Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 51

Tổng truy cập: 1365188

YÊU THƯƠNG NHAU KIẾN TẠO THẾ GIỚI MỚI

YÊU THƯƠNG NHAU KIẾN TẠO THẾ GIỚI MỚI

 

(Suy niệm của Lm. Giuse Maria Lê Quốc Thăng)

Tin mừng Ga 13: 31-35 Đã đến giờ Người được tôn vinh là giờ mà Người biểu lộ tình yêu Thiên Chúa cho nhân loại, giờ Người bước vào cuộc thương khó, hiến tế chính mình để cứu độ nhân loại.

Trong Diễn từ Tiệc ly Thánh Gioan ghi lại cho chúng ta việc Đức Kitô mạc khải cho các môn đệ biết điều giải thích cho tất cả cuộc sống của Người: Người đến để biểu lộ cho con người tình yêu của Thiên Chúa. Đã đến giờ Người được tôn vinh là giờ mà Người biểu lộ tình yêu Thiên Chúa cho nhân loại, giờ Người bước vào cuộc thương khó, hiến tế chính mình để cứu độ nhân loại. Người đã chết vì yêu thương nhân loại. Người cũng muốn mọi môn đệ cũng phải yêu như người.

I. TÌM HIỂU LỜI CHÚA: Ga 13, 31-35

Trong diễn từ biệt ly, vào tối Thứ năm Tuần thánh, Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ cách mạnh mẽ: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy yêu anh em, đó là dấu chỉ để người ta nhận biết ai là môn đệ của Người.

a. Sau khi Giuđa rời khỏi phòng ăn có lẽ sau lúc rửa chân và trước khi thiết lập Bí tích Thánh thể, Chúa Giêsu nói bây giờ là lúc Con Người được tôn vinh và Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người. Giờ này là giờ mà Thiên Chúa đã ấn định, giờ mà vì đó Người đến thế gian, không ai có quyền cho xảy ra sớm hơn hay trễ hơn. Đây là giờ Thiên Chúa thực hiện cuộc thương khó của Người để tiêu diệt Satan và sự chết. Đó cũng là vinh quang của Người và là vinh quang của Thiên Chúa.

b. Trước khi từ giã các môn đệ, Chúa Giêsu đã cho các ông biết ý định của Người là ban cho các ông một điều răn mới: Hãy yêu nhau như Người đã yêu thương các ông. Tính chất mới mẻ ở đây được thể hiện trong cách thức yêu thương giữa con người với nhau là yêu như Người đã yêu. Lấy tình yêu của Người làm chuẩn mực, làm gương mẫu để thực hiện. Khác với điều răn yêu thương được Thiên Chúa trao ban thời Cựu ước: hãy yêu thương tha nhân như chính mình.

c. Sự mới mẻ của điều răn này còn được thể hiện ở chỗ tình yêu chính là dấu chỉ để người khác nhận ra ai là môn đệ của Chúa Giêsu. Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ của thầy là các con yêu thương nhau.

II. GỢI Ý SUY NIỆM

1. Tình yêu là căn tính Kitô hữu: Được tạo dựng và được cứu độ trong tình yêu của Thiên Chúa, lại được mời gọi sống điều răn yêu thương, cho nên có thể nói được rằng yêu thương là căn tính, là bản chất của Kitô hữu. Điều này đòi buộc mỗi người luôn phải xét mình xem đã sống và thực thi tình yêu như thế nào. Tình yêu của Kitô hữu không hệ tại ở những cảm xúc tự nhiên, nhưng đó là sự tiếp nối tình yêu của Chúa Giêsu Kitô, một tình yêu siêu nhiên vượt trên hẳn những cảm xúc tự nhiên. Tình yêu ấy luôn mang lại một khả năng biết mở rộng con tim và vòng tay để đến với mọi đối tượng ngay cả với kẻ thù của mình. Yêu vì nhận ra hình ảnh của Thiên Chúa nơi chính tha nhân. Yêu vì họ cùng là con cái Chúa như mình, cùng là anh chị em với mình trong gia đình Thiên Chúa. Yêu vì cùng là chi thể của Chúa Giêsu Kitô.

Căn tính tình yêu làm nên nhân cách, làm nên cuộc đời Kitô hữu. Không yêu thương thì không còn là Kitô hữu. Càng biết yêu, dám yêu, yêu không loại trừ là càng trở nên Kitô hữu chính danh.

2. Yêu như Chúa Giêsu yêu: Tình yêu của Chúa Giêsu thể hiện rất phong phú vì cả cuộc đời của Người là cả một trời yêu thương: yêu đến độ hy sinh quên mình, chết cho người mình yêu. Một khi đã yêu là yêu đến cùng, yêu vô vị lợi. Tình yêu của Người là tình yêu nảy sinh sự sống và điều thiện hảo cho toàn thể nhân loại. Vì thế, yêu như Người đã yêu thật là khó thực hiện đối với bản tính giới hạn, yếu đuối, mỏng dòn của thân phận con người. Mỗi hoàn cảnh, mỗi môi trường, mỗi con người đều có thể noi gương và sống tình yêu Chúa Giêsu cách khác nhau. Tuy nhiên, chiêm ngưỡng tình yêu của Chúa Giêsu chúng ta dễ dàng nhận ra hai đặc tính của một tình yêu chân thành mà mọi người đều có thể thực hiện được. Đó là, hy sinh cho người mình yêu và gần gũi với người mình yêu. Hy sinh đến độ chết cho người mình yêu. Càng hy sinh càng chứng tỏ tình yêu. Càng hy sinh càng cảm nhận hạnh phúc cho mình và càng mang lại hạnh phúc cho người yêu. Khi yêu nhau người ta luôn muốn gần gũi với nhau, gắn bó với nhau. Sự gần gũi gắn bó mật thiết đi vào tận sâu thẳm lòng người, để rồi luôn nhớ về nhau, luôn quan tâm đến nhau và luôn cầu nguyện cũng như ước mong những điều tốt đẹp cho nhau. Chúa Giêsu vì yêu chúng ta, Người đã đến làm người ở giữa nhân loại. Vì yêu mà Người đã trở nên lương thực để đi vào từng con người, để kết hợp mọi người nên một với Người. Không còn có sự gần gũi nào sâu xa, bền chặt hơn thế nữa. Người yêu và chính mình được trở nên một.

Yêu như Chúa yêu đòi mỗi người chúng ta phải biết hy sinh và sống gần gũi, quan tâm đến những nhu cầu, những hoàn cảnh của những người chung quanh. Ngày nay, tình yêu của chúng ta, những Kitô hữu như thế nào ? Có phải chỉ là những cảm xúc tự nhiên ?

3. Tình yêu là dấu chỉ của niềm tin:

Người ta cứ dấu này mà nhận biết anh em là môn đệ Thầy là anh em yêu thương nhau. Tình yêu thương hiệp nhất mọi người trong Hội thánh là dấu chỉ loan báo Tin mừng hữu hiệu nhất, giá trị nhất. Mọi người cố gắng xây dựng sự yêu thương, hiệp nhất trong Hội thánh qua việc cộng tác vào các công việc của Hội thánh, cụ thể là tích cực tham gia các hội đoàn, các công việc giáo xứ, xây dựng giáo xứ mỗi ngày một hiệp nhất hơn. Chúng ta cố gắng xây dựng gia đình mình thành cộng đoàn yêu thương, hạnh phúc. Yêu hy sinh như Người đã yêu; yêu thủy chung như Người đã thủy chung gắn bó nên một với Giáo hội. Làm sao có thể nói cho người khác biết về Thiên Chúa là tình yêu nếu như lòng chúng ta còn hận thù, đố kỵ và ganh ghét. Làm sao nói cho mọi người biết Chúa Giêsu yêu thương đến độ hy sinh chết để cho nhân loại được sống và sống dồi dào nếu người ta chỉ thấy nơi đời sống Kitô hữu sự ích kỷ, thủ lợi và khép kín.

Một thế giới chiến tranh và hận thù, đầy bạo lực và khủng bố trong đó lòng tham, tính ích kỷ ngự trị, chỉ biết đến quyền lợi cá nhân, vật chất hẹp hòi đang biến con người trở nên lạnh lùng chai cứng với nhau, thì Kitô hữu phải làm sáng lên mạnh mẽ ngọn lửa mến của Chúa Giêsu Kitô. Đời sống của Kitô hữu phải vang lên niềm tin của mình.

III. LỜI NGUYỆN TÍN HỮU

Mở đầu: Anh chị em thân mến, Chúa Giêsu đã đến để biểu lộ trọn vẹn tình yêu cứu độ của Người. Tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa, chúng ta cùng dâng lời cầu xin.

1. Ngày nay, Chúa Giêsu Kitô vẫn không ngừng trao ban tình yêu của Người cho nhân thế qua chính Giáo hội, Nhiệm thể của Người. Chúng ta cùng cầu nguyện cho Giáo hội luôn trở nên nơi cưu mang, nơi mang lại tình yêu thương, hạnh phúc và sự sống cho những người nghèo khổ, bất hạnh trong thế giới.

2. Ngày nay, vì sự thờ ơ, vì lòng tham, vì tính ích kỷ của con người mà biết bao anh chị em đang lâm vào hoàn cảnh bất hạnh, cùng khốn trong đáy vực của xã hội. Chúng ta cùng cầu nguyện cho những anh chị em đau khổ, bất hạnh, nghèo đói tìm được tấm lòng bác ái yêu thương quảng đại của nhiều người chung quanh.

3. Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy là các con yêu thương nhau. Chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi người trong cộng đoàn chúng ta luôn biết đón nhận tình yêu của Thiên Chúa để biết cảm thông với người nghèo khổ; biết tha thứ dịu dàng với những kẻ nghịch thù; biết quảng đại hy sinh vì anh chị em.

Lời kết: Lạy Thiên Chúa là tình yêu, chúng con cảm tạ Chúa đã yêu thương chúng con vô cùng. Xin ban Thánh Thần tình yêu của Chúa cho chúng con, để chúng con biết đáp trả tình yêu Chúa bằng chính tình yêu của mình dành cho tha nhân. Xin cho chúng con biết yêu mà không hề tính toán; biết cho đi mà không mong báo đền; biết quảng đại thứ tha. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô Chúa chúng con.

 

23.Hãy yêu thương nhau

(Suy niệm của Lm. Alfonso)

Tin mừng Ga 13: 31-35  Đoạn văn Tin mừng hôm nay được xem là một trong những lời tâm tình nhất của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ, vì nó nằm trong bối cảnh Chúa Giêsu sắp chia tay các môn đệ yêu dấu.

Suy niệm

Đoạn văn Tin mừng hôm nay được xem là một trong những lời tâm tình nhất của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ, vì nó nằm trong bối cảnh Chúa Giêsu sắp chia tay các môn đệ yêu dấu. Có thể nói những tâm tình của người sắp rời xa dành cho người ở lại lúc này đây là những tâm tình căn cốt nhất, tâm huyết nhất, và là lời nhắn nhủ đầy tha thiết.

Chúa Giêsu cho biết Chúa Cha làm hiển danh Con của Ngài khi Người Con được giương lên cao trên Thánh giá. “Bây giờ Con Người được vinh hiển và Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người”. Chúa Giêsu xác tín rằng vì mang cả nhân tính lẫn thiên tính, cương vị của Con Người Giêsu được tôn vinh nơi cuộc khổ nạn và và đỉnh điểm nơi phục sinh là dấu chỉ Người chiến thắng tội lỗi và sự chết cách vinh hiển. Chính Người là hiện thân của “Thiên Chúa ở với loài người”, như Bài đọc II trích sách Khải Huyền cho biết: “Người sẽ lau khô mọi giọt lệ ở mắt họ. Sự chết chóc sẽ không còn nữa, cũng không còn than khóc, không còn kêu la, không còn đau khổ”. Giờ đây bắt đầu một sự mới mẻ và hoàn thiện của việc thực thi “giới răn mới”. Chúa Giêsu, Đấng không đến để bãi bỏ điều luật nhưng để kiện toàn. Việc Người kiện toàn tình yêu của giới răn cũ là “mến Chúa yêu người” giờ đây được đòi hỏi thêm nở tình bác ái huynh đệ: “Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng hãy yêu thương nhau". Yêu tha nhân như chính mình chưa đủ, còn phải yêu tha nhân như gương Chúa Giêsu Kitô đã yêu.

Sở dĩ Chúa Giêsu có thể yêu như thế vì Người mô phỏng theo tình yêu Chúa Cha dành cho loài người cũng đến cùng đến nỗi sẵn sàng trao ban Con Một. Thiên Chúa còn yêu thương con người ngay lúc con người còn là tội nhân, Ngài biết tại sao họ lại hành xử và phản ứng như vậy, nên Ngài thông cảm và tha thứ với những yếu đuối của con người. Qua đó Chúa mong muốn chúng ta tập theo cách hành xử như Chúa, con tim như Chúa, bao dung nhân hậu như Chúa, có cái nhìn như Chúa. Đó là tình yêu ân cần, tận tâm, vô vụ lợi, sẵn sàng hiến mình.

Trong thế giới ích kỷ và người ta dửng dưng với nhau, ham mê tiền bạc, bóc lột người nghèo, Kitô hữu càng cần thể hiện cách cụ thể tình yêu đó để người chung quanh nhận ra người Kitô hữu là môn đệ đích thật của Chúa Kitô. Thù hận, tìm cách trả thù chỉ làm cho con người khổ sở bất hạnh. Ngay cả khi người ta xúc phạm đến mình, nếu mình tha thứ, mình sẽ sống an bình và hạnh phúc hơn.

Ngày 23.03.2019, ĐHY Angelo Becciu, Tổng trưởng Bộ phong thánh đã chủ sự Lễ phong chân phước cho Mariano Mullerat Soldevila, một bác sĩ có lòng bác ái, thương yêu giúp đỡ người nghèo. Với đức tin mạnh mẽ, bác sĩ bênh vực Giáo hội trong thời chiến tranh bách hại. Đến phút cuối, bác sĩ vẫn chăm sóc cho người làm hại đến mình.

Mullerat theo học ngành y tại đại học Barcellona và tốt nghiệp 7 năm sau đó, năm 1921, khi 24 tuổi. Một năm sau, anh kết hôn và bắt đầu đi đến các thành phố lân cận để chữa trị miễn phí cho những người nghèo. Anh an ủi khuyến khích những người nằm liệt giường và những người bệnh nặng siêng năng lãnh nhận các bí tích và lo liệu để những người này có thức ăn cũng như thuốc thang đầy đủ.

Năm 1931, cách mạng  lan rộng khắp cả nước, Cộng hòa Tây Ban Nha lên nắm quyền, cùng lúc vua Alphongso XIII bị đi lưu đày. Một số người gần gũi thân cận với bác sĩ Mullerat đã đề nghị ông rời Tây Ban Nha, nhưng ông từ chối. Người ta cũng đề nghị ông chạy đến ẩn náu ở Zaragoza, nơi ông sẽ được an toàn, nhưng một lần nữa ông không muốn làm thế. Ông tin rằng mình phải hoàn thành sứ mệnh giúp đỡ người nghèo. Tràn đầy niềm tin và không sợ phải đối mặt với nguy hiểm, vẫn quyết ở lại nơi đó.

Và rồi không lâu sau đó, những người lính đã đến nhà bác sĩ và bắt anh đưa đi. Một phụ nữ có đứa con bị bệnh đã bước ra giữa đường và chặn chiếc xe tải dừng lại, và hỏi xem bác sĩ Mullerat có thể giúp con của bà không. Những quân lính đã cho bác sĩ khám bệnh cho đứa bé và kê đơn thuốc. Kế đó, bác sĩ Mullerat cũng nhận thấy rằng một trong những người lính dân quân đang bị một vết thương, ông liền hỏi xem mình có thể kiểm tra vết thương cho anh ta không. Người lính chỉ cho ông thấy một vết cắt sâu ở chân, và bác sĩ đã băng bó cho anh ta và chỉ cho anh ta cách chăm sóc vết thương. Sứ mệnh bác sĩ của ông đã là phúc lợi cuối cùng cho một trong những kẻ tra tấn bắt bớ ông.

Trong bài giảng Thánh lễ phong chân phước, ĐHY Becciu nhận định: “Chân phước tử đạo Mullerat không chỉ là một anh hùng, còn thúc giục chúng ta trở nên đồng hình trọn vẹn hơn với Chúa Kitô, khi tìm thấy nơi Người suối nguồn của sự hiệp thông Giáo hội đích thực, để chúng ta có thể làm chứng tá cho xã hội ngày nay về tình yêu và sự dấn thân của chúng ta với Chúa và với anh em của chúng ta. Bằng gương sáng và lời chuyển cầu của mình, vị chân phước giúp chúng ta không để mình bị sự chán nản và trì trệ thống trị”.

Hành động yêu thương đến cùng là cung cách hành xử của Thiên Chúa, và “căn cứ vào điều này mà mọi người nhận biết các con là môn đệ của Thầy, là nếu các con yêu thương nhau”. Chính khi yêu thương nhau như Chúa làm con người được hạnh phúc thật sự, và Thiên đàng là nơi người ta yêu thương, sống hạnh phúc vì quan tâm đến nhau. Vậy, lạy Chúa, xin cho chúng con nhận ra không có con đường nào khác dẫn tới Thiên đàng ngoài con đường yêu thương. Khi chúng con yêu như Chúa Giêsu yêu là chúng con đang được trở nên thần hóa, đang bắt chước Thiên Chúa và dần trở nên thánh vì Thiên Chúa là Đấng Thánh. Amen.

 

24.Yêu thương và giúp đỡ

Thày truyền cho các con một điều răn mới là các con hãy yêu thương nhau. Một bác nông dân nghèo túng ngồi trước cửa nhà và than thở vì không biết phải tìm đâu ra tiền để nuôi sống gia đình. Đang lúc rầu rĩ như vậy, thì có một người lạ mặt đi qua, trên tay cầm một con ngỗng. Người khách lạ trao con ngỗng cho bác và nói: bác hãy chăm sóc con ngỗng này, nó sẽ đền đáp cho bác gấp bội. Nói xong người khách lạ bỏ đi. Bác nông dân mang con ngỗng vào nhà và cho nó ăn uống đầy đủ. Bác cũng làm cho nó một cái chuồng nho nhỏ và xinh xinh.

Sáng hôm sau, vừa thức dạy, bác liền đến thăm con ngỗng. Bác nhìn vào trong chuồng và thấy một quả trứng vàng. Bác nhặt lấy quả trứng rồi đem đi bán. Liên tiếp trong một tuần lễ, ngày nào bác cũng nhặt được một quả trứng vàng. Không bao lâu, bác đã mua sắm đầy đủ những thứ cần thiết cho gia đình. Đồng thời bác cũng chăm sóc cho con ngỗng một cách chu đáo.

Thế nhưng, càng có tiền thì lòng tham của bác càng gia tăng. Bác không muốn ngày nào cũng phải đi nhặt quả trứng vàng nữa. Bác muốn tức khắc tất cả kho tàng chứa đựng ở trong bụng con ngỗng. Nghĩ thế cho nên bác mới giết con vật, mổ bụng nó ra, nhưng hỡi ôi, con vật thì đã chết và trong bụng nó cũng chẳng có lấy một quả trứng vàng nào. Giữa lúc bác đang buồn nản và tuyệt vọng, thì người khách lạ xuất hiện. Nhìn thấy cảnh tượng trên, người ấy bèn nói: Tôi đã bảo với bác rằng, nếu bác chịu khó chăm sóc cho con ngỗng của tôi, thì nó sẽ đền đáp gấp bội cho bác. Bây giờ bác đã giết nó thì bác sẽ mất đi tất cả.

Trong một bài hát mang tựa đề: Hãy hy sinh để được thêm một ngày trên cõi phúc, có lời ca như sau: Đừng làm lơ khi băng qua đường giữa lúc người nghèo khổ đang cầu xin được giúp đỡ. Hãy lắng nghe lời khẩn khoản của một bà già nghèo đói. Bởi vì giúp cho bà là bạn sẽ được sống thêm một ngày trên cõi phúc.

Một bản nhạc khác cũng đã nhấn mạnh đến tình yêu thương như sau: Cha ông chúng ta đã dạy chúng ta thế nào là sống bác ái, là sống chia sẻ, nhưng có ai trong chúng ta đã nhớ thực hiện những điều dạy bảo ấy.

Câu chuyện và những bài hát trên làm cho chúng ta nhớ tới hoạt cảnh của ngày phán xét, ngày ấy chúng ta sẽ bị Chúa tra hỏi về điều gì nếu không phải là về những hành động bác ái chúng ta đã làm hay đã không làm cho người khác. Rồi từ đó, số phận đời đời của chúng ta sẽ được ấn định. Vì thế, cốt lõi của cuộc sống là tình bác ái, việc cần phải làm ngay là thực thi giới luật yêu thương, như lời Chúa Giêsu đã nói với chúng ta qua đoạn Tin Mừng hôm nay: Thày truyền cho các con một điều răn mới, là các con hãy yêu thương nhau.

Bộ đồng phục của người Kytô hữu đâu có phải là màu áo này màu áo nọ, đâu có phải là những hình thức đạo đức bên ngoài, mà là tình bác ái: Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thày, là các con yêu thương nhau. Trở lại với câu chuyện lúc ban đầu: con ngỗng chỉ đẻ được quả trứng vàng, nếu nó được chăm sóc. Còn nếu giết nó đi, loại trừ nó đi, thì nó sẽ trả lại cho chúng ta sự nghèo túng và cô đơn. Đối với người khác cũng vậy, như mộ bài hát đã diễn tả: Kẻ thù ta đâu có phải là người, giết người đi thì ta ở với ai. Nói cách khác, những chăm sóc và giúp đỡ anh em sẽ đem lại cho chúng ta những quả trứng vàng trong ngày sau hết.

 

25.Yêu như Chúa yêu

(Suy niệm của Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy)

Tin mừng Ga 13: 31-35 Nếu con người sống không có tình yêu thì cũng chỉ là một Robot cô độc lạnh lùng mà thôi.

Thầy ban cho anh em điều răn mới là anh em hãy thương yêu nhau như Thầy đã yêu thương anh em (Ga,13,34). Vậy chúng ta đã sống giới răn mới đó như thế nào và tình yêu thương mà chúng ta đang sống đó là tình yêu thương nào?

Nhân loại ngày nay đã sáng chế ra Robot để làm thay con người nhưng Robot không biết yêu mà chỉ là một chiếc máy vô hồn. Trong bài luận văn của em Phan Hoàng Yến, học sinh lớp 9A2 trường trung học Chu Văn An, Hà Nội, đã gây ấn tượng mạnh trong xã hội hôm nay.

Bài văn được viết như sau: có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát minh vĩ đại của con người. Một trong số đó chính là sự sáng chế ra robot, và càng ngày, robot càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bộn bề của cuộc sống. Chỉ lạ một điều: đó là trong khi các nhà khoa học đang "vò đầu bứt tóc" không biết làm sao có thể tạo ra một con chip "tình cảm" để khiến "những cỗ máy vô tình" biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận thì dường như con người lại đi ngược lại, càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Đó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành rộng lớn không những chỉ dừng lại ở một cá nhân mà đang len lỏi vào mọi tầng lớp xã hội – bệnh vô cảm. Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ. Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú. Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?

Quả thực, nếu con người sống không có tình yêu thì cũng chỉ là một Robot cô độc lạnh lùng mà thôi. Nhân loại ngày nay có thể sáng chế ra Robot để làm thay con người nhưng đáng tiếc Robot thì không có tình yêu, vì nó chỉ là cái máy không hồn. Phải chăng nó cũng là phản ảnh lối sống vô cảm không hồn của con người thời đại hôm nay? Có mọi sự nhưng thiếu tình yêu.

Quả thật Robot ngày nay có thể đọc kinh, hát thánh ca nhưng không có tình yêu trong hành động của mình. Robot ngày nay có thể đi chợ, quét nhà, ru em nhưng vô cảm với công việc của mình. Nói đúng hơn, Robot có thể nói, có thể làm nhưng vô hồn, vô cảm, lạnh lùng vì thiếu tình yêu.

Đạo Công Giáo đặt nền tảng trên tình yêu. Yêu Chúa, yêu người. Yêu Chúa không dừng lại ở việc máy móc đi lễ hay đọc kinh ra rả, nhưng phải yêu Chúa hết lòng hết trí khôn và yêu thương anh em như chính bản thân mình. Chính vì vậy Chúa đã nói trong bài Tin Mừng hôm nay: "Thầy ban cho anh em điều răn mới là ành em hãy thương yêu nhau như Thầy đã yêu thương anh em" (Ga,13,34)

Vậy "Yêu Như Chúa Yêu" là như thế nào?

Với bản tính tự nhiên, chúng ta thường giới hạn tình yêu nơi những người thân cận: Yêu thương những kẻ thuộc về mình như cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh em và những người yêu thương chúng ta, những người có thể đền đáp công ơn cho chúng ta. Nhưng để yêu như Chúa, chúng ta không được dừng lại ở đó, chính Chúa Giêsu đã nói: “nếu các ngươi yêu thương những kẻ yêu thương các ngươi, thì có công cán gì? Những người thu thuế chẳng làm như thế sao”? (Mt 5,6).

Vì vậy, "Yêu Như Chúa Yêu" là phải đi xa hơn: yêu thương hết mọi người; yêu thương những người không có gì để đền đáp cho chúng ta; yêu thương cả những người bất đồng ý kiến; yêu thương những người không yêu thương chúng ta; thậm chí chúng ta cần phải yêu thương những người ghét bỏ chúng ta, bách hại chúng ta. Đó là tình yêu phổ quát, tình yêu không loại trừ một ai.

"Yêu Như Chúa Yêu" là biết cúi xuống rửa chân cho nhau để bày tỏ một tình yêu sâu thẳm, cho dù người ấy là Giuđa, kẻ phản bội tình yêu.

"Yêu Như Chúa Yêu" là biết hạ mình xuống ngang hàng với người mình yêu để cảm thông, chia sẻ và yêu thương như "bạn hữu thân tình".

"Yêu Như Chúa Yêu" là "yêu cho đến cùng", yêu cho đến chết và chết trên thập giá. Vâng, kể từ khi Con Thiên Chúa đã yêu thương nhân loại cho đến cùng, thì luật yêu thương đã trở thành điều răn mới, mới ở đây chính là yêu "Yêu Như Chúa Yêu".

Như vậy, yêu "Yêu Như Chúa Yêu" không phải là tình yêu vị kỷ (Eros). Yêu người khác chỉ để lợi dụng, chỉ để chiếm đoạt. Còn Yêu "Yêu Như Chúa Yêu" chính là tình yêu vị tha (Agapé). Agapè là thứ tình yêu xả kỷ, vị tha, chỉ biết tìm hạnh phúc cho người khác. Đó là tình yêu sẵn sàng hy sinh cho kẻ khác, quên mình, quên hạnh phúc của mình để nghĩ đến người khác. Nó không phải là tình yêu theo bản năng, ưa thích những gì đẹp đẽ nơi người khác, mà là sẵn lòng vươn tới tha nhân, hành động vì lợi ích của tha nhân. Nó không phải là yêu thương dành cho thân thuộc mà thôi, nhưng cho hết mọi thành viên trong nhân loại.

Chúng ta chỉ có thể yêu "Yêu Như Chúa Yêu" khi chúng ta dám xả thân đến mức như Chúa Giêsu đã hiến dâng mạng sống cho chúng ta. Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu hiến thân cho người mình yêu. Amen.

 

26.Di chúc Tình yêu

(Suy niệm của Dã Quỳ)

Trong căn phòng Tiệc Ly, Chúa Giêsu đã trao ban chính mình cho chúng ta trong Bí Tích Thánh Thể. Tình yêu trào tràn trong con tim của Người và vì thế, ân ban Thánh Thể còn được lồng vào bằng những dấu chỉ khác của tình yêu. Chúa rửa chân cho môn đệ là cụ thể hóa tình yêu trong phục vụ. Tiếp nối là trao ban di chúc thiêng liêng: Hãy Yêu Thương nhau. Đây là lệnh truyền, là tiếng gọi tha thiết với môn sinh của Chúa và với tất cả Kitô hữu chúng ta hôm nay.

Những người thầy trên trần gian khi truyền dạy cho môn sinh bài học đạo đức hay những luật lệ thì dường như không một thầy nào dám lấy chính mình ra để làm gương hay mời gọi trò hãy nhìn thầy, học cách sống của thầy, hoặc hãy sống như thầy đã sống...Thế nhưng, Chúa Giêsu - Chúa của chúng ta khi truyền ban bài học yêu thương, Người dạy môn đệ: "Các con hãy yêu thương nhau." Vậy yêu cách nào? "Như Thầy đã yêu thương các con thì các con cũng hãy yêu thương nhau."(Ga 13,34) Nghĩa là khi các con thực hành đức yêu thương nhau, các con hãy nhìn vào chính gương của Thầy đã yêu thương các con. Đây như là phương cách và cũng là động lực để các con có thể thực hiện được. Bởi vì, yêu thương nhau không dễ chút nào.

- Như Thầy đã yêu thương các con. Thầy yêu như thế nào? Chúa đã chứng minh tình yêu của Người yêu thương chúng ta bằng sự khiêm hạ nhập thể làm người "Vì loài người chúng ta và để cứu độ chúng ta, Người đã từ trời xuống thế"(Kinh Tin Kính N. C.); bằng cuộc đời nghèo khó hy sinh từ Belem, Nazareth đến đồi Canvê; tất cả là một tình yêu hy sinh vì chúng ta như lời Thánh Phaolô khẳng định "Chúa Kitô đã yêu tôi và hiến mạng vì tôi."( x.Gl 2,20c)

Chúa yêu tất cả loài người chúng ta dù tội lỗi, yếu hèn, hay phản bội và Người muốn giải thoát chúng ta khỏi mọi nỗi đau thương. Tình yêu của Chúa không chỉ dừng lại ở đó nhưng Người còn đi xa hơn là Chết và Phục Sinh để ban cho chúng ta sự sống đời đời. Tình yêu của Chúa cũng không chỉ kéo dài trong cuộc đời ba mươi ba năm nhưng là mãi đến tận thế. Tất cả Tình yêu của Chúa là hy sinh, là hiến ban chính mình "Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình."(Ga 15,13)

- Các con hãy yêu thương nhau. Chúa không truyền dạy chúng ta: Như Thầy đã yêu thương các con thì các con cũng hãy yêu lại Thầy như vậy, nhưng Chúa muốn chúng ta yêu thương nhau như Chúa đã yêu thương ta. Đây là điều răn mới, mới ở chỗ yêu như Chúa yêu; yêu nhau như Chúa yêu ta và chính ở điểm này sẽ chứng minh chúng ta yêu Chúa thế nào và đáp đền tình Người yêu ta ra sao, như lời Thánh Gioan nhắc: "Nếu ai nói:'Tôi yêu mến Thiên Chúa' mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối."(1Ga 4,20a) Khi chúng ta yêu thương nhau, chứng tỏ Thiên Chúa hiện diện ở giữa chúng ta và tình yêu của Người tràn đầy trong tim ta.

Yêu thương nhau như Chúa yêu ta phải được cụ thể hóa bằng việc làm như chính Chúa đã dạy, đã thực hiện. Phải "Yêu thương cách chân thật và bằng việc làm."(1Ga 3,18) chứ không chỉ nói suông. Tình yêu nói thì dễ nhưng để sống, đòi ta phải hy sinh vì "Hy sinh đó là thực tập sống tình yêu". Tình yêu không hy sinh như xác không hồn.

Yêu như Chúa yêu không dễ chút nào khi yêu thương người mình chẳng thích chẳng ưa. Khó lắm khi yêu thương kẻ làm hại ta, hiểu lầm ta, gây đau khổ cho ta... Yêu như Chúa yêu còn là đón nhận những yếu đuối của anh em và can đảm sửa lỗi cho nhau. Chỉ khi tâm hồn ta hướng về mầu nhiệm tình yêu của Chúa, cảm nhận sâu xa tình Chúa yêu thương ta dẫu bao lần ta lỗi tội, lúc đó ta biết ơn vì Chúa đã yêu ta bằng một tình yêu vô cùng, thì đến lượt ta, lòng biết ơn và ân sủng Chúa sẽ giúp ta yêu thương người dù người chẳng yêu ta. Và khi yêu như vậy, tình yêu của ta mới có giá trị vì đòi ta hy sinh bỏ mình. Chắc chắn để có được tình yêu dạt dào trong tim và có thể yêu thương, ta phải cầu xin ân huệ của Chúa Thánh Thần thì ta mới có thể yêu như Chúa yêu và yêu bằng tình yêu của chính Chúa "Vì Thiên Chúa đã đổ tình yêu của Người vào lòng chúng ta, nhờ Thánh Thần mà Người ban cho chúng ta."( Rm 5, 5b)

- Yêu thương nhau, dấu chỉ là môn đệ của Chúa. Tình yêu là luật, là tinh thần của người môn đệ Chúa Kitô và của mỗi Kitô hữu chúng ta. Chúa chọn gọi chúng ta, Người sai chúng ta ra đi nhưng chưa nói ta làm việc này việc kia, mà điều đầu tiên và quan trọng đó là "Yêu thương nhau" bởi vì: "Ở điểm này, mọi người sẽ nhận biết các con là môn đệ của Thầy là các con có lòng yêu thương nhau."( Ga 13,35) Đây là lời chứng hiệu quả nhất và là lời rao giảng mà con người mọi thời đại đều muốn thấy và nghe.

Vậy sống yêu thương nhau là sứ mệnh của chúng ta. Tình yêu đưa đến hiệp nhất; tình yêu mang lại an vui. Vì thế, yêu thương nhau sẽ như mặt trời mọc lên chiếu sáng, lan tỏa cho mọi người xung quanh trong bất cứ nơi nào những Kitô hữu hiện diện, để rồi khi người ta nhận ra chúng ta là con cái của Chúa, người ta cũng sẽ nhận ra Chúa của chúng ta là Thiên Chúa Tình Yêu và tin yêu Chúa. Đây là sứ vụ và cũng là thách đố cho mỗi cộng đoàn Kitô hữu chúng ta sống giữa lòng thế giới hôm nay.

Yêu thương nhau như Chúa yêu là di chúc, là luật, là tinh thần và là sứ mệnh của chúng ta, những môn đệ Chúa Kitô. Yêu thương nhau như Chúa yêu cũng là lời chứng hùng hồn trong công cuộc truyền giáo của Giáo hội. Chúng ta cầu xin Chúa Thánh Thần dạy bảo chúng ta và giúp chúng ta tuân giữ di chúc Tình yêu của Chúa Giêsu.

Lạy Chúa Giêsu, cảm tạ Chúa đã yêu thương chúng con và thí mạng vì chúng con. Xin ban Thánh Thần của Chúa cho chúng con để Người dạy chúng con biết yêu thương nhau như Chúa đã yêu chúng con. Amen.

 

27.Dấu chỉ môn đệ Chúa Kitô

(Suy niệm của Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa)

Là Kitô hữu, bình thường ai cũng muốn kẻ khác nhận biết mình là con cái Chúa trong Hội Thánh. Dĩ nhiên vẫn có đó những Kitô hữu không muốn kẻ khác nhận biết mình là con cái Chúa. Với xã hội rộng lớn, bản thân không nắm rõ. Tuy nhiên ngay trong chính mãnh đất thân yêu Việt Nam này thì đã từng có nhiều người e ngại kẻ khác biết mình là Kitô hữu. Sợ bị thua thiệt về đường công danh, lợi lộc hay học vấn mà nhiều người đã ghi vào lý lịch ba chữ "không tôn giáo". Ngay cả đến hôm nay, trong các lớp học cấp ba, cao đẳng, đại học, khi mà một số thầy cô còn dè bỉu Công giáo qua các bài học về thuyết tiến hóa, về sự hình thành tôn giáo... Các thầy cô thường lấy chuyện Kinh thánh Ađam - Evà ra mà diễu cợt. Tôi đã nghe nhiều em học sinh, sinh viên thú nhận rằng những lúc ấy các em dường như không muốn ai biết mình là Công giáo. Nhiều thầy cô có thể vì thiếu hiểu biết hay vì cố tình xuyên tạc nên đã có những lời giảng dạy mang tính phê bình chỉ trích tôn giáo, cách riêng Công giáo. Rất nhiều em học sinh, sinh viên viên vì chưa hiểu biết giáo lý, nhất là Thánh Kinh nên có thái độ tự ti là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên bài viết này không trực tiếp đề cập đến cái thực tế đang tồn tại ấy. Xin được mạn bàn về cái dấu chỉ mà Chúa Giêsu nói đến trong đoạn văn Tin mừng Gioan 13,33-35. Dấu ấy là "các con yêu thương nhau". Yêu thuơng nhau thì cũng có ba bảy đuờng yêu thương. Không phải hễ yêu thương nhau là ta đã là môn đệ Chúa Kitô. Để đích thực là môn đệ của Người thì ta phải "yêu thương nhau như Người yêu thương ta" (x.Ga 15,12). Đây mới chính là dấu chỉ chính danh, chính hiệu.

Vậy thế nào là yêu thương nhau như Chúa Kiô yêu thương ta? Chúng ta vốn quen tai với những dẫn giải rằng phải yêu thương cho đến cùng, phải hiến dâng mạng sống vì người mình yêu, phải cúi xuống rửa chân cho nhau tức là hầu hạ nhau... Rồi phải yêu thương không chỉ người dễ thương mà còn cả những người dễ ghét, những người bắt bớ hoặc đang làm hại chúng ta. Yêu thương nhau như Chúa yêu là giang tay đón nhận cả người phản bội mình làm bạn hữu...Những dẫn giải trên không sai nếu không muốn khẳng định là rất đúng. Tuy nhiên, bản thân vẫn thấy còn lấn cấn chút gì đó trong thực hành.

Thế nào là yêu đến cùng đây? Không lẽ ta phải dùng chính cái chết của mình để minh chứng. Quả thật đã và đang có nhiều người sống yêu thương đến cùng như vậy. Thế nhưng ngoài các Thánh Tử Đạo thì có mấy ai chấp nhận chết vì yêu thương, chưa kể chết cho người tội lỗi. Cúi xuống để hầu hạ nhau ư? Vẫn có đó nhiều người xưng mình là tôi tớ, là đầy tớ mà đâu có chịu cúi xuống. Dù vậy, có ai dám to gan nói họ chưa phải là môn đệ của Chúa. Giang tay ra đón nhận nhau cả những khi họ là người công chính lẫn khi họ là người bất nhân, tàn ác, quả là không mấy dễ dàng. Và tính chất vị tha của tình yêu trong những cách thế ấy hình như chưa mấy rõ nét.

Yêu thương ai là nỗ lực làm cho người mình yêu phát triển và nên tốt đẹp hơn cả mình.

Một trong những cách thế yêu nhau như Chúa yêu ta mà Tin Mừng gợi ý, đó là làm cho người mình yêu được phát triển và gặt hái thành quả hơn cả mình. "không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại..." (Ga 15,16). "Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa..." (Ga 14,12).

Quả thật sau khi Chúa Giêsu về trời và Thánh Thần được ban xuống thì các Tông đồ đã làm được nhiều sự lạ cả thể hơn cả Thầy chí thánh. Các Ngài cũng chữa lành bệnh tật, xua trừ ma quỷ, phục sinh kẻ chết, rao giảng Tin Mừng mà kết quả xem ra khả quan hơn Thầy khi Thầy còn tại thế. Xưa những ai đụng đến gấu áo của Thầy thì được chữa lành mọi bệnh tật thì nay chỉ cần bóng Phêrô phủ trên ai thì họ đều được chữa lành. (x.Cv 5,15-16).

Chúng ta có thể đã cúi xuống hầu hạ một ai đó nhưng muốn họ hơn cả mình thì còn phải xét lại. Chúng ta có thể đã tận lực tận tâm lo cho một ai đó về thể chất hay tinh thần nhưng với ý hướng là muốn cho họ vượt qua mình thì cũng hơi khó. Một anh chị em dân tộc thiểu số thẳng thắn thú nhận rằng: con có thể giúp cho người xóm giềng làm ăn kinh tế nhưng muốn cho họ giàu hơn con thì con không muốn. Các em thiếu nhi cũng tự nhận rằng bày cho bạn làm toán thì được nhưng không muốn bạn ấy học giỏi hơn mình. Và chính bản thân tôi, một linh mục chính xứ đang có linh mục phó xứ và thầy phó tế phụ giúp, đã nhiều lần tôi hướng dẫn các ngài trong lãnh vực mục vụ và cách thế giảng dạy, tuy nhiên thử hỏi mình có thực tâm muốn thầy sáu hay cha phó có uy tín trước mặt bà con giáo dân hơn mình không. Một câu hỏi thật khó trả lời.

Không phải đã lãnh nhận Bí tích Thánh tẩy, không phải giữ luật tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật, không phải siêng năng lãnh nhận các Bí tích, không phải chuyên chăm đọc kinh, lần hạt... là những dấu chỉ minh chứng ta là môn đệ Chúa Kitô. Những điều ấy tuy là cần nhưng không đủ. Bởi chưng vẫn đó nhiều người đã lãnh nhận Bí tích Thánh tẩy, tham dự Thánh lễ Chúa Nhật đều đặn, thường xuyên lãnh nhận các Bí tích hay siêng năng lần chuổi kính Đức Mẹ mà vẫn sống "không ra người có đạo", nói theo kiểu cách bình dân. Tất thảy chỉ vì một lẽ này: người ta sẽ nhận ra các con là môn đệ của Thầy là các con yêu thương nhau, yêu thương nhau như Thầy yêu thương các con.

Yêu ai mà muốn người mình yêu nên tốt đẹp và phát triển hơn cả mình, đúng là một trong những dấu chỉ minh chứng đó là một tình yêu vị tha, một tình yêu vô vị lợi. Và chắc chắn đó là một trong những cách thế yêu thương nhau như Chúa Giêsu đã yêu thương chúng ta.

 

home Mục lục Lưu trữ