Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 44

Tổng truy cập: 1379293

ĐẶT NIỀM TIN VÀ HI VỌNG NƠI CHÚA

ĐẶT NIỀM TIN VÀ HI VỌNG NƠI CHÚA – Lm Antôn Nguyễn Văn Độ

Bước vào Chúa nhật XI thường niên B, trung tuần tháng Sáu, tháng kính Trái Tim Cực Thánh Chúa Giêsu. Lời Chúa mời gọi chúng ta sống tin tưởng và hy vọng vào Chúa là Thiên Chúa tình yêu. Quả thật, tình yêu của Thiên Chúa đối với mỗi người chúng ta là vô cùng vô tận, một tình yêu nhập thể (gieo vào thế gian) đối thoại với con người, khiến con người tin tưởng, kiên nhẫn, phó thác trong tin yêu vào Chúa là nguyên nhân mọi sự (x. Ed 17, 22-24), là sức mạnh, là niềm vui và là động lực, giúp con người nhận được ơn của Chúa, và sống tốt đời sống làm con Chúa.

Chủ nhật này, thánh Marcô, người con tinh thần của Thánh Phêrô thuật lại cho chúng ta hai dụ ngôn tuyệt vời, giàu ý nghĩa của Chúa Giêsu: dụ ngôn hạt giống tự mình mọc lên và dụ ngôn hạt cải (x. Mc 4, 26-34). Qua những hình ảnh nông nghiệp bình dân ấy, Chúa trình bày mầu nhiệm Nước Trời, và mời gọi con người hy vọng và tin tưởng nơi Chúa là Thiên Chúa quyền năng (x. Ed 17, 22 – 24).

Có người gọi dụ ngôn này là “hạt giống mọc lên một mình”. “Người đó ngủ hay thức, đêm hay ngày, hạt giống cứ đâm mầm và mọc lên thế nào người đó cũng không hay biết nữa” (Mc 4, 27). Thực tế, hạt giống không có tự mình mọc lên được như Phaolô nói: “Tôi trồng, Apôllô tưới, những chính Thiên Chúa cho mọc lên” (1Cr 3, 6). Một khi hạt giống được gieo vào lòng đất, tương quan giữa hạt giống với đất được thiết lập, một chuỗi những kỳ bí vô hình tuyệt vời bắt đầu, quá trình nảy mầm sẽ xảy ra, nếu như nhà nông không để ý đến những gì ông đã gieo và không ai quan tâm đến hạt rơi vào thửa đất.

Đây là một trong những dụ ngôn lạc quan nhất mà chúng ta có được. Mưa hay nắng, các thực tại thần linh được gieo trong nhân loại và chắc chắn mỗi ngày một triển nở, sự yếu đuối của chúng ta là sức mạnh của hạt giống. Hạt giống Chúa Giêsu Con Thiên Chúa được gieo vào mảnh đất nhân loại chúng ta.

Nước Thiên Chúa được sánh ví như hạt cải với sự lớn mạnh của nó… Liệu tất cả những người tin có hy vọng thế không ? Và các tín hữu có trông đợi như vậy không ? Phải chăng “những điều mắt chẳng hề thấy, tai không hề nghe, và đã không hề nảy lên nơi lòng một người phàm, hết thảy là những điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai yêu mến Người sao ?” (1 Cr 2, 9) Thật vậy, “sự điên rồ nơi Thiên Chúa thì khôn ngoan hơn loài người, và sự yếu đuối nơi Thiên Chúa thì mạnh mẽ hơn loài người” (1Cr 1, 25), nên điều nhỏ nhặt tốt lành của Chúa cũng lộng lẫy hơn sự bao la của thế giới.

Chúa Giêsu là Nước Trời. Theo cách thức của người gieo hạt, Người đã được gieo vào lòng đất thân xác Đức Trinh Nữ Maria. Người đã lớn lên và trở thành cây che phủ toàn thể địa cầu. Sau khi bị nghiền nát bởi cuộc Thương Khó, trái cây sinh ra đủ mọi hương vị, phù hợp với khẩu vị và tỏa hương thơm cho mọi vật sống chạm đến Người. Vì, như hạt cải, sự kiện hạt bị nứt ra chính là mạnh của nó. Tương tự như vậy, Chúa Kitô muốn thân mình được nghiền tán ra để sức quyền năng Thiên Chúa được thể hiện trong thế gia… Chúa là vua, là nguyên lý của mọi quyền hành là Nước Trời, vì tất cả vinh quang của nước ấy ở nơi Chúa.

Lời Chúa Giêsu : “Chúng ta sẽ lấy gì mà hình dung nước Thiên Chúa? Hay dùng dụ ngôn nào mà so sánh nước đó được? Nước đó giống như hạt cải, khi gieo xuống đất thì nhỏ bé nhất trong tất cả các hạt trên mặt đất. Nhưng khi gieo rồi, nó mọc lên thành cây rau lớn nhất, và đâm những cành to, đến nỗi chim trời có thể tới núp bóng được” (Mc 4, 30-32). Với ngôn ngữ văn chương của người Do thái, các loài chim tượng trưng cho các dân ngoại và những người nước ngoài đến ẩn náu với số lượng lớn. Tiên tri Êdêkien đã nói rất chí lý : “Ta sẽ trồng nó trên đỉnh núi Israel, nó sẽ đâm chồi, kết quả, và trở thành cây hương nam vĩ đại; các thứ chim trời đều đến ẩn náu dưới thân cây và làm tổ dưới tàn nó” (Ed 17, 23). Hình ảnh của hạt cải lớn lên trở thành nơi cho “chim trời” ẩn núp không có mục đích gì hơn là giúp cho chim trời sống thoải mái và bình an! Hình ảnh này nhấn mạnh đến Nước Thiên Chúa ở trong chúng ta, và hạt cải nhỏ bé sẽ trở thành một cái cây lớn, trong đó chim trời đến làm tổ, ám chỉ tình yêu vô cùng của Thiên Chúa được ban nhưng không cho chúng ta. Vương quốc của Thiên Chúa sẽ lan rộng đến tất cả các quốc gia trên khắp thế  và người ta tìm nơi trú ẩn nơi một Kitô giáo tốt lành.

Ơn gọi của Giáo Hội Chúa Giêsu Kitô không phải là để trở nên mạnh mẽ. Trở nên vĩ đại, không phải là ơn gọi của Chúa Kitô. Giáo hội không tìm cách trở thành bình đẳng của các vương quốc thế trần : đó không phải là sứ mạng của Giáo hội, càng không phải là chứng nhân mà Thiên Chúa mong muốn nơi Giáo hội. Dụ ngôn nói rằng chim trời đến ẩn núp. Đây không phải là sự bành trướng nhưng là sự hiếu khách. Nước Trời không đến để áp đặt lên con người, nhưng đón nhận họ. Trong cây sự sống hoặc cây mà cho phép loài chim đến đậu rồi bay đi và đôi khi được đón nhận ở đó, cho đến ngày làm tổ, đẻ ấp trứng và sống hình thành.

Trong bước đường thiêng liêng, chúng ta thường có thói quen mơ tưởng những điều được coi là vĩ đại. Và rồi thất vọng. Không, chúng ta phải tin tưởng và hy vọng. Niềm hy vọng nơi chúng ta qua đức tin và lòng mến, cho phép chúng ta khám phá ra Thiên Chúa bao bọc chung ta, khiến chúng ta không nản lòng hay thất vọng trong việc truyền giáo, nhưng giữ vững niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng sẽ dẫn dắt mọi sự đến thành toàn mà Ngài đã khởi đầu. Dù điều gì xảy ra với chúng ta đi chăng nữa, thì đời chúng ta đã được đồng hành bởi lời hứa đáng tin này: “Nếu ta cùng chết, ta sẽ cùng sống! Nếu ta chịu đựng, ta sẽ đồng trị. Nếu ta chối Ngài, Ngài sẽ chối ta” (2Tm 2, 11-12).

Lạy Chúa Giêsu, chúng con yêu mến Chúa, chúng con đặt tin cậy và hy vọng nơi Chúa. Amen.


CHÚA NHẬT XI THƯỜNG NIÊN- Năm B

VƯƠNG QUỐC VÀ GIÁO HỘI- Lm Mark Link, SJ

Một ngày kia, bé Sharon, năm tuổi, đến thăm bà ngoại. Trong cuộc thăm viếng này, bà đã cho cháu một trái dưa leo lớn nằm trong lọ thuỷ tinh.

Bé Sharon rất ngạc nhiên và hỏi: “Ngoại ơi, làm sao trái dưa leo lọt được vào cái chai qua cái miệng nhỏ xíu này?” Bà ngoại mỉm cười và nói:

“Cháu ơn, nếu bà nói cho cháu nghe bí mật này ngay lập tức, nó sẽ làm hư một bí mật lớn hơn mà bà muốn nói cho cháu nghe sau này. Hãy suy nghĩ một chút xíu đi.

“Bà biết là cháu sẽ tìm ra câu trả lời. Và lúc đó, bà sẽ nói cho cháu biết một bí mật lớn hơn.”

Khoảng một tuần sau, bé Sharon thơ thẩn hái bông trong khu vườn của bà ngoại. Bỗng dưng, nó thấy một cái chai mà trong đó bà ngoại đã nhét vào một nhánh nhỏ với trái dưa leo chút xíu. Bây giờ nó đã hiểu cách bà ngoại nó làm: bà nhét dưa leo vào cái chai khi nó còn nhỏ và để nó lớn lên ở trong đó. Nó chạy đến bà ngoại, vừa nhảy nhót vừa nói, “Ngoại ơi, con biết bí mật đó rồi. Bây giờ ngoại nói cho con biết bí mật lớn đi. Con không chờ được nữa!”

Bà ngoại nó bắt đầu:

“Bí mật thì như thế này: một thói quen tốt mà cháu tập luyện bây giờ giống như trái dưa leo nhỏ trong cái chai. Từ từ nó lớn lên và lớn hơn nữa bên trong con người cháu, như vậy khi cháu trưởng thành, không ai lấy đi được đức tính ấy.

“Và như vậy, điều bí mật là thế này: Nếu cháu muốn sau này hạnh phúc thì phải tập luyện một thói quen tốt ngay tự bây giờ.”

Trong bài Phúc Âm hôm nay, Đức Giêsu kể cho chúng ta nghe một bí mật cũng giống như bí mật của bà ngoại cháu Sharon đã kể.

Đức Giêsu gieo một hạt cải nhỏ xíu của Nước Trời trong lòng mỗi người chúng ta. Nó “đâm chồi và lớn lên” mà không ai biết.

Công việc của chúng ta là nuôi dưỡng nó với sự cầu nguyện và công việc lành cho đến khi nó lớn lên đến độ không ai có thể lấy đi khỏi chúng ta – dù là những tai hoạ, những bách hại, và ngay cả cái chết.

Ở đây, điều quan trọng cần để ý là sự lớn lên của Nước Trời trong mỗi người chúng ta thì từ từ, thay đổi dần dần.

Cũng giống như cần phải có thời gian để trái dưa leo nhỏ xíu lớn lên trong cái chai, Nước Trời cũng vậy. Đây là lý do tại sao vẫn còn sự dữ bên trong tâm hồn chúng ta, và nhất là trong thế giới.

Hạt giống của Nước Trời đã được gieo xuống; nó đang mọc lên nhưng chưa đạt đến trọn vẹn.

Đây là lý do chúng ta xin cho “nước Cha trị đến” khi đọc kinh Lậy Cha.

Trong khi đó, “lĩnh vực của Satan” tiếp tục chiến đấu chống với Nước Trời.

Nói cách khác, vương quốc của Satan thì chỉ mới bị kết án tử hình. Nó chưa bị tiêu diệt. Và hậu quả là nó vẫn gieo rắc sự thù địch trong thế giới chúng ta.

Điều này đưa chúng ta đến điểm quan trọng thứ hai về Nước Trời.

Không giống như một cây rõ ràng xuất phát từ hạt giống nhỏ xíu, để mọi người đều thấy, Nước Trời thì vô hình và không thể thấy. Nó là tinh thần. Đức Giêsu nói:

“Nước Thiên Chúa không đến theo kiểu cách để được thấy. Không ai có thể nói, ‘Kìa, nó ở đây! Hay ‘Nó ở kia’; bởi vì Nước Thiên Chúa thì trong lòng anh em.” (Luca 17:20-21)

Điều này đưa chúng ta đến với vai trò của Giáo Hội. Đức Giêsu đã thiết lập Hội Thánh để phục vụ hai mục đích.

Thứ nhất, nó phục vụ như một “hạt giống” mà từ đó Nước Trời sẽ xuất phát. Thứ hai, nó là một “dấu hiệu” thấy được của vương quốc Thiên Chúa trong thế giới chúng ta.

Cũng giống như Đức Giêsu, Hội Thánh có hai chiều kích: chiều kích thiêng liêng và chiều kích nhân bản.

Chiều kích thiêng liêng thì vô hình. Không có ai khác hơn là chính Đức Kitô, Người là đầu và là sự sống của Hội Thánh.

Ngược lại, chiều kích nhân bản thì hữu hình. Đó là các phần tử của Hội Thánh.

Qua đời sống chứng nhân và phụng tự của chúng ta, là các phần tử của thân thể Đức Kitô, chúng ta làm cho Hội Thánh trở nên hữu hình và hoạt động trong thế giới.

Chiều kích nhân bản của Hội Thánh thì giống như bất cứ gì thuộc về con người; nó có khuyết điểm. Điều này không chỉ bao gồm các phần tử, nhưng còn cả giới lãnh đạo: các giám mục và linh mục của Hội Thánh.

Bởi vì có khuyết điểm, nó không luôn luôn trưng ra được “diện mạo của Đức Kitô” cho thế giới thấy như nó phải thi hành.

Nó cũng dễ sa ngã tội lỗi và vẫn phải tranh đấu để trở nên điều mà Thiên Chúa đã mời gọi.

Hậu quả là trong cuộc lữ hành trần thế của Hội Thánh, nó luôn luôn là một sự pha trộn giữa ánh sáng và bóng tối.

Sẽ luôn luôn có đủ ánh sáng cho những ai thành tâm muốn được thấy và cũng đủ tối tăm cho những ai không muốn.

Đây là điều nó phải như vậy. Ánh sáng của Hội Thánh không bao giờ trùm lấp chúng ta. Nó chỉ mời gọi chúng ta.

Nói cách khác: khi nói đến sự hiện diện của Hội Thánh, nó không bao giờ quá sáng tỏ đến độ chúng ta không cần phải thắc mắc gì cả.

Nó cũng không ẩn giấu quá kín đến độ người thành tâm muốn tìm kiếm phải lầm lạc. Nó luôn luôn mở rộng cho cả hai điều khả dĩ.

Và đây là điều phải như vậy. Đức Giêsu tôn trọng sự tự do con người. Đức Giêsu không ép buộc chúng ta phải đi theo Người.

Hãy để tôi kết thúc với một đoạn trích từ bài thơ thật hay bởi một tác giả vô danh.

Nó hầu như tóm lược những gì mà chúng ta muốn nói. Bài thơ viết:

Tôi nghĩ không bao giờ tôi thấy được một Giáo Hội đúng như tất cả những gì nó phải là:

Một Giáo Hội mà các phần tử không bao giờ lệch lạc khỏi con đường thẳng và hẹp.

Một Giáo Hội không còn hàng ghế trống trong nhà thờ, và cha xứ không bao giờ phải thất vọng.

Các Giáo Hội tuyệt hảo như thế có lẽ cũng có nhưng tôi chưa bao giờ được biết.

Tuy vậy, chúng ta sẽ làm việc và chơi đùa và hoạch định để làm cho Giáo Hội của chính chúng ta trở nên tốt nhất có thể.

CHÚA NHẬT XI THƯỜNG NIÊN- Năm B

CÔNG VIỆC CỦA CHÚA- Trích Logos B     

“Chuyện Nước Thiên Chúa thì cũng tựa như chuyện một người vãi hạt giống xuống đất. Đêm hay ngày, người ấy có ngủ hay thức, thì hạt giống vẫn nẩy mầm và mọc lên, bằng cách nào, thì người ấy không biết”.

Việc Chúa làm

Vào khoảng thế kỷ 13 trước công nguyên, dân Do Thái ở Ai Cập càng ngày càng đông và hùng mạnh, nên vua Pharaô sợ khi có chiến tranh, họ hùa với địch mà đánh lại mình, nên ông ra lệnh cho toàn dân : “Mọi con trai Do Thái sinh ra, hãy ném xuống sông Nil, mọi con gái thì để cho sống”. 

Có một gia đình thuộc dòng họ Lêvi, sinh được một con trai kháu khỉnh, mẹ nó giấu được 3 tháng, khi không thể giấu lâu hơn được nữa, nên lấy một cái thúng cói, trét hắc ín và nhựa chai, bỏ con vào, rồi đặt thúng trong đám sậy ở bờ sông Nil. Chị đứa bé đứng đàng xa theo dõi. Có công chúa của vua Pharaô xuống sông tắm, thì thấy chiếc thúng ở giữa đám sậy, thì sai người hầu đi lấy, mở ra, thấy một đứa trẻ đang khóc. Nàng động lòng thương và nói :

Đây là một đứa trẻ Do Thái.

Chị đứa bé thưa với công chúa :

Bà có muốn con đi gọi cho bà một vú nuôi người Do Thái, để nuôi đứa bé cho bà không ?

Công chúa trả lời :

Cứ đi đi

Người con gái liền đi gọi mẹ đứa bé. Công chúa bảo bà ấy :

Chị đem đứa bé này về nuôi cho tôi. Chính tôi sẽ trả công cho chị.

Người đàn bà mang ngay đứa bé về nuôi. Khi đứa bé lớn lên, bà đưa nó cho công chúa, và nàng đặt tên là Môsê (Xh 2, 1-10).

Có ai nghĩ rằng, Môsê là người được công chúa Vua Ai Cập cứu sống lại chính là người mà Chúa chọn để đưa dân Israel thoát ách nô lệ của Ai Cập sau này.

Sự giới hạn của con người

Trong những lời rao giảng, Chúa Giêsu thường dùng về những sự tăng trưởng trong thiên nhiên để mô tả sự chuyển biến và điểm đến của Nước Trời. Chúng ta biết rằng, sự tăng trưởng của cây cối, thường không thể cảm nhận được trong một thời gian ngắn. Chẳng hạn, nếu hằng ngày nhìn một cây nào đó làm sao mà thấy được nó cao lên, phải sau một thời gian, nhìn lại thì mới thấy rõ là cây lớn đến mức nào. Với Nước Trời cũng vậy, không phải hôm nay, ngày mai mà tiến triển một cách nhanh chóng được, phải mất một thời gian dài, có khi từ thế kỷ này sang thế kỷ khác.

Dụ ngôn hạt giống muốn nói đến sức mạnh của Thiên Chúa và sự giới hạn của con người. Thật vậy, kẻ làm ruộng, chỉ biết gieo chứ chẳng làm ra được hạt giống, chẳng làm cho hạt giống mọc lên được, người ta có thể tưới nước chăm sóc, nhưng tự nó đã có sự sống và sẽ mọc lên. Nước Trời là của Chúa, bền vững đến muôn đời, con người có thể làm cản trở cho sự tăng triển, nhưng không thể phá bỏ được những gì Thiên Chúa đã muốn thực hiện. Sự tăng trưởng có tính cách liên tục bất kể ngày hay đêm, nhưng nỗ lực của con người thì nhiều khi bị gián đoạn, hôm nay ta tiến được một bước, nhưng ngày mai chúng ta lại lùi hai bước. Sự tăng trưởng lại có tính mạnh mẽ, một gốc cây có thể làm nứt cả vệ đường bê tông, một cây cỏ nhỏ xíu có thể len lỏi mọc lên ở các kẽ đá. Nước Trời cũng vậy, mặc dù con người có chống đối, bất tuân, nhưng kế hoạch của Thiên Chúa chẳng ai có thể ngăn nổi. Những cây Thiên Chúa đã trồng, chắc chắn sẽ trổ cành và kết trái (bài đọc 1).

Suy luận để ta ý thức con người chỉ là thụ tạo, một thụ tạo yếu đuối, mỏng dòn. Đồng thời để chúng ta vâng phục “đường lối của Chúa”, nhất là để cộng tác theo ý Người.

Kiên nhẫn trong niềm tin

Ngày nay, có những người đang khủng hoảng đức tin, đang mất dần niềm tin vào Hội Thánh, họ có đủ lý do để biện chứng, nào là Hội Thánh gây khó khăn trong đời sống hôn nhân (vấn đề kết hôn, điều hòa sinh sản, phá thai…), nào là những nghi lễ tại nhà thờ mang tính hình thức nhiều hơn là sống nội tâm sâu xa, nào là người ta chống đối và bỏ Hội Thánh, nào là người trẻ không tha thiết với ơn gọi tu trì và linh mục, hay là con số kitô hữu không tăng bao nhiêu… Thực ra, những lý do đó chỉ là ngụy biện mà thôi, bởi những gì mà một số người ngày nay đòi hỏi Hội Thánh phải đáp ứng theo nhu cầu của họ, thì đi ngược với luật phát triển tự nhiên, và làm suy thoái nền luân lý đạo đức Chúa Giêsu giảng dạy.

Lời Chúa hôm nay hướng dẫn chúng ta không được bi quan, bởi hoàn cảnh và thời đại nào cũng đều có những thách đố cho những ai sống và làm chứng cho Tin Mừng. Hạt cải bé nhất khi gieo xuống, lại trở nên lớn nhất khi mọc lên. Hơn một tỷ người kitô hữu hôm nay ở khắp nơi trên thế giới, không bắt đầu với Đức Giêsu và một nhóm nhỏ mười hai môn đệ, cùng với thời gian hơn 2000 năm đó sao ?

Chúa luôn mời gọi chúng ta hãy sống lạc quan tin tưởng vào quyền năng của Chúa, bởi vì “chúng ta tiến bước nhờ lòng tin” (bài đọc 2 ). Những gì Thiên Chúa đã khởi sự, thì Thiên Chúa sẽ hoàn tất một cách tốt đẹp.

Kinh nghiệm quí báu của Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận được ngài kể lại :

“Trong 9 năm biệt giam cơ cực, có lúc tôi bị giam trong một xà lim không có cửa sổ. Có khi đèn điện bật sáng từ ngày này qua ngày nọ. Có lúc lại ở trong bóng tối từ tuần này qua tuần khác. Tôi cảm thấy bị ngộp vì nóng bức và hơi ẩm. Tôi sắp bị điên lên. Lúc bấy giờ tôi là một giám mục trẻ, với 8 năm kinh nghiệm mục vụ. Tôi không thể ngủ nổi. Tôi bị dằn vặt bởi ý nghĩ phải bỏ giáo phận, phải bỏ dở những công việc của Chúa. Tôi cảm thấy một sự phẫn uất nổi lên trong tôi.

Một đêm kia, từ trong thâm tâm có một tiếng nói với tôi: “Tại sao con day dứt như thế ? Con phải phân biệt giữa Thiên Chúa và các công việc của Chúa. Tất cả những gì ngươi đã làm và muốn tiếp tục làm, như các cuộc viếng thăm mục vụ, đào tạo chủng sinh, tu sĩ nam nữ, giáo dân, giới trẻ, xây trường học, các cư xá sinh viên, cứ điểm truyền giáo… đều là việc rất tốt và đúng là công việc của Thiên Chúa chứ không phải là Thiên Chúa! Nếu Chúa muốn con rời bỏ tất cả những việc đó, hãy bỏ ngay, và hãy tín thác nơi Ngài! Thiên Chúa sẽ giao việc của con cho người khác có khả năng hơn con. Con đã chọn Chúa, chứ không phải những công việc của Chúa!”.  Ánh sáng ấy đã mang lại cho tôi niềm an bình và giúp tôi vượt thắng những khoảnh khắc hầu như không thể chịu nổi về phương diện thể lý. Từ đó, một sự an lành tràn ngập tâm hồn tôi và lưu lại trong tôi suốt 13 năm tù đày” (Chứng nhân hy vọng – bài suy niệm thứ 5).

Đừng bao giờ chán nản và tuyệt vọng, hãy kiên nhẫn, bởi chẳng có việc gì vừa bắt đầu thực hiện mà lại đạt kế quả hoàn chỉnh ngay. Nhiệm vụ của mỗi người kitô hữu chúng ta, như thánh Phaolô nói trong bài đọc 2 : “Chúng ta chỉ có một tham vọng là làm đẹp lòng Thiên Chúa” (x. 2 Cor 5, 9).

home Mục lục Lưu trữ