Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 42

Tổng truy cập: 1379340

CHÂN DUNG CỦA SỨ GIẢ TIN MỪNG

CHÂN DUNG CỦA SỨ GIẢ TIN MỪNG – Lm Giuse Tạ Duy Tuyền

Một cuộc đời đẹp là một cuộc đời dấn thân vì lợi ích cho tha nhân. Một tâm hồn thanh cao là tâm hồn luôn thanh thoát khỏi những bon chen vật chất, những vinh hoa phù phiếm mau qua. Đó chính là mẫu người mà xã hội hôm qua cũng như hôm nay đang cần, rất cần họ để điểm tô cho xã hội thêm phong phú nhờ những cống hiến vô vị lợi và đầy lòng quảng đại của họ.

Đó cũng chính là chân dung của các sứ giả Tin mừng. Họ đã để lại cho nhân thế những bước chân thật thanh thoát, nhẹ nhàng nhưng đầy tình người. Họ là những người được tuyển chọn để cứu nhân độ thế. Họ dấn thân vào đời để giải cứu thế gian khỏi ba thù hiểm độc. Thế gian có quá nhiều mưu mô và xảo quyệt. Ma qủy có quá nhiều phương cách để cám dỗ. Họ cần phải ra đi với đôi chân nhẹ nhàng và lòng thanh thoát. Họ không được mang bao bị, không mang bạc tiền của nhân thế. Họ là những người chấp nhận cuộc sống nổi trôi “ba chìm bảy nổi chín lênh đênh”. Sứ mệnh của họ là đẩy lùi sự dữ và thi thố tình thuơng. Họ không thể bận tâm đến của cải thế gian. Họ không để lòng mình bị ràng buộc bởi nhu cầu vật chất và tiện nghi. Nếu họ quá quan tâm đến mình sẽ quên đồng loại. Nếu họ quá chú trọng đến vật chất sẽ dẫn đến lo hưởng thụ và tích góp cho bản thân. Thiện chí sẽ mất. Hướng đi sẽ chệch đường lạc lối. Lý tưởng ban đầu sẽ bị đảo ngược. Thay vì cứu đời sẽ chỉ còn lại sự lợi dụng địa vị chức quyền để vun quén cho bản thân.

Người ta kể rằng: có một đệ tử muốn từ bỏ mọi sự của thế gian để sống tu trì. Anh quyết định vào rừng vắng sống ẩn tu. Hành trang duy nhất anh mang là chiếc áo ăn mày để khất thực sống qua ngày.

Ngày kia, anh đau đớn vô cùng khi thấy chiếc áo phơi ở bờ sông đã bị chuột cắn nát tả tơi. Không còn cách nào khác, anh phải vào trong làng xin một chiếc áo khác. Chiếc áo thứ hai này cũng bị cùng chung số phận, nát tả tơi vì chuột cắn. Anh nghĩ rằng chỉ có nuôi mèo mới giữ được chiếc áo. Anh quyết định nuôi mèo. Thế nhưng, khi có mèo anh lại phải lo kiếm thêm phần ăn cho con mèo được nuôi để đuổi chuột.

Ngày ngày vác bị đi khất thực, anh cảm thấy mình như một gánh nặng đối với dân làng. Nghĩ thế, anh cố gắng chắt chiu để kiếm tiền nuôi một con bò để thêm phần thu nhập. Nhưng có bò lại phải kiếm cỏ cho bò ăn. Chăn nuôi gia súc khiến anh không thể có thời giờ cầu nguyện, tối mặt vì công việc, anh lại phải thuê người cắt cỏ nuôi bò. Càng ngày bò càng sinh sản, người cắt cỏ cũng phải gia tăng. Thời gian trôi qua, mảnh đất hoang sơ đã biến thành một trang trại rộng lớn. Gia súc và người làm ngày càng thêm đông. Con người đã một thời muốn từ bỏ mọi sự để trở thành một tu sĩ, nay nghiễm nhiên trở thành một ông chủ trang trại.

Có tiền của và tài sản to lớn, anh lại muốn có người chia sẻ công việc của mình. Anh cưới vợ và sinh con. Anh trở thành một người chồng, người cha trong một gia đình hạnh phúc. Thế là lý tưởng ban đầu đã hết. Anh đã đánh mất lý tưởng chỉ vì mải lo gìn giữ một cái áo rách. Chuyện có vẻ hoang đường nhưng lại là thật. Ma qủy thường cám dỗ từng bước. Ma qủy thường gợi lên những điều rất hấp dẫn để dẵn dắt con người đi theo chương trình của nó. Adam – Evà đã nhìn thấy trái táo thơm ngon mà quên đi thân phận phải vâng lời Thiên Chúa. Khi tỉnh lại chỉ còn thất vọng và hổ thẹn lương tâm. Người tu sĩ đã lạc bước khi quá bận tâm đến nhu cầu vật chất, đến đồng tiền bát gạo, khiến tâm hồn anh không còn thời giờ để vun đắp, định hướng cho hướng đi của mình. Cái thất bại của anh thật tẻ nhạt, chỉ vì mải lo gìn giữ một chiếc áo rách.

Thực vậy, vì tiền bạc, mà người ta có thể đánh mất lý tưởng cuộc đời.Vì tiền mà cái tính bổn thiện của con người ban đầu đã không còn. Vì tiền mà người ta có thể chối bỏ niềm tin. Đó là nguy cơ mà bất cứ ai cũng có thể rơi vào.

Đó là bài học cho tất cả chúng ta. Đồng tiền thật cần thiết cho cuộc sống nhưng không phải là cứu cánh cho cuộc đời. Đừng quá lệ thuộc vào của cải vật chất. Nó chính là con dao hai lưỡi có thể làm hại cuộc đời chúng ta, nếu không khôn ngoan, sáng suốt để nhận định đúng giá trị của nó. Chúng ta cần can đảm để trong khi mưu tìm của cải vật chất, chúng ta cần có đủ nghị lực khước từ mọi hành vi bất chính, mọi thoả hiệp với lừa đảo, gian trá của thế gian. Chúng ta không thể vì tiền mà đánh mất tính người. Vì tiền mà đánh mất tình người. Vì tiền mà lòng mang dạ sói để hại người, hại đời, để làm tôi cho ma quỷ sai khiến ra đi gieo vãi sự dữ cho trần gian.

Con người luôn hướng về sự thiện. Con người luôn mong muốn cống hiến cuộc đời mình cho tha nhân. Đó chính là mục đích mà Thiên Chúa tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa. Thế nhưng ma quỷ luôn vẽ lối chúng ta đi sai đường Chúa. Ước gì lời Chúa hôm nay thức tỉnh chúng ta, hãy lo tìm kiếm những điều đẹp ý Chúa hơn là thế gian. Hãy để tâm làm việc phụng sự Chúa hơn là làm tôi cho tiền bạc và tiện nghi. Đừng để lòng mình lệ thuộc vào vật chất mà quên đi gía trị tinh thần. Xin Chúa giúp chúng ta biết sống theo lời Chúa để được phúc lành mai sau. Vì “Phúc cho ai có tinh thần nghèo khó, vì nước trời là của họ”. Amen.

CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN- Năm B

LÊN ĐƯỜNG THI HÀNH SỨ VỤ VỚI CHÚA GIÊSU- Lm Inhaxiô Trần Ngà

Mười hai môn đệ lên đường theo lệnh Chúa Giêsu mà chẳng mang theo gì cả: không lương thực, không tiền bạc, không mang thêm chiếc áo thứ hai, không bao bị, ngoại trừ hai vật dụng tối cần là cây gậy và đôi dép (Mc 6, 8-9). Ngoài ra, các môn đệ lại là những người ít học, khả năng khiêm tốn…

Vậy mà các ngài đã đạt được những thành quả tuyệt vời: Xua trừ nhiều ma quỷ, chữa lành nhiều bệnh nhân, kêu gọi người ta ăn năn sám hối! (Mc 6,13).

Nhờ đâu các ngài đạt được những thành quả phi thường nầy?

Tất cả là do quyền năng Thiên Chúa.

Khi sai các môn đệ lên đường không chút hành trang, Chúa Giêsu muốn tỏ cho thấy sự thành công trong hoạt động tông đồ không do tài lực của con người nhưng là do quyền năng Thiên Chúa. Chính Chúa Giêsu hoạt động qua các vị như đôi bàn tay của Người.

Chúng ta là chi thể của Chúa Giêsu

Từ ngày lãnh bí tích rửa tội, chúng ta được tháp nhập vào Thân Mình Chúa Giêsu như cành liền cây, như bàn tay nối liền cơ thể và từ đó, chúng ta được thông dự vào sứ mạng ngôn sứ, tư tế và vương đế của Chúa Giêsu.

Từ đó, Chúa Giêsu muốn rao giảng qua chúng ta là môi miệng của Người; Chúa Giêsu muốn chăm sóc bệnh nhân và người đau khổ qua chúng ta là đôi tay của Người; Chúa Giêsu muốn tỏ lòng thương xót nhân loại qua chúng ta là trái tim của Người.

Thế nên, chúng ta phải cùng hoạt động với Chúa Giêsu và để Người sử dụng chúng ta như chi thể của Người mà tiếp nối sứ mạng loan Tin Mừng và đem ơn cứu độ cho thế giới.

Chúng ta không thể viện cớ mình nghèo nàn, ít học, yếu đuối để từ khước sứ mạng Chúa giao, vì mười hai môn đệ đầu tiên được Chúa sai đi cũng không có nhiều khả năng, nhiều điều kiện hơn chúng ta hôm nay. Các vị lên đường theo lệnh Chúa Giêsu dù không mang lương thực, không tiền bạc, không bao bị, không cả chiếc áo thứ hai mà vẫn đạt được thành quả tốt đẹp khác thường. Chúng ta cũng có thể đạt được hiệu quả như thế nếu chúng ta hiến mình cho Chúa Giêsu sử dụng.

Đừng trở nên bàn tay tê bại

Nhân loại hôm nay đông đảo gấp hàng triệu lần so với thời các môn đệ đầu tiên nên nhu cầu loan báo Tin Mừng lúc nầy càng cấp bách và khẩn thiết hơn bao giờ hết. Hôm nay Chúa Giêsu vẫn liên lỉ kêu mời mỗi người chúng ta tham gia sứ vụ loan Tin Mừng như các môn đệ xưa.

Là chi thể của Chúa Giêsu, chúng ta không thể từ chối tham gia vào công việc cứu độ của Người.

Một chi thể không cùng các chi thể khác tham gia vào các hoạt động của thân mình là một chi thể tê bại hoặc là một chi thể thừa (như ngón thứ sáu -ngón tay thừa- trên một bàn tay).

Một chi thể tê bại (hoặc thừa) chẳng những không mang lợi ích gì cho thân mình mà còn trở nên chướng ngại cho hoạt động của toàn thân.

Chắc chắn không ai trong chúng ta muốn làm một chi thể tê bại trong Thân Mình Chúa.

Vậy thì hãy sẵn sàng hiến thân làm khí cụ cho Chúa Kitô.

Khi chúng ta hiến đời mình để Chúa Giêsu sử dụng như bàn tay của Người, chắc chắn nhiều điều kỳ diệu sẽ được Người thực hiện qua con người mỏng giòn yếu đuối của chúng ta.

CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN- Năm B

ĐÔI DÉP VÀ CHIẾC GẬY Trích Logos B     

Đây là lần thứ ba Chúa Giêsu “gọi” các môn đệ. Qua từng lần gọi, Người đưa các ông liên kết chặt chẽ hơn với chính Người và với sứ vụ cứu thế. Lần đầu tiên bên bờ biển Hồ, Người gọi các ông đi theo (x. Mc 1, 16-20), một thời gian sau, Người lên núi gọi nhóm Mười Hai ở lại với Người (x. Mc 3, 13-19), và hôm nay, Người lại gọi để các ông bắt đầu làm tông đồ, làm người được sai đi loan báo Tin mừng.

Trong chuyến đi đầu tiên, các tông đồ lên đường với hành trang bên ngoài thật gọn nhẹ, chỉ là chiếc áo đang mặc với đôi dép và cây gậy đi đường, nhưng trên vai là cả gánh nặng của sứ mạng truyền giáo, và trong tim đã phải đong thật đầy mến yêu và tín thác.

Mang theo và để lại

Những gì không được phép mang theo cho thấy tính cấp bách của chuyến đi. Không lương thực để khỏi phải bận tâm tính toán dự trù, hoặc khỏi phải mất giờ cho những trạm dừng nghỉ giữa đường. Không bao bị để khỏi phải để dành hay thu nhặt, để đừng làm chậm lại bước chân đang cần đi thật nhanh thật nhẹ. Không tiền bạc để khỏi phải nghĩ đến việc sắm thêm những tiện nghi cho riêng mình. Không mặc hai áo để thấy rằng chỉ cần những gì vừa đủ, dù một chút dư thừa cũng sẽ thành cồng kềnh và thêm nặng.

Những gì phải trang bị lại cho thấy chuyến đi chắc chắn sẽ là vất vả. Đôi dép sẽ cần thiết trên những nẻo đường sỏi đá khó khăn. Người tông đồ phải luôn sẵn sàng cho cuộc hành trình không ngơi nghỉ. Cây gậy sẽ làm vững bước chân khi rong ruổi qua những dặm dài sứ vụ. Người môn đệ phải biết cách tự bảo vệ mình giữa những bất trắc trên đường.

Lên đường trong tư thế thanh thoát và nhẹ nhàng, người được sai đi mới thực sự là môn đệ của vị Thầy chưa hề tìm cho mình một chỗ dựa đầu, người luôn còn phải đi nơi khác, để còn liên lỉ rao giảng Nước Trời (x. Mc 1, 38). Với đôi dép và chiếc gậy, phải đi từ nơi nọ đến nơi kia, không định cư, không cố định điểm dừng, nhưng sẵn sàng rời đi, dù đang được ân cần tiếp đón.

Rao giảng và phục vụ

Các tông đồ ra đi, đến những nơi Chúa Giêsu sẽ đến (x. Lc 10, 1), kêu gọi mọi người hoán cải để tiếp nhận Tin mừng cứu rỗi. Nhưng lời rao giảng không phải lúc nào cũng được lắng nghe, lời mời gọi sám hối không phải ở đâu cũng có tác dụng, và những cánh cửa không phải lúc nào cũng rộng mở. Vẫn luôn có những tâm hồn từ chối tin vui. Người tông đồ biết mình không phải lúc nào cũng thành công, nhưng vẫn kiên trì rao giảng. Dù có phải đau lòng giũ bụi chân để bỏ đi, nhưng rồi lại sẽ tiếp tục lên đường.

Khi sai các môn đệ cùng đi từng hai người một, Chúa Giêsu muốn các ông cùng nhau làm chứng cho tính xác thực của lời rao giảng, đồng thời cũng cho thấy truyền giáo là trách nhiệm chung của cả cộng đoàn. Hai người đi chung để thực thi cùng một sứ vụ, để loan báo cùng một Tin Mừng và xây dựng Nước Trời duy nhất. Có mặt bên nhau để chung tay phục vụ, để đem đến cho con người ơn giải thoát khỏi sự ác và sự dữ, để mang lại niềm vui trọn vẹn cả hồn lẫn xác. Đi chung còn để cùng chia sẻ thành công cũng như  thất bại.

Lên đường với sứ mạng cao cả, người tông đồ cùng đi với Thầy để thực thi thánh ý Chúa Cha, để làm những gì Thầy vẫn làm : loan báo Tin vui cứu độ, trừ quỷ, chữa lành những người ốm đau. Bằng rao giảng và phục vụ, các môn đệ, và cả chúng ta hôm nay, được sai đi đến với mọi người, để nói cho họ về Chúa, trao cho họ ân sủng tình yêu và đem họ đến với Chúa.

Tin yêu phó thác

Khi bảo các tông đồ ra đi không mang theo lương thực, không bao bị, không bạc tiền, Chúa Giêsu hẳn đã muốn các ông sống hết mình cho sứ vụ, đồng thời cũng dám đặt trọn niềm tin tưởng phó thác vào Đấng đã sai các ông đi. Yêu mến nên sẵn sàng chấp nhận vất vả vì Nước Trời, tín thác nên dám lên đường mà không có một chút gì bảo đảm theo kiểu trần thế. Tin tưởng vì biết mình chẳng bao giờ bị bỏ rơi, phó thác vì biết mình đã tin vào ai. Tin yêu dù biết rằng mình chẳng là gì, chẳng có khả năng gì, chỉ là một mục đồng bé nhỏ như Amos, chỉ là một ngư phủ ít học như Phêrô, nhưng lại được chính Thiên Chúa nắm lấy và bảo hãy đi (x. bài đọc I).

Lên đường với trọn niềm tín thác, người môn đệ dành cả đời mình cho sứ vụ, bởi biết mình đã được Chúa Giêsu kêu gọi, được Chúa Cha tuyển chọn và được Chúa Thánh Thần đóng ấn, được ủy thác sứ mạng hoàn tất ý định yêu thương ngàn đời của Thiên Chúa, muốn qui tụ muôn loài trong trời đất dưới quyền một thủ lãnh là Đức Kitô (x. bài đọc II).

Đọc lại lần nữa bài Tin Mừng, mỗi người chúng ta nhận ra rằng chính chúng ta cũng đang được sai đi trong cùng một sứ vụ như các tông đồ ngày xưa. Không phải đi đâu xa, nhưng là ở đây và ngay hôm nay, trong gia đình, trong xứ đạo, trong cộng đoàn, và trong cả môi trường sống chung quanh.

Hãy sẵn sàng lên đường với đôi dép của tình yêu, để bước chân nên nhẹ nhàng thanh thoát trên đường từ bỏ, hy sinh ; đôi dép của ân sủng, để đủ sức bước tới giữa gai góc sỏi đá trên đường phục vụ ; đôi dép không là đôi hia bảy dặm, nhưng sẽ giúp mỗi người chúng ta, từng bước một nhưng lại có thể vượt vạn dặm dài để đi tới bất cứ nơi nào Chúa sai chúng ta đến.

Hãy tiến bước với chiếc gậy của niềm cậy trông, giữ chúng ta đứng vững trong từng cơn thử thách ; chiếc gậy của tin yêu, chống đỡ chúng ta trên mỗi bước đi theo Chúa ; chiếc gậy là chính Chúa giúp chúng ta kiên tâm chu toàn mọi trách vụ Chúa trao, dù là trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất của cuộc sống.

CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN- Năm B

NGƯỜI SAI HỌ ĐI (*)- Lm. Giuse Đinh Tất Quý

Anh chị em thân mến,

Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Chúa sai 12 các tông đồ đi thực tập truyền giáo. Đây là lần thực tập đầu tiên. Cũng có thể coi đây là cuộc thử nghiệm. Vì là cuộc thực tập đầu tiên và vì các tông đồ mới bước vào cuộc, cho nên trước khi ra đi, Chúa đã đưa ra những chỉ dẫn rất cụ thể và cần thiết cho các ngài.

Họ phải giảng điều gì và phải giảng như thế nào?

+ Về nội dung lời giảng, thánh Marcô tóm lược trong công thức rất gọn “Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối”. Nội dung này cũng chính là nội dung mà Chúa Giêsu (Mc 1,15) và Gioan tẩy giả đã rao giảng cho mọi người (Mc 1,4). Và đây cũng chính là nội dung mà Hội Thánh sẽ tiếp tục rao giảng sau này cho đến ngày tận thế.

+ Về cách giảng: họ không chỉ giảng bằng lời kêu gọi, mà còn giảng:

a/ bằng việc làm chứng (c 7: Họ đi từng nhóm hai người, đúng quy định của luật Môisê về điều kiện để sự làm chứng giá trị)

b/ bằng việc giải thoát người ta khỏi xiềng xích của thế lực gian tà (“trừ qủy”)

c/ bằng việc giải thoát người ta khỏi đau khổ thể xác (“chữa bệnh”).

+ Về tác phong người của người rao giảng. Có thể tóm lược trong hai điều: Nghèo khó và luôn tin tưởng vào Chúa quan phòng.

Cách rao giảng.

Cách giảng hữu hữu nhất là làm chứng, và cách làm chứng hữu hiệu nhất là chính cuộc sống của mình và cuộc sống tốt nhất đối với Chúa là cuộc sống nghèo và luôn biết tin tưởng vào Chúa.

Đã có lần Lênin nói về Thánh Phanxicô Assisi với những người nghe ông như thế này: “Để có thể thay đổi bộ mặt thế giới, có lẽ chỉ cần 10 con người như vậy cũng đủ rồi”(Trích “mỗi ngày một niềm vui”)

Vâng! Chẳng có chứng tá nào bằng chứng tá của cuộc sống.

Một nhà truyền giáo tại Ấn Độ, ông Gordon Marsuel đã xin một tín đồ Ấn độ giáo, đến sống bên cạnh để dạy ông học tiếng bản xứ. Nhưng tín đồ Ấn này từ chối, anh ta nói:

– Thưa Ngài, tôi không thể đến dạy tiếng bản xứ cho ngài, vì lẽ tôi không muốn trở thành Kitô hữu.

Nhà truyền giáo trả lời:

– Tôi muốn học tiếng bản xứ để có thể giao tiếp với những người chung quanh để hiểu biết họ hơn, chứ không nhằm bắt họ trở lại với đạo Chúa.

Nhưng người tín đồ Ấn giáo đáp lại:

– Thưa ngài, tôi biết vậy. Nhưng đối với tôi, tôi nhận thấy rằng: không một ai có thể sống bên cạnh ngài mà không bị ngài cảm hóa để tin vào Chúa. Tôi không thể dạy ngài vì tôi đã nghĩ, không thể nào sống bên cạnh ngài mà không trở thành Kitô hữu.

Còn chứng nhân của Chúa ngày hôm nay.

Lacordaire từng nói: “Kitô hữu là một người đã được Chúa Giêsu Kitô phó thác những người khác cho mình.”

Công Đồng Vaticanô II trong hiến chế Ad Gentes số 2 xác định thật rõ “Tự bản chất, Hội Thánh lữ hành phải truyền giáo, vì chính Hội Thánh bắt nguồn từ sứ mạng của Chúa Con và Chúa Thánh Thần, theo ý định của Chúa Cha”.

Bằng cách nào đây?

Chắc chắn cũng không có cách nào khác hơn là cách chính Chúa Giêsu đã làm và các tông đồ của Người đã noi gương.

Một ngày kia Đức Hồng y Hume, trong một buổi thuyết giảng về việc rao truyền Phúc âm, đã nói rằng:  “Muốn cho sứ điệp được lắng nghe, người rao giảng cần phải có những đức tính cần thiết như thành thật, thâm tín, vui tươi. Tiên quyết ở đây hẳn không phải là một giáo trình, một giáo sư, một lối biện bác. Người nghe thường lưu tâm trước hết đến lời nói chân thành, mức độ thâm tín được bộc lộ trong cuộc sống, niềm vui tuôn tràn từ tận đáy lòng và mong được chia sẻ vì yêu thương của người rao giảng”.

Đức Phaolô VI: “Con người thời đại chúng ta thích nghe các chứng nhân hơn là các bậc thầy, hoặc nếu có nghe các bậc thầy thì vì những vị thầy ấy là những chứng nhân”

Còn đức Hồng Y L.J. Suenens một trong những guơng mặt nổi bật nhất của Công Đồng chung Vaticano II thì quả quyết: “Người ta chỉ có thể tin vào sứ điệp Kitô giáo một khi môn đệ Chúa Kitô thực hiện đức tin của mình trong cuộc sống hằng ngày. Con người ngày nay chán ngán các lý thuyết ý thức hệ hoặc lối nói quảng cáo. Nên, việc loan báo Phúc âm phải nhập thể, phải gắn liền với thực tế.”

Chính đời sống đem lại cho lời nói sức thuyết phục. Mỗi Kitô hữu đều được gọi để trở nên một Phúc âm sống mà mọi người đọc được.

Khi diễn tả về những đòi hỏi phải làm chứng nhân bằng đời sống, Wallace E. Norwood đã bộc lộ tâm tình của mình qua một bài thơ khá hay làm cho nhiều người phải suy nghĩ.  Bài thơ đó có tên “Chính bạn là Cuốn Phúc âm”.

Đây là câu truyện đẹp nhất kể cho nhân loại

Đã được viết lại từ thuở thật xa xưa

Bởi Máthêu, Marcô, Luca và Gioan

Để mạc khải về Chúa Kitô và sứ  mạng Ngài trên trần thế.

Còn bạn, bạn cũng viết Phúc âm, mỗi ngày mỗi chương;

Bằng chính cuộc sống của mình, tệ hại hay ngay lành là tuỳ ở bạn

Khi kẻ khác đọc, họ sẽ nghĩ gì về cuốn Phúc âm do bạn viết?

Phúc âm là truyện tình tuyệt diệu,

Rạng chiếu nơi cuộc sống thần thánh Chúa Kitô.

Ôi chân lý ấy ước gì còn kể lại

qua truyện đời của bạn và của tôi.

Bạn vẫn viết, viết cho người khác, mỗi ngày một chữ,

Hãy cố làm sao cho chữ bạn viết thật ngay lành,

Vì Phúc âm gần nhất mà người ta đọc được,

Lại là Phúc âm mà chính đời bạn viết nên”.

Quả đúng như vậy thưa anh chị em. Mỗi người chúng ta phải là một cuốn Phúc âm sống. Đó là cách thức hay nhất qua đó chúng ta có thể đem Chúa Giêsu đến với mọi người.

Ngày kia, thánh Phanxicô Assisi nói với một thầy dòng:

– Nào chúng ta cùng đi phố và giảng đạo.

Hai người ra đi, hết con đường trước mặt, quẹo sang đường khác rồi về nhà. Thầy dòng thắc mắc hỏi:

– Con nghe ngài nói là mình đi phố và giảng đạo cơ mà!.

Thánh Phanxicô đáp:

– Chúng ta đã giảng đạo rồi đó! Khi chúng ta đi đường. Mọi người nhìn ta, thấy phong cách của ta, nghĩ về đời sống của ta và rồi họ sẽ thắc mắc về nguồn sống nơi linh hồn của họ. Như thế chẳng phải là ta đã giảng đạo cho họ rồi sao?

Câu nói của thánh nhân quả là khôn ngoan.

Chúng ta hãy rao giảng. Chẳng cần phải đi đâu xa. Hãy rao giảng ngay cho những người trong gia đình của chúng ta, những người trong khu xóm của chúng ta, trong chỗ chúng ta làm việc, với những người chúng ta có dịp gặp gỡ hằng ngày. Hãy rao giảng cho họ về một cuộc sống không phải là một cuộc sống giầu sang, nhiều tiền nhiều bạc, cũng không phải là một cuộc sống đầy ắp những tiện nghi vật chất, lúc nào cũng hợp mốt hợp thời, nhưng là một cuộc sống có ý nghĩa, đáng nể phục và là một cuộc sống đáng sống, đáng sống ngay tại đời này và nhất là đời sau khi chúng ta lìa bỏ tất cả để trở về với Chúa là Cha đầy lòng yêu thương chúng ta. Amen.

home Mục lục Lưu trữ