình bày với Chúa về nó, và lẽ ra em có thể nghe lời Chúa dặn dò em “Đừng lo”. Thế nhưng em không còn làm điều ấy được nữa. Em không còn cầu nguyện được nữa, em không thể nói chuyện với Chúa như em đã thường làm. Hình như về mặt thiêng liêng em đã trở nên như câm như điếc”.

Câu chuyện trên mô tả tình trạng của nhiều người trong chúng ta. Chúng ta đôi lúc cũng cảm thấy khó cầu nguyện khác với chúng ta ngày xưa. Chúng ta cũng cảm thấy khó đối thại với Chúa và chúng ta cũng cảm thấy khó khăn trong việc nghe Chúa nói với chúng ta. Vậy trong trường hợp này, chúng ta phải làm gì? Câu trả lời đã nằm sẵn trong bài Phúc Âm hôm nay. Chúng ta có thể bắt chước người câm điếc trên, nghĩa là tìm kiếm Chúa Giêsu, cùng Ngài bước ra khỏi đám đông và tận hưởng đôi chút thời gian bên sự hiện diện có khả năng chữa lành của Ngài.

Bài Phúc Âm hôm nay khuyên chúng ta nên tạo điều kiện thuận lợi cho Chúa Giêsu để Ngài mở miệng lưỡi chúng ta về mặt thiêng liêng, để Ngài đặt ngón tay của Ngài khai mở đôi tai điếc của chúng ta. Nó cụ thể hơn, Phúc Âm hôm nay mời gọi chúng ta hãy làm lại những gì chúng ta đã từng có thói quen hay làm, tức là bỏ ra ít phút mỗi ngày để cầu nguyện, để Chúa Giêsu thực hiện nơi chúng ta điều Ngài đã làm cho người câm điếc ấy, nghĩa là bài Phúc Âm mời gọi chúng ta hãy để Chúa Giêsu chữa lành bệnh câm điếc của chúng ta.

Như thế, câu chuyện người câm điếc trên nói với chúng ta 3 điều; Thứ nhất, nó mặc khải cho chúng ta Đức Giêsu chính là Đấng Mêsia của Israel đã được mong đợi từ lâu. Đức Giêsu đã thực hiện điều mà Isaia tiên báo Đấng Mêsia sẽ làm, tức là cho người điếc được nghe và người câm nói được.- Thứ hai, câu chuyện người câm điếc mặc khải cho ta biết Chúa Giêsu là Đấng giàu lòng xót thương. Ngài đưa người điếc ra khỏi đám đông để chữa lành cho người ấy. Ngài không biến người ấy thành trò cười cho thiên hạ mà muốn tiếp xúc thân mật riêng tư với người ấy. – Cuối cùng, bài Phúc Âm mặc khải cho chúng ta phương pháp giải quyết các vấn nạn mà nhiều người trong chúng ta đang gặp phải ngày hôm nay. Đó là chúng ta không còn cầu nguyện được nữa, không còn thưa chuyện với Chúa, lắng nghe lời Ngài nói trong tâm hồn chúng ta được nữa. Về mặt thiêng liêng quả thực chúng ta đang bị câm điếc.

Để tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề khổ tâm này, chúng ta hãy bắt chước người câm điếc, là tìm kiếm Chúa Giêsu và xin Ngài chữa lành chúng ta. Cụ thể hơn, chúng ta hãy để riêng vài phút mỗi ngày tiếp xúc với Chúa Giêsu ngõ hầu Ngài sẽ chữa lành và làm cho chúng ta hoàn toàn khoẻ mạnh trở lại.

 

 

 

 

 

66. Đừng Sợ! – Như Hạ, OP

 

Thế giới tràn ngập những con người nhát sợ. Đó là điều kiện cho sự dữ sinh sôi nảy nở. Sự dữ càng tăng cường độ khi con người thích tổng quát hóa những thực tại chỉ nhìn thấy từ một góc độ nào đó. Chính vì muốn tránh thảm họa cho nhân loại, Tin mừng đã muốn chúng ta nhìn thấy toàn diện thực tại, nhất là thực tại về Đức Giêsu Kitô, Đấng Cứu thế đã đến trong thế gian.

ƠN CỨU ĐỘ MUÔN DÂN

Tin mừng Marcô hôm nay mở đầu bằng một dòng vắn tắt mô tả bước đi ngoằn ngoèo của Đức Giêsu tới miền Thập tỉnh. “Hành trình này phần lớn qua những lãnh thổ dân ngoại. Có lẽ thánh Marcô chủ ý nói thế để tiên báo trước về sứ mạng Giáo hội giữa chư dân.” (The New Jerome Biblical Commentary 1990: 613) Ngay trong hành trình đã có chiều hướng mở ra, chứ không khép kín trong lãnh thổ Do thái. Người muốn cho mọi người thấy một chiều kích phổ quát và toàn diện của Tin mừng trong cộng đồng nhân loại. Tin mừng không thể đóng khung trong một cái nhìn phiến diện nào. Nhưng càng thấm sâu tinh thần Tin mừng, càng thấy nhiều chiều cạnh mở tung ra thế giới.

Chính vì thế, khi bắt tay vào việc mở mắt cho người mù hôm nay, Đức Giêsu cũng muốn giải thoát mọi người khỏi cảnh tăm tối với những giới hạn vô nghĩa. Quả thực, sau khi chữa cho “một người vừa điếc vừa ngọng,” (Mc 7:32) “Đức Giêsu cấm họ không được kể chuyện đó với ai cả.” (Mc 7:36) Vừa giải thoát anh, Người lại muốn ngăn chặn đám đông muốn tôn vinh mình. Lệnh cấm đó chỉ muốn giúp mọi người vượt quá tầm nhìn bình thường. Hochết dí vào sự kiện trước mắt, không thể đi xa hơn được. Quả thế, khi chứng kiến phép lạ đó, họ tấm tắc: “Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được.” (Mc 7:37) Dưới cái nhìn của họ, Đức giêsu chỉ là một ông lang tài gioi. Thế thôi! Một cái nhìn như thế cứ phóng tới chắc chắn sẽ kẹt kinh khủng cho sứ vụ của Chúa. “Có lẽ thánh Marcô muốn nhấn mạnh: Đức Giêsu còn hơn một thầy thuốc chữa bệnh. Căn tính của Người chỉ hoàn toàn được mạc khải trên thập giá và trong ngày phục sinh.” (The New Jerome Biblical Commentary 1990: 613)

Quả thực, trên thập giá, Người mới có thể mạc khải hoàn toàn bản chất đầy lòng thương xót của mình. Nhưng ngay hôm nay mọi người đã chứng kiến một phần lòng thương xót đó. Khi nhìn thấy anh chàng điếc và ngọng đó, Đức Giêsu đã động lòng trắc ẩn b iết chừng nào. Đây là một dấu chỉ về tình cảm đặc biệt Chúa dành cho anh: “Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước mếng mà bôi vào lưỡi anh” (Mc 7:33). Đó cũng là một cử chỉ đầy ý nghĩa biểu tượng. Chúa muốn tách anh khỏi đám đông tăm tối.

Ngón tay quyền năng trực tiếp giải thoát các chi thể anh khỏi những giới hạn lầm than và đưa anh vào cuộc sống. Tai và lưỡi là những phương tiện cần thiết để trao đổi với mọi người và nhận những nguồn thông tin cần thiết cho cuộc sống. Trước mặt người đời, anh chỉ là con số không, vì thiếu cả những phương tiện căn bản nhất để sống một cuộc sống bình thường. Bởi thế, khi trả lại cho anh khả năng nghe và nói, Đức Giêsu đã dành lại cho anh tất cả quyền làm người. Anh có cả một cơ hội lớn để tiếp tục hòa nhập và lớn lên như mọi người trần thế. Chỉ cần một lời “hãy mở ra!” (Mc 7:34). Đức Giêsu đã khai thông tất cả. Từ đám đông, anh chẳng có gì. Nhưng nhờ quyền năng Thiên Chúa, anh có tất cả khi trở lại đám đông. Anh có tất cả vì anh đã tin vào quyền năng Thiên Chúa. Quả thế, “Thiên Chúa đã chẳng chọn những kẻ nghèo khó trước mặt người đời, để họ trở nên người giàu có đức tin và thừa hưởng vương quốc Người hứa cho những ai yêu mến Người hay sao?” (Gc 2:5)

HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC

Anh thực sự hạnh phúc. Nhưng tại sao anh hạnh phúc như thế? Anh hạnh phúc vì đã cảm nghiệm sâu xa lòng Chúa xót thương. Chúa biến đổi đời anh. Có lẽ không ai hiểu thấu lòng Chúa thương xót bằng anh. Lòng Chúa xót thương là chỗ dựa duy nhất cho người tín hữu. Có kinh nghiệmvề lòng thương xót đó, mới có thể sống hạnh phúc và bình an.

Khi suy gẫm về lòng Chúa thương xót trong thánh vịnh 50, ĐGH Gioan Phaolô II đã coi Thánh vịnh là “một ốc đảo dành cho việc suy gẫm, nơi đó con người có thể khám phá sự dữ đang ẩn núp trong lương tâm và cầu xin Chúa thanh tẩy và tha thứ. con người thì giới hạn và mỏng dòn, nhưng lại có khả năng xấu xa khi gieo rắc sự dữ và bạo lực, ô uế và sai lầm.” (Zenit 30/07/03) Nhân loại thật đáng thương! Họ rơi vào tăm tối. Vì thế không còn nhận ra ánh sáng chiếu tỏa từ lòng Chúa xót thương.

Giữa một thế gian đầy tăm tối như thế, người tín hữu hãy lắng nghe một “sứ điệp hi vọng”: “Thiên chúa có thế ‘hủy bỏ, thanh tẩy’ lỗi lầm của một tâm hồn biết thống hối. Bởi đấy, người tín hữu ý thức mình được Thiên chúa tha thứ. Chính nhờ trung gian là Đức Giêsu, Đấng đã hiến dâng của lễ toàn hảo lên Thiên Chúa.” (ĐGH Gioan Phaolô II: Zenit 30/07/03) Chỉ trên thập giá Đức Giêsu mới có thể mạc khải tất cả sự thật về lòng Chúa xót thương, nguồn hi vọng duy nhất cho toàn thể vũ trụ. Lời ngôn sứ đã loan báo từ xưa về niềm hi vọng này: “Chính Người sẽ đến cứu anh em.” (Is 35:4) Bởi thế, dù bị bao vây tứ bề và đe dọa muôn mặt, người tín hữu vẫn được Chúa khích lệ: “Can đảm lên, đừng sợ!” (Is 35:4) vì “Chúa là thành lũy bảo vệ đời tôi.” (Tv 27:1).

 

 

 

 

 

67. Người đạo đức – Lm Gioan Trần Khả.

 

Thế nào là một người đạo đức? Phần Lời Chúa hôm nay cho chúng ta hình ảnh của người đạo đức thật và người không đạo đức thật. Người đạo đức thật phản chiếu tâm tình và thái độ giống Chúa Kitô. Người không đạo đức thật là những người không phản ảnh trung thực tâm tình và thái độ của Chúa kitô, trái lại họ có những tâm tình sai lầm thiên vị, ganh ghét như những người được thánh Giacôbê tông đồ khuyến cáo trong bài đọc thứ hai. Họ đã chú trọng đón tiếp người giàu có sang trọng, “Mời ngài lên hàng ghế nhất.” và coi thường khinh rẻ người nghèo: “Chú đứng ở đàng kia”, “hoặc chú ngồi tạm dưới sàn nhà.” Đây là thái độ “trọng phú khinh bần” không được chấp nhận trong tinh thần Kitô Giáo. Chính chúng ta nhiều lần cũng mắc phải trong cách cư xử và lời ăn tiếng nói: “Ông tổng thống, ông kỷ sư, ông bác sỹ, bà thị trưởng… Nhưng cái thằng mỹ trắng, cái thằng mỹ đen, cái con mễ… Lời ăn tiếng nói và cung cách xử thế của chúng ta sẽ cho ta thấy mình là người như thế nào.

Một Bài Học

Người Thổ nhĩ Kỳ có câu truyện kể rằng, có một nhà giáo nổi tiếng cả về tài trí và lòng đạo đức. Một hôm ông ra ruộng làm tiếp với vợ và đã quên giờ phải về đi dự bữa tiệc của một người giầu có quý phái mời. Người nhà và các bạn hối thúc ông phải mau chân kẻo trễ. Ông biết rằng mình không còn đủ giờ để về nhà tắm rửa thay quần áo, nên đã quyết định mặc yên bộ đồ đi làm đó và đi thẳng tới nhà của người quý phái kẻo trễ giờ.

Khi tới nơi, các người đầy tớ và người giữ cổng nhất định không cho ông vào, lý do vì quần áo của ông mặc là quần áo quá bình thường của một nông dân, lại thêm lấm bùn. Ông cố gắng phân giải vì vội vã kẻo trễ, và ông nói cho họ biết ông là thày giáo dạy con của ông chủ nhà. Tuy thế họ vẫn không chịu để ông vào, lý do vì chủ nhà ra lệnh không tiếp người ăn vận bê bối. Sau cùng ông đành chịu chạy qua một nhà người quen gần bên để muợn đỡ một bộ đồ lịch sự, áo khoác và ca vát, cùng giày bóng đi vào. Ông trở lại. Và lần này người ta niềm nở tiếp đón ông và mời ông ngồi vào bàn tiệc. Khi thức ăn được đưa lên, ông liền lấy các thức ăn bỏ vào túi áo khoác. Ông bôi các món ăn vào quần áo; đổ rượu vô giầy… Và miệng ông luôn nói lớn: “Ăn đi, áo khoác, quần tây và giầy bóng các ngươi hãy ăn và uống cho no thỏa đi.” Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn đổ xô về ông thày giáo có thái độ khùng điên kỳ cục này. Sau cùng cha con của ông chủ nhà đến hỏi: “Thưa thày tại sao thầy lại làm kỳ cục như vậy? Tại sao thày không ăn uống mà lại bảo áo quần ăn uống cho thỏa thích đi?”

Ông trả lời: “Khi tôi đến vì vội vã từ ngoài ruộng về không kịp thay quần áo, các người giữ cổng và con ăn đầy tớ nhà ông đã từ chối không tiếp đón tôi. Họ nói rằng gia đình ông ra lệnh cho họ chỉ đón tiếp người ăn bận lịch sự, và không tiếp người hành khất. Và họ đã nhất định từ chối không cho tôi vào cửa. Tôi chỉ được tiếp đón sau khi chạy đi mượn bộ đồ này mặc vào. Như thế tôi trộm nghĩ, bộ quần áo, chứ không phải tôi được đón tiếp vào bàn tiệc.”

Đạo Đức Là Trở Nên Giống Chúa

Người đạo đức thật sẽ có tâm tình và cách cư xử giống Chúa Kitô. Lời Kinh nguyện phải có sức biến đổi tâm tình và tấm lòng làm cho chúng ta có tâm tình giốùng như tâm tình của thiên Chúa; và như thế mới là đạo đức thật. Tiên tri Isaiah loan báo rằng: “Thiên Chúa sẽ đến và cứu thoát con người. Khi Ngài đến thì mắt người mù sẽ sáng lên, và tai người điếc sẽ mở ra. Người què sẽ nhẩy nhót như nai, và người câm sẽ nói được. Đồng khô, hoang địa sẽ có suối nưóc chảy và có ao hồ tươi mát. Lần rở các trang phúc âm chúng ta thấy Chúa Kitô dạy chúng ta sống đạo cách rất cụ thể, chứ không chỉ có lý thuyết kinh kệ, hoặc thiêng liêng trừu tượng. Bài phúc âm hôm nay là một điển hình cụ thể. Chúa Giêsu đã không khuyên người câm và điếc đó là hãy nhẫn nại chịu khó chấp nhận Thánh Ý Chúa vì sự tàng tật của anh, và phần thưởng của anh sẽ lớn lao trên Thiên Đàng! Ngài cũng chẳng khuyên người câm và điếc đó hãy dâng cái thân phận hẩm hiu đau khổ và xấu số của anh lên Thiên Chúa. Chúng ta thường nghe những lời khuyên này trên môi miệng nhiều người khi đi thăm viếng bệnh nhân hoặc khi chứng kiến những người tật nguyền, nhưng chúng ta không nghe Chúa Giêâsu nói như thế. Chúa cũng chẳng khuyên anh đi đến đền thờ để đọc kinh xin khấn.Trái lại Ngài đã nhìn lên trời và thở dài một tiếng. Ngài đã cảm thông được sự đau khổ của con người. Và ngài đã cố gắng chữa lành và phục hồi lại vẻ đẹp của tạo vật mà Thiên Chúa đã tạo dựng.

Thực Hành Việc Chữa Lành

Chúa Giêsu đã truyền cho tai và miệng người câm điếc đó được mở ra. Tình trạng câm và điếc đó đã ngăn cách anh với những người chung quanh. Chúa Kitô đã muốn giải phóng cho anh ra khỏi tình trạng cô lập đó. Có lẽ chúng ta tự bào chữa vì mình không là bác sỹ, không có quyền năng chữa lành như Chúa Giêsu. Tuy vậy ta vẫn có thể làm, và thực hiện được nhiều cái cho anh chị em mình. Nhất là khi họ gặp sự khốn khó. Chúng ta có thể giải thoát anh chị em chúng ta bằng nhiều cách. Chúa Kitô muốn mỗi người chúng ta biết cảm thông với những người tàn tật, yếu đau, nghèo khổ. Ngài không chỉ muốn chúng ta cầu nguyện cho họ, nhưng Ngài còn muốn chúng ta đưa bàn tay lên để xoa dịu nỗi đau thương của họ. Mở miệng ra nói những lời an ủi dịu ngọt. Móc túi mình ra hoặc trích qũy gia đình để thực sự chia sẻ cho người nghèo khó những khi cần thiết. Có được như thế chúng ta mới thực sự là những con người đạo đức.

 

 

home Mục lục Lưu trữ